Chương 17 Một Ngoại Truyện của hệ thống p2
Chương 17 Một Ngoại Truyện của hệ thống p2
lão già giờ khắc này như hiện lên trong đầu một ý tưởng điên cuồng .
hắn nhìn vào bà lão đang khóc tựa trên vai mình ánh mắt nhìn thẳng vào giọng nói run rẩy kích động nói .
"Chúng ta vẫn còn cơ hội chúng ta vẫn còn một cơ hội để bù đắp mọi thứ"
" nếu nếu như có một cơ hội Bà cùng tôi làm con mình sống lại thì sao."
bà lão khi nghe vậy tiếng khóc đột nhiên dừng lại ánh mắt nhìn về phía ông lão như thể nhìn kẻ điên .
" điên điên rồi, ngươi điên rồi sao chúng ta trong ngành nghiên cứu nhưng cũng rất lâu, ngươi phải biết hồi sinh n·gười c·hết không phải chưa từng có kẻ thử, nhưng đều không có kết cục tốt Đây là trái với tự nhiên, quy luật của vũ trụ đây là lĩnh vực thần học, không phải khoa học có thể thực hiện đâu nghĩ lại đi . "
Hồi sinh n·gười c·hết đó là mong muốn không chỉ của hai người họ mà là tất cả nhân loại đều mong ước .
Ai mà không từng có cái ý nghĩ ấy khi đứng trước c·ái c·hết của người ta thương yêu Nhưng dù với công nghệ hiện tại, điều đó vẫn không thể nào,
Đã từng có rất nhiều người thử vào cuối cùng lại nghiên cứu ra những thứ quái dị, như một cái xác không hồn như người thực vật thậm chí cũng là xác không hồn, nhưng nó có thể đi lại nhưng nó không có tình cảm sẽ t·ấn c·ông sinh vật sống, có lẽ ngoại trừ không thể l·ây n·hiễm ra, thì chả khác gì zombie.
Vì thế toàn thế giới đã cấm loại này nguy hiểm nghiên cứu bất cứ ai bị phát hiện đều sẽ bị tử hình,
Ông lão biết điều đó nhưng,ông lão như kẻ tuyệt vọng tìm thấy ánh sáng, làm sao có thể bỏ qua cơ hội cuối cùng này hắn liền nói.
" thần học lại thế nào, cho dù là thần thật sự tồn tại ta liền là lấy mạng đánh đổi lấy một chút một chút sức mạnh của thần cũng phải mang con bé trở về nó mới 7 tuổi mà thôi nó chưa hưởng thụ cuộc sống, còn ta sống đủ rồi ."
Nghe vậy bà lão có chút không biết nói làm sao dù sao bây giờ ông lão đã có chút không bình thường căn bản không thể thuyết phục được.
Ông lão nói tiếp.
" Cùng lắm c·hết mà thôi nhưng thì thế nào nếu như Nếu như bà giúp tôi làm một nghiên cứu, có lẽ sẽ làm được gì đó một nghiên cứu điên cuồng và có lẽ là một nghiên cứu cuối cùng trong cuộc đời của tôi và bà, Để chuộc lại lỗi lầm, để sửa sai lại những điều đã bị chúng ta p·há h·oại chúng ta có thể bù đắp lại tất cả bù đắp lại tất cả cho con."
Bà lão vẫn có chút lưỡng lự cũng không phải bởi s·ợ c·hết không muốn làm mà là bởi vì sống lại con người thật không có khả năng bà đành nói.
"ông già tôi biết ông hối hận muốn bù đắp gì đó cho con, tôi cũng vậy nhưng là ngươi cũng biết hồi sinh lĩnh vực này căn bản là không thể cho dù thành cũng chỉ là cái xác không hồn mà thôi đây là sự thực đã được chứng minh rất nhiều lần rồi, bỏ cuộc thôi lão già đó là ý nghĩ hão huyền mà thôi"
Bà lão Nói rồi, bắt đầu lau đi nước mắt thu dọn hết đống đồ còn sót lại vào va li rồi đứng dậy định đi ra bên ngoài đi khỏi nơi đau buồn này.
Lão già nghe vậy lại thấy bà lão hành động nộ hống lên.
"Không vẫn còn cách khác chỉ cần nghĩ cách khác nhất định có thể bà chẳng lẽ muốn từ bỏ hy vọng này sao,
Cho dù từ bỏ rồi thì thế nào chẳng lẽ từ bỏ cuộc sống sau này chúng ta sẽ tốt hơn sao
chúng ta sẽ không hối hận sao sẽ còn có thể vui vẻ sống tiếp sao chúng ta đã từ bỏ tất cả rồi danh tiếng, địa vị gia đình, bạn bè tất cả còn gì để lưu luyến sao ."
Nghe vậy bà lão khựng lại nhưng vẫn nói.
"Nhưng hồi sinh là không thể, không thể con người một khi đ·ã c·hết chính là kết thúc cho dù hồi sinh lại hoàn hảo cũng không có kí ức của con chúng ta, thì đó cũng là một người hoàn toàn khác"
Nói xong bà lão đang định đi ra ngoài .
Ông lão lần này cũng không ngăn cản, nữa bởi ông cũng đã biết lời bà lão là đúng .
Nhưng tại hai người tuyệt vọng nhất thời điểm không gian trong phòng đột nhiên trở thành màu đen trắng như tivi cổ, thời gian xung quanh đột nhiên dừng lại, không phải nói là chậm lại bởi có một con ruồi đang đập cánh vô cùng vô cùng chậm trên không.
một người đàn ông mặt bị sương mù bao phủ ăn mặc giống như người thời cổ trang đột nhiên xuất hiện ở giữa căn phòng, giọng nói như từ nơi sâu xa nào đó truyền đến.
[Nếu như muốn con các ngươi sống lại bổn tôn có cách nhưng các ngươi phải làm cho ta một việc.]
Hai người ngây ra tại chỗ ngắm nhìn xung quanh thần tích, cho dù trong phòng thì ừm có mỗi con ruồi là để chứng minh thời gian đang chậm lại cùng xung quanh màu đen trắng ra thì hết rồi .
Bức cách xuất hiện điểm chỉ được 3/10
Nhưng lúc này hai người không có chú ý mấy cái chi tiết nhỏ nhặt đó .
Bà lão cùng ông lão đều thanh âm run rẩy hỏi .
"ngài ngài là thần sao quả nhiên thần thật tồn tại ."
Không trách bọn họ lại nói như vậy.
Bọn họ là nhà khoa học không sai nhưng là bọn họ cũng tin rằng thần có thật.
Nhưng Không phải là tin theo mấy cái câu chuyện thần thoại kia .
Mà là tin theo khoa học.
bọn họ trong quá trình nghiên cứu đã luôn có những nhà khoa học khác đặt giả thiết về [thần] .
Có người cho rằng [thần] thật ra là một sinh vật khác ngoài hành tinh, có công nghệ tiên tiến hơn chúng ta.
Có người lại cho là con người thật ra là những sinh vật có thể nắm giữ sức mạnh to lớn hơn khoa học mà những con người thức tỉnh sức mạnh đó chính là thần
Nhưng bọn họ lại nhất chí với nhau không ai nghi ngờ thần không tồn tại.
Bởi vì khoa học phát triển .
Những thứ giấu sau lịch sử cũng bị khám phá nhiều hơn .
Có quá nhiều bằng chứng cho thấy thần thật tồn tại.
Mà nghe thấy câu hỏi này cái kia [thần] kiên nhẫn đáp lại.
"Có thể coi như vậy đi "
Thấy được câu trả lời cả hai cùng quỳ xuống dập đầu mạnh xuống đất thành khẩn nói.
"Ngài là ngài thần, tức là là vừa lúc nãy nói rằng có thể cho con chúng ta sống lại là là thật sao"
Ông bà lão run giọng đồng thanh hỏi.
[thần] lạnh nhạt trả lời
" đúng"
Ông bà lão cố giữ bình tĩnh như người sắp c·hết lấy được tia hy vọng len lói nói.
"bằng bằng cách nào ngài vừa nói giúp ngài làm gì tôi cũng đáp ứng cho dù lấy đi mạng già của chúng tôi"
[thần] vẫn lạnh nhạt nói.
"Không cần thứ ta muốn làm cũng liên quan đến cách cứu con các ngươi chỉ cần nghe ta nói là được ta không thích bị ngắt lời "
"Vâng"
Cả hai ông bà thức thời im lặng .
[thần] bình tĩnh nói .
"Ta không thể trược tiếp hồi sinh con các ngươi bởi con các ngươi linh hồn đã bị tiêu tan rồi "
Nghe vậy ông lão đang định nói chuyện thì bị bà lão kéo lại .
[thần] liếc ông lão một cái rồi tiếp tục nói .
"Nhưng ta ở đây có một bảng thiết kế một cỗ máy,
giúp chuyền tải hoặc tạo ra ý thức hay chính là linh hồn của con người các ngươi giúp ta tạo ra cỗ máy ta giúp các ngươi dung nhập ký ức của con gái các ngươi vào linh hồn tinh khiết mà cỗ máy tạo ra.
rồi lấy linh hồn đó nhập lại vào xác con các ngươi,rồi lại dùng phương pháp hồi sinh đơn sơ của các ngươi hồi sinh thể xác, thì có thể hồi sinh hoàn toàn con các ngươi "
Nói [thần] bắn ra hai tia sáng nhập vào trong óc của hai ông bà lão rồi biến mất, trong đầu họ nhiều một cái thiết kế vô cùng phức tạp lập phương, còn cái kia[thần] thì bắt đầu biến mất trước khi đi vẫn nói một câu.
"Khi nào hoàn thành cỗ máy ta sẽ tới tìm các ngươi giúp dung nhập linh hồn kí ức"
Căn phòng trở nên yên tĩnh mọi thứ trở lại bình thường.
Thấy [thần] trực tiếp biến mất hai người ngưng trọng nhìn nhau ông lão nói.
"Có tin tưởng được không"
Bà lão lắc đầu .
"Hắn không thể tin tưởng"
Bọn họ nói không tin, không phải là chỉ thân phận [thần] mà là chỉ yêu cầu của cái này [thần]
Bọn hắn không tin tưởng đột nhiên có một vị thần nhân ái đột nhiên lại đi giúp bọn hắn, không phải bọn hắn nghĩ quá âm u.
Mà bởi vì trong cách nói chuyện của [thần] này không cảm nhận được cái gì nhân ái hơn nữa trong câu chuyện này sơ hở quá nhiều .
Đầu tiên :
Tại sao một vị thần lại cần bọn phàm nhân giúp đỡ, Tại sao lại là hai người bọn hắn .
Thứ hai :
Thiết kế của cái này khối lập phương tuy phức tạp, nhưng bọn họ vẫn nhìn hiểu nếu không làm sao chế tạo dù sao cũng là cả hai cũng là nhà khoa học thiên tài .
Nhưng vấn đề chính là ở đây bọn họ nhìn hiểu cách thức vận hành đúng là theo logic có thể tạo ra linh hồn hay ý thức nhưng đó chỉ là công dụng phụ của cái máy này.
Còn rất nhiều bộ phận thừa ra còn phức tạp hơn gấp nghìn lần nhưng lại không biết để làm gì nhưng tuyệt đối là không phải thứ gì tốt nếu không sao .
Tên [thần] kia lại phải che giấu.
Hai người ngồi xuống trầm mạch một chút bà lão mới mở miệng nói.
"Có làm không."
Ông lão cắn răng trạng thái vẫn như kẻ điên nói.
"làm vì sao không làm, dù sao cũng phải làm dù không biết, cái kia thực thể đến cùng muốn gì nhưng ít nhất đây là cho chúng ta cơ hội cuối cùng phải làm tới cùng"
Hết phần phần 2
《cầu hoa tươi 》