Chương 145: Bình Quốc.
Chương 144:
Lâm Phàm tên kia lại trốn trong khoang thuyền không ra.
Nên trước khi xuống thuyền,Chu Bạch liền dùng thuật phân thân,để canh dữ thuyền cùng với canh tên Lâm Phàm,hắn lo tên này mãi làm quên ăn uống rồi lăn ra c·hết thì khổ.
"Bum phưng phưng . ."
Một ngọn lửa màu đỏ hiện ra.
Chu Xích bước ra,đầu đôi một chiếc mũ màu cam,có hai biểu tượng mặt cười và khóc hắn đeo một chuỗi vòng cổ đỏ cùng chiếc vòng cổ hình đầu lâu, với thân trên để trần lộ ra hình xăm màu tím,xương hình thập tự giá,đầu lâu có một bộ râu trắng.
Hắn mặc một chiếc quần đen qua đầu gối,thắt lưng cam,treo bên thắt lưng có có một con dao nhỏ,cùng mấy thứ khác,hắn còn đi đôi bốt cao đen.
"Hello . ."
"Rồi không cần chào hỏi nhiều,Chu Xích ngươi ở lại đây canh tàu một ngày đi."
"Ta là Ace hỏa Quyền hãy nhớ lấy."
"Rồi rồi sao cũng được,canh tàu đi."
Chu Bạch mặc kệ hắn đi xuống tàu hắn chán phải chửi mấy phân thân này rồi,kệ chúng làm wibu đi.
Phụ mẫu hắn thấy Chu Xích cũng không bất ngờ gì,cũng trả hỏi.
"Chào mừng đến với Thôn Phú Ngư."
Mấy người Chu Bạch vừa bước xuống thuyền liền được một cậu bé với nước da ngăm nâu,tóc đen nhánh ngắn,khuôn mặt hiền lành chất phát mặc mỗi chiếc quần dài màu nâu còn thân trên cởi trần để lộ thân thể hơi ngày tiếp cận chào hỏi.
"Ồ xin chào làm sao ngươi biết chúng ta không phải người ở đây."
Linh Mộng tiến lên ngồi xổm xuống bắt chuyện với cậu bé này.
"Đơn giản mà mọi người cách ăn mặc rất bắt mắt,rất dễ để biết được là người từ nơi khác tới,hơn nữa ngươi như mọi người không hiếm,dạo này ngoại giới hình như sắp có c·hiến t·ranh,nên có một ít người từ ngoài đến Bình Quốc để tìm chốn yên bình."
"Thì ra là vậy ngươi cũng rất thông minh."
"Chuyện đương nhiên. . ."
Cậu bé kia xoa xoa cái mũi mặt hướng lên trời,có vẻ như hành động vẫn chân thực hơn lời nói.
Chu Thanh Sơn không chú ý nhiều.
"Được rồi chúng ta đi thôi,đường phí nhiều thời gian ở đây nữa."
Cậu bé thấy đoàn người sắp rời đi,liền vội nói.
"Ấy khoan khoan. . "
Hắn ngăn trước mặt bọn hắn.
"Có chuyện gì nữa sao ?"
"Mấy người đều là người bên ngoài không biết rõ đường đi có cần người dẫn đường không,ta có thể dẫn đường."
"À nhưng mà phải trả phí nhé, nữa không 1 hải thạch ."
Chu Bạch đang đỡ lấy bà bầu Long Sương Sương,để nàng dựa vô người, nàng trông mặt rất thoải mái,hắn lúc này thấy rất quái lạ,thế giới này vậy mà cũng có kiểu chào hàng này,hồi hắn đi du lịch ở mấy miền núi ở lam tinh cũng có mấy bé dân tộc thiểu số làm việc tương tự,thậm chí còn xin tiền nữa,nếu mà không cho thì sẽ có một đứa bé sẽ cứ đi theo hắn suất mấy giờ liền mới thôi.
Gặp phải tình huống này hắn thường bỏ mặc kệ không quan tâm,không phải hắn ích kỷ,mà gặp trường hợp này tuyệt không nên cho tiền,bởi nếu làm vậy thì các bé sẽ lại bị lợi dụng đi xin tiền thêm càng nhiều lần về sau nữa.
Nhưng Chu Thanh Sơn không biết cũng không quan tâm vụ này,hắn thấy mới lên đảo có dân bản địa hướng dẫn cũng tốt liền móc ra 10 viên linh thạch,ném cho đứa bé kia.
"Được rồi dẫn đường đi."
Cậu bé nhìn lấy 10 viên linh thạch, 10 viên này khá giống hải thạch,nhưng hình như không phải,mà lại hắn nói là 1 viên tại sao ông chú này lại đưa 10 viên,thật kỳ quái,nhưng hắn thấy dùng được là được cũng không hỏi nhiều đáp.
"Cảm ơn, vậy mọi người muốn đi đâu có yêu cầu muốn tìm địa điểm cụ thể nào không để ta dẫn đi."
Chu Thanh Sơn phất tay nói.
"Đến nơi nào náo nhiệt là được."
"Rõ thưa chú. . ."
Cậu bé nhanh nhảu đi phía trước,bọn hắn đi theo sau.
Bọn họ đi vào một khu chợ ngay gần bến cảnh này,nơi này buôn bán đủ loại cá,như con cá hình mũi tên mà hắn từng thấy cũng có,mấy bà cô bán cá dùng tay khuấy nước,để nổi bong bóng đảm báo cá không c·hết,nơi này chỗ bán thực phẩm,còn mấy thứ khác thì không thấy.
"Nơi này là khu chợ cá nơi này gần biển để tiện khi bắt cá lên xong liền có thể bán luôn đảm bảo tươi mới."
"Phía trước là trung tâm khu trợ,cũng là nơi hay tổ chức các lễ hội nhất,buôn bán những mặt đa dạng vô cùng."
Chu Bạch hỏi.
"Mà này,ngươi tên gì,cha mẹ đâu,làm sao đi làm việc này."
"đệ tên Đại Hoàn mồ côi nha,cha mẹ ta c·hết sớm khi ta mới 8 tuổi rồi,làm việc này vì đây là công việc tốt hiện giờ trong dịp Niên hội,về sau đệ kiếm việc khác."
Đại Hoàn trả lời rất nhẹ nhàng,không có chút buồn tủi nào.
Chu Bạch cau mày,cũng không hỏi nhiều nữa.
Linh Mộng lúc này lại tiếp tục hỏi.
"Này Đại Hoàn,Niên Hội còn bao lâu tổ chức."
"Ừm chắc trừng 5 ngày nữa."
[Chà 5 ngày sao,vừa kịp. .]
Linh Mộng thở phào .
. . . . .
trung tâm khu chợ,nơi này đang rất náo nhiệt,có vẻ như đang có một sự kiện nào đó đang được làm.
Giữa trung tâm,là một đài làm bằng đá,khá giống đài tỉ võ.
Mọi người đang tụ lại xem gì đó.
"Ô ô cố lên chàng trai nhảy đẹp lắm các cô gái ."
"Ô ô ô cố lên còn chút nữa là vượt qua nghi lễ rồi."
Tiếng hô náo nhiệt vô cùng.
"Hoàng nhi ta yêu ngươi. ."
Một tên trai tráng mặt khù khờ hét ở phía dưới hướng về một cô nương đang nhảy trên đài tỏ tình.
Nhưng nàng chỉ liếc mắt không đáp lại.
Cái này coi như từ chối rồi.
Bên trên đài đang có hai thanh niên trai tráng,cơ bắp đỡ lấy một cậu nhóc trừng 15 tuổi nhảy múa theo điệu nhạc khó hiểu,xung quanh cũng có nhưng thiếu nữ nhảy cùng xung quanh,cậu nhóc này hai tay đang đeo bao tay bằng cỏ khá kỳ lạ,khuôn mặt trông như rất đau đớn,cũng như mê man sắp ngất.
"Bọn họ đang làm gì vậy."
Linh Mộng tò mò hỏi.
"Họ đang làm lễ trưởng thành cho tên kia,đây nghi thức của Bình Quốc chúng tôi,cần phải vượt qua để được người đời câu nhận là một người đàn ông trưởng thành,lẽ này được tổ chức trước Niên Hội,để đánh dấu sự trưởng thành trước năm mới."
Nghi lễ rất nhanh kết thúc,bao tay được tháo ra,để lộ ra trong đó là những sinh vật như hàng nghìn con tôm đen nhỏ bằng con kiến,có đuôi nhọn như ong .
Không cần ai hỏi,cậu bé tự giới thiệu.
"Mấy con trong bao tay là rận biển,chúng không có nhiều sát thương nhưng một cú chích của nó có thể đau như đạn bắn vậy,vì thế mà mọi người mới nhảy múa,để khiến tên kia quên đi cơn đau,đồng thời cũng phải giữ tỉnh táo."
Trên đài câu bé trước được thuần thục đưa vào một căn lều để chữa trị.
Lại một cậu bé đi lên đài,khuôn mặt rất lo sợ nhìn hai cái bao tay cỏ,nhưng thấy hai thanh niên kia nhìn liền quả quyết cắn răng đưa tay vào.
"A A G . . "
Cậu bé đau đến độ kia lật tức không đứng vững.
Lại được hai thanh niên kia vịn,sau đó là nhảy.
"Làm vậy có ý nghĩa gì không phải chỉ làm mình đau thôi sao?"
Lục Uyển khó hiểu .
"đương nhiên là có ý nghĩa,chỉ có một chiến binh trưởng thành chịu đau của bao tay rận biển chích 20 lần,thì mới có thể chịu mọi đau đớn khác mà không sợ hãi,thế mới là trưởng thành."
Câu trả lời này vẫn khiến Lục Uyển khó hiểu,tại sao phải chịu đau mới trưởng thành được,không phải chỉ cần chờ chút thời gian là tự mình sẽ lớn sao.
Chu Bạch thì không hỏi nhiều,hắn thấy đây là phong tục của họ,vậy để họ làm đi .
Linh Mộng thấy mọi người nhảy liền đi lên .
"Ngươi làm gì vậy ."
"Nhảy chứ sao ."
"Hi . . ."
Linh Mộng đi lên trên đài múa theo những điệu múa uyển chuyển của mấy cô nàng như những con cá bơi trong nước,có vẻ nàng đi lên cũng không sao,thậm chí còn hâm nóng lên không khí,lại có thêm mấy cô gái chạy lê nhảy cùng.
Nhưng Linh Mộng với mái tóc màu đen tuyền mắt bạch ngân,mặc váy xanh dương khuôn mặt xinh đẹp vẫn là trung tâm.
Ai cũng phải bị nàng nụ cười cùng ánh mắt mà điêu đứng,Chu Bạch cũng có chút thất thần nhìn lấy.
Chu Thanh Sơn nhìn nơi khác,hắn ngay từ lúc thấy có mấy cô nương nhảy liền đã đánh mắt sang gian hàng khác rồi.
Nếu không sẽ có một bình dấm chua rơi vào đầu hắn mất.
Nhưng lão cha không bị dính dấm,Chu Bạch lại dính.
Long Sương Sương thấy hắn cứ dán mắt vào Linh Mộng,liền dẫm chân sau nói.
"Ta cũng muốn nhảy."
Nói xong nàng định đi lên đài.
"Này khoan khoan ngươi là bà bầu đấy xin lạy bà mẹ trẻ của tôi ơi,tém lại tém lại."
Hắn là nhận mình sắp làm cha rồi,sao có thể để Long Sương Sương muốn làm gì thì làm lở ảnh hưởng tới con thì sao.
"Hừ. . . "
Long Sương Sương hừ nhẹ,nàng lúc này mới nhớ mình có bầu,mình mới là chính cung,không phải lo,không phải lo.
Nàng liên tục lập lại,như đang thôi miên mình.
. . . . .
Mà lúc này,ngoài bờ biển.
Thuyền Merry .
Chu Xích ở trên thuyền,ngồi ở mũi thuyền trên đầu con cừu hay dê gì đó nhìn trời.
Hắn thấy nhàm chán.
". . . . "
Không gian quá yên tĩnh,hắn mãi với được triệu hồi ra ngoài,làm sao có thể để thời gian trôi qua nhàm chán vậy được.
"Quyết định rồi,lấy thuyền dạo một vòng thôi,dù sao chỉ cần về trước khi hết ngày là không sao."
Nói xong hắn đứng dậy.
"Nhổ neo . . ."
Hắn tự nhổ neo,rồi khởi động thuyền,rồi rẽ thuyền ra khơi.
Mà tại Bình Quốc không xa.
Có một đoàn thuyền hơn 10 chiếc đang di chuyển.
Trong phòng ở của thuyền trưởng,một tên hải tặc mặc một bộ đồ thuyền trưởng cùng mũ hải tặc màu đen,mất hai cái răng cửa,tóc bù xù,cùng một bộ râu đen tết lên .
Hắn đang lau một thanh kiếm hai lưỡi hài,mỏng dưới ánh đèn dầu .
Hắn nhìn về trên bàn 2 tờ lệnh truy nã,ánh mắt ánh lên sự thèm thuồng.
"Jack Sparrow cùng Devy Jones tiền thưởng lại tăng, 200 ngàn linh thạch cho đầu của hai tên Kim Đan,ha ha . . Nếu để ta bắt được tuyệt đối là một món hời."
"Đinh . ."
Hắn cắm lấy thanh kiếm lên bàn,xuyên thủng đầu của Jack Sparrow trên lệnh truy nã .
(Cầu hoa tươi .)