Chương 19 tiểu ác quỷ
lúc này trong đại sảnh tiếng bàn luận tiếng người xôn xao nói chuyện.
"Thật khó tin Không huyền hắn lại thua nhanh như vậy."
"Đúng vậy một cái trẻ sơ sinh lại nghiền ép một cái có thể đứng hàng 100 vị trí đầu của cổ tông ."
"Các ngươi chú ý trọng điểm, hắn ngưng tụ ý rồi đó ta sống quá 500 năm mới ngưng tụ bị hắn cái này tiểu tử còn bú sữa cho vượt mặt đây là cái gì ngộ tính a"
Tiếng kinh ngạc, tiếng thán phục thậm chí có nghi ngờ nhưng chung lại chỉ có một ý nghĩa .
Không thể tưởng tượng được .
Không huyền cũng không phải vô danh tiểu tốt gì hắn tuy còn nhỏ tuổi tu vi cũng không cao mới có trúc cơ trung kỳ.
Hắn cũng coi như cao mà thôi tư chất là cực phẩm cửu đẳng, thể chất không có đặc thù tuyệt phẩm nhất đẳng.
Nhưng thiên phú của hắn lại được mọi người chấp nhận không phải vì hai cái trên mà là vì ngộ tính của hắn cao vô cùng nếu không Tống huyền cũng sẽ không chọn hắn mang theo để thăm dò.
Nhưng càng làm danh tiếng của hắn được mọi người biết đến bởi Ngộ tính của hắn vượt qua mức bình thường cũng không phải trời sinh đã có.
Mà do kinh lịch của chính hắn tạo thành.
Còn kinh lịch đó là gì không người biết.
Chỉ biết vào ngày hắn xuống tóc đi tu xin gia nhập quang minh tông .
Bồ đề thụ đã rụng một nhánh lá xanh bay về phía hắn cải tạo lại thân thể mới có thể có tuyệt phẩm thể chất nếu không thể chất hắn còn thấp hơn.
Phải biết chuyện này diễn ra rất ít nhưng mỗi lần có đều là điềm báo về một vị cao tăng trong tương lai, nếu như không c·hết sớm.
Vì thế không huyền bị thua ở thiên phú mạnh nhất của hắn, là cỡ nào khó tin.
Tống huyền đỡ dậy bị choáng không huyền lo lắng hỏi.
"Không huyền Ngươi Không sao chứ "
Không huyền hơi lắc lắc đầu sau đó nói.
"Vãn bối không sao chỉ hơi choáng chút mà thôi nghỉ chút là khỏe."
Nghe vây Tống huyền cũng yên tâm, Không huyền là hắn dắt vào tông tuy không phải thầy trò nhưng luôn quan tâm như con ruột.
"Tốt rồi ta đỡ ngươi về chỗ nghỉ ngơi đi. "
Mà lúc này Chu Bạch ý thức cũng ra khỏi quang cầu nhìn về phía tống huyền cùng không huyền .
Thân thể nhỏ nhắn làm cái khom nhẹ thủ thế tay chắp .
"Đã nhường"
Không huyền thấy thế cũng gật đầu hoàn lễ.
Sau đó Chu bạch liền đi lại lên đài cao tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Chu Thanh Sơn mặt tràn đầy tán thưởng khen.
"Làm tốt lắm không hổ là con ta a"
Chu bạch cũng không nói gì nữa.
Chu Thanh Sơn mồm nói vậy, trong lòng thì truyền âm cho Chu Ánh nguyệt trách nói .
[Ngươi biết ngộ tính của con ta mạnh, như vậy sao không nói làm ta sợ hết hồn.]
Chu Anh Nguyệt bình tĩnh giọng đáp lại.
[Chính mình con còn không biết thiên phú cao bao nhiêu ngươi cảm thấy mình xứng chức sao]
Chu Thanh sơn nghẹn lời.
Đang lúc bàn luận sôi nổi một thanh âm lại đánh vỡ bầu không khí.
"Đánh cái hư huyễn trận đấu mà thôi cũng không ra được thực lực chân chính nếu không thì hắn một cái bé con làm sao có thể thắng."
Lời này làm cho cả phòng nhíu mày có người trào phúng nói.
"Là kẻ ngu nào nói thiếu chủ mới chưa đến 1 tuổi còn chưa bắt đầu tu luyện đã ngưng ý cảnh đánh bại ngộ tĩnh cao có tiếng không huyền tuy không so thực lực kỹ năng nhưng thắng chính là thắng có giỏi ngươi cũng làm được như hắn đi."
Lời này được tất cả tán đồng dù sao trận đấu từ vừa mới bắt đầu nhưng là Chu Bạch bất lợi nhất dù sao mới sinh thiên phú lại kinh khủng cũng cần thời gian đắp lên với mạnh lên được chu bạch lúc này chiến đấu cũng chỉ là đơn thuần trời sinh sức mạnh lại phải so đấu với đã có mấy chục năm tích lũy Đã Có cảm ngộ riêng Không huyền, mà vẫn đánh bại được đây còn không đủ sao.
Cái kia thanh âm lại vang lên.
"Ta chính là không phục vừa lúc hôm nay so tài ta cũng muốn thách đấu hắn hắn dám tiếp sao"
Nói xong một tên thiếu niên khuôn mặt bình thường bước ra đứng ở giữa đại sảnh.
Chính là cái kia đệ nhất thiên tài chi thứ.
Lúc này một tiếng quát to vang lên.
"Hỗn trướng Chu Thông người trở lại đây cho ta ai cho ngươi nói chuyện vô lễ như vậy với thiếu chủ mau quỳ xuống xin lỗi mau."
Người nói là cha của Chu Thông gia chủ của chi thứ, chu gia Chu lý.
"Ta không vô lễ, chỉ là muốn cùng thiếu chủ so tài một chút thôi dù sao ta cũng rất tò mò thực lực của thiếuu chủuu."
Lời cuối hắn cố ý kéo dài ra.
"Ngươi ngươi hỗn trướng."
Lúc này Không huyền đã hồi phục, nhìn về Chu thông cái kia ngạo mạn ra mặt kia nói.
"Chu thông cái thói ngạo mạn của ngươi vẫn không thay đổi nhưng ngươi ngạo mạn không có nghĩa là bị ngu thiếu chủ chu gia còn chưa tu luyện bất cứ thứ gì công pháp võ kĩ linh kĩ lấy cái gì đánh với ngươi cái này đã tu luyện hơn chục năm đã nguyên anh đỉnh phong đánh. "
Chu thông liếc qua Không huyền nói.
"Ta không cần kẻ thất bại như ngươi dạy ta chỉ là cùng thiếu chủ so tài không phải định thắng thua coi như chơi đùa một chút không được sao."
Chu Thông như Không huyền nói, hắn kiêu ngạo không phải ngu hắn dựa vào thời gian này đứng ra là có mục đích.
Chính là phải áp chế cái này mới sinh thiếu chủ danh tiếng đánh bại không huyền.
bây giờ danh tiếng của vị thiếu chủ này chưa cao nhưng sau ngày hôm nay thì chắc chắn sẽ vang danh toàn giới thậm chí tiên giới vì vậy hắn cần phải đánh bại vị này một lần để áp trế danh tiếng đó .
tuy như vậy sẽ chẳng vẻ vang gì thậm chí bị phỉ nhổ sau đó còn bị gia tộc trách tội, nhưng hắn phải làm để bảo vệ cái danh đệ nhất này nếu không hắn tài nguyên tu luyện rồi sẽ bị cắt dần thêm vào đó thân phận chi thứ cùng với tuy là thiên phú mạnh nhất nhưng thời gian tu luyện ít khiến tu vi mới có nguyên anh.
Hắn nếu bỏ qua cơ hội này tương lai con đường liền hoàn toàn bị định trước, phải làm nô bộc.
không ngày ngẩng đầu, còn vị này thiên phú kinh khủng thiếu chủ sẽ chỉ tu luyện càng ngày càng nhanh áp trế hắn cả đời.
Nên hắn phải làm, cho dù bị phạt nặng cũng phải làm chỉ cần thắng.
hắn vẫn sẽ là thiên tài số một cho dù bị phạt cũng sẽ không nặng đến mức trục xuất dù sao cũng chỉ là thiếu niên sai lầm vẫn có thể có chỗ tha thứ.
Chu Thanh Sơn sắc mặt âm trầm lại có kẻ dám ở trước mặt hắn dương oai muốn đánh con của hắn đây là muốn c·hết sao.
Mà Chu Bạch cũng nhìn cái kẻ ngu này, hắn lúc ban đầu đã chú ý đến cái tiểu nhân vật này .
Không cách nào khác bệnh nghề nghiệp, hắn chính là mẫn cảm với những ánh mắt mang theo địch ý.
Nhưng thấy tên này không đáng lo liền không quan tâm ai dè bây giờ lại nhảy ra phá rối vậy thì đừng trách hắn.
hắn ánh mắt trở nên âm trầm .
Chu thanh Sơn đập bàn đinh quát lớn thì
Thì lại đờ ra, bởi.
Chu Bạch đã đứng dậy, ra giữa đại sảnh tay chắp sau hông đi đến trước mặt Chu Thông ngẩng mặt lên nói.
"Ngươi quỳ xuống cho ngươi 3 hơi thở thời gian nếu không thì c·hết."
Lần này hắn cố để nói chính xác nhất.
Đại sảnh trở nên im lặng.
Chu thông giật mình không ngờ cái này trẻ sơ sinh lại dám nói chuyện với mình như thế cho dù hắn địa vị cao hơn hắn nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ dưới cha hắn, hắn còn không nghe nói gì trẻ sơ sinh,định phẫn nộ quát thì.
"Đã hết 3 hơi thở."
Hai mắt của chu bạch đột nhiên sáng lên tia sáng kim sắc chói lọi đánh thẳng vào mắt hắn.
"A mắt ta đây là đây là cái kia ánh sáng."
Hắn từng bị ánh sáng này chiếu mù qua một lần .
Nhưng lần trước tuy có thiên đạo dị tượng trợ công nhưng uy năng phân tán .
Mà lần này dù chỉ đơn thuần dựa vào uy năng của thể chất nhưng lần này là tập chung một người duy nhất đau đớn gấp nhiều lần thậm chí lần này mù thật chứ không phải chỉ tạm thời.
Lần này chu bạch ra tay hết sức không giữ lại bởi hắn thấy được tên này không đơn thuần là kiêu ngạo kẻ ngu mà là một cái tiểu nhân lòng dạ xâu vô cùng .
Loại người này đối phó rất tốn sức mà chu bạch lại lười đi đấu trí đấu dũng .
Vì thế hắn định phế đi tên này cho bớt việc, dù sao hắn cũng sẽ không bị trách tội.
Hành động của chu bạch quá bất ngờ khiến ai cũng không kịp phản ứng.
Thử nghĩ xem ngươi đang đi trên đường gặp được một cái đáng yêu cậu bé chạy đến chỗ ngươi rồi nói.
"Ta muốn mạng ngươi ngươi cho ta sao"
Và khi ngươi chưa kịp phản ứng, thì cái kia đáng yêu tiểu hài rút ra AK 47 nã liên tục vào người là cảm giác gì.
Chính là cảm giác bây giờ, tuy không c·hết người nhưng cũng không khác mấy bởi chu bạch đã động.
Chu Thông dù sao cũng hơn chu bạch đến hai đại cảnh giới lại lài thiên tài có thể vượt cấp mà chiến hóa thần dù b·ị đ·ánh bất ngờ nhưng cũng rất nhanh định phản công .
Nhưng đã muộn chu bạch đã cận thân hắn .
Hắn nếu không cho Chu Bạch cận chiến có lẽ còn có thể đánh qua đánh lại được, mà bây giờ thì.
Mắt sử dụng 《xuyên thấu nhãn》.
Chân nhỏ dùng lực dồn trọng tâm .
tay nắm lại kéo căng ra như dây cung .
nhảy lên một đấm vào ngay bụng của Chu Thông .
" bùm"
Lực đạo của gấp 2 lần tuyệt phẩm cửu đẳng thể chất đánh nguyên anh kỳ bình thường cũng phải b·ị đ·ánh nổ.
Chu Thông b·ị đ·ánh cho nôn khăn cúi người ôm bụng khí hải cùng nguyên anh bị nổ, hắn phế đi nguyên anh, cùng kim đan trúc cơ cảnh giới căn cơ.
Chu Bạch không bỏ lỡ cơ hội một đá sút ngang quai hàm của hắn .
"Bùm Cạch cạch"
Dây thần kinh của Chu Thông bị đứt quãng cơ thể gần như t·ê l·iệt đời này chỉ nằm trên giường .
không đến tiên cảnh mọi điểm yếu của cơ thể phàm nhân vẫn sẽ luôn hiệu quả.
Quai hàm hắn bị mở ra không khép lại được vì t·ê l·iệt thân thê tự động quỳ xuống nhưng chu bạch vẫn chưa tha cho hắn .
Hai tay đấm vào đầu hai huyệt thái dương trấn cho não hắn bị b·ị t·hương nặng từ đây thành kẻ ngu chính hiệu .
Thấy Chu bạch quả quyết tàn nhẫn như vậy cách phế bỏ, cho dù là Chiến Bộ Đô lão chiến tướng chiến đấu trăm trận thấy qua n·gười c·hết vô số cũng lạnh người.
Cả đại sảnh yên tĩnh như c·hết .
Mà chu bạch thì như không có chuyện gì, ngồi lại bàn ăn người hắn không dính máu hay bụi bẩn bởi khi ra tay toàn bộ là phá hủy thể nội bên ngoài không b·ị t·hương gì cả.
Hắn kiếp trước g·iết người, phế người đi rất nhiều căn bản đã quen nên cũng trả có cảm giác gì.
Nhưng người khác không biết điều này Thấy hắn như vậy mọi người lại càng lạnh trong lòng hơn .
Phế người quả quyết, không chớp mắt tâm tính này quả thực là tiểu ác quỷ tái thế mà dù cho Chu Thông rất kiêu ngạo tự mãn lại còn muốn vô lễ.
Nhưng nói phế liền phế.
không hắn căn bản không nói hắn liền muốn phế thì phế .
Dù sao cũng là đồng tộc lại không cho bất cứ cơ hội xin tha.
Không nói nhiều, cái này tính cách có chút cực đoan đặc biệt là với một cái trẻ sơ sinh đây là tiểu ác quỷ đội lốt người.
Mà cái tiểu ác quỷ này thiên phú còn quá kinh người đây mới đáng sợ nhất.
Chiến Bộ Đô nhíu mày ngưng trọng không biết nghĩ gì.
Tống huyền cũng thế lắc đầu thở dài.
Đổng Đan thánh từ đầu đến cuối giữ im lặng xem kì biến cũng có chút đổi sắc.
Đạo cô thì ừm thôi hình như uống rượu say ngủ rồi .
Cha của Chu Thông thì đã bế con lên bước ra khỏi đại sảnh với tộc nhân.
Chỉ có Chu thanh sơn cùng Liễu như yên thì chẳng coi là gì.
Con bọn họ tính cách như thế hơi cực đoan thì thế nào thiên phú hắn đã quá hoàn hảo lại không có chút tì vết thì đây rất có vấn đề, tương lai trấn chỉnh là được.
Còn Chu Thông sao đệ nhất tiên tài mà chưa trưởng thành đã bị phế thì cũng không còn là thiên tài nữa.
Hơn nữa hắn tiểu tính toán làm sao qua mắt được gia chủ cùng gia chủ phu nhân .
Chưa c·hết đã tính lời cho hắn.
Bữa tiệc tàn trong không khí u ám.
Chuyện ở đây vừa ra thế giới này sẽ lại biết đến một yêu nghiệt ra đời.
《Cầu hoa tươi》