Chương 144: bức Tường cá.
"như vậy thì chán quá,phụ thân thu lại khí tức đi rồi làm thuyền tàng hình,nhưng vậy thì sẽ tránh được bị t·ấn c·ông."
Chu Thanh Sơn gật đầu,tay lại vỗ nhẹ,bong bóng phía ngoài rung động.
Thuyền cùng nhóm Chu Bạch biến mất khỏi tầm nhìn bên ngoài.
"Xong rồi."
Chu Bạch hỏi.
"xong rồi,việc cỏn con này còn cần ta tốn sức sao."
Bên trong bong bóng thì vẫn nhìn thấy như không có chuyện gì.
"Được rồi thử đi sâu xuống xem thử cái tiểu thế giới này có gì thú vị nào."
Nói xong Chu Thanh Sơn điều khiển thuyền di chuyển.
Một con cá đuối to lớn trừng 30 mét bơi ngành trên đầu họ,bóng của nó che khuất cả ánh sáng.
"Lưu Phi Lưu Phi,ngươi nhìn mấy cái cây kia là gì."
Long Sương Sương nắm lấy lan can thuyền nhảy nhảy lên,chỉ chỉ phía xa xa gọi Chu Bạch.
"Ta lạy ngươi bà cô trẻ của ta ơi,ngươi đang mang bầu đấy,chú ý chút đi."
"Đúng đúng ngươi làm vậy Cháu ta bị có vấn đề thì sao."
"Ngồi xuống ngồi xuống."
Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn sợ hãi vội nhác Long Sương Sương .
"Ồ ta quên. . ."
Long Sương Sương lè lưỡi nhỏ nói.
Cái này là thứ có thể quên sao,nó dính trên bụng ngươi đấy.
Chu Bạch đậu xanh rau muống trong lòng.
"Mà thôi,Lưu Phi ngươi nhìn,mấy cái cây kia là gì."
Chu Bạch theo hướng tay nàng nhìn lại,chỉ thấy rừng tảo biển dài to lớn bằng cột đình,màu đỏ, chúng bao phủ rộng như một cánh rừng,khó thể biết là lớn bao nhiêu.
"Đó sao đấy là tảo biển,nhưng sao chúng lại có cả quả thật lạ."
Hắn nhìn thử hai dân bản địa như Lục Uyển với Linh mộng nhưng đều chỉ thấy họ lắc đầu.
Mà sau đó Long Sương Sương lại giật giật tay áo Chu bạch.
"Mau nhìn quả của cây đó rơi xuống kìa."
Mấy người nhìn lại,quả màu xanh rêu có gai nhọn như quả sầu riêng rơi xuống gốc cây tảo,nó nổ bắn ra những gai nhỏ đi khắp nơi như lựu đạn,g·iết c·hết rất nhiều cá nhỏ ở gần đó,xác chúng bị chôn dưới gốc thành chất dinh dưỡng cho cây.
Những cây chưa có quả dần mọc hoa,có lẽ sắp kết quả.
Mà vỏ quả bị nỏ bắn ra,bên trong có rất nhiều dịch màu tím hòa vào với biển.
Những con cá khác phía ngoài như có thứ gì thu hút lại gần những dịch đó,rồi uống lấy uống để.
Thế là những con cá ấy từ những con cá bình thường trở thành tiểu hải yêu có tu vi,dù rất yếu mới luyện thể tầng 2 -3 gì đó.
Nhưng với mấy con cá mấy giây trước còn chỉ sống theo bản năng thì đó là cả một sự khai sáng đến chân trời mới,là sự tiến hóa nó khó có thể tin.
"Cái này là hệ sinh thái rất có ý tứ,dùng dịch cây để dụ con mồi,nuôi dưỡng rồi g·iết để lại tiếp tục mọc lại quả,tuần hoàn rất tốt không cần người nuôi dưỡng,nếu có một thế lực tứ phẩm nào có được rừng tảo này thì có thể quật khởi trở thành tam phẩm thế lực đấy ."
Mẫu Thân hắn cho cái đánh giá như vậy.
Cái này đáng giá đủ cao,dù sao tam phẩm thế lực Thượng phẩm hạ cấp thế lực,là chỉ ở tiên giới,mấy cái cây tảo này giá trị vậy mà không nhỏ.
"Vậy chúng ta có lấy về gia tộc trồng không ?"
Tiểu Như Yên gõ hắn cái,cười nói.
"Ngươi nghĩ gì vậy,Gia tộc chúng ta cần gì mấy thứ như này,dù đưa cho chi thứ cũng không ai cần ấy chứ."
"Ồ . . . "
Hắn quên nhà hắn rất giàu,chứ không phải kiếp trước nghèo rớt nữa.
Thuyền tiếp tục đi đến nơi trũng hơn, càng lặn sâu,ánh sáng lại càng yếu,Chu Thanh Sơn định dùng linh khí làm sáng.
Thì đột nhiên,xung quanh léo lên từng đốm sáng,1 đốm 10 đốm,100,ngàn đốm sáng lên.
Những con cá màu đen bóng,với vảy có có những họa tiết như những vì sao đang lấp lóe bơi theo một dòng hải lưu,chúng bơi theo đàn chải dài,nhìn như một dải ngân hà vậy.
"Woaaa Lưu Phi đây là loài cá gì đẹp quá."
Long Sương Sương nhớ mang máng mình từng thấy loài cad này,chỉ là nàng không nhớ ở đâu.
Chu Bạch biết loài cá này.
"《Tinh Ngư 》." ×2
Cả Chu Bạch cùng Linh Mộng đều vô thức trả lời.
Chu Bạch biết loài cá này bởi hắn đã từng thấy chúng khi xem Đông Lăng đàn tấu bài "Hóa Nhật."
Hắn cũng không kì quái Linh Mộng biết dù sao lúc đó nàng cũng ở đó.
Nhưng còn Long Sương Sương ở đó sao không nhớ,hắn không biết.
Long Sương Sương ngắm nhìn đàn cá,vẫn không nhớ,nàng lúc đó toàn tơ tưởng tới Chu Bạch,làm sao nhớ được thứ gì khác.
Con thuyền dọc theo dòng hải lưu đi theo chúng đến sâu lòng đại dương.
Càng xuống sâu,những sinh vật ở dưới đáy biển này càng to lớn,quái dị,một con cá lớn với bộ hàm to lớn,làn da bên ngoài nhue giáp xác của tê giác,không có vảy,hám to miệng đụng muốn t·ấn c·ông Tinh ngư.
"A a a a nó tới kìa . . "
Long Sương Sương kêu lên,nàng sợ đến độ ôm lấy Chu Bạch không dám nhìn lấy con cá này.
Vẫn may đàn tinh ngư nhờ dòng hải lưu nên bơi rất nhanh,thoát khỏi con cá giáp xác dễ dàng.
Chu Bạch nhìn lấy Long Sương Sương,vỗ vỗ lưng nàng .
"Được rồi được rồi,ngươi là rồng đấy,lại sợ mấy con cá này là sao ."
. . .
Con thuyền tiếp tục đi.
Để rồi họ phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kỳ dị.
Nó là Một thứ giống với bức tường, vách ngăn,hay một mặt sàn, được làm từ vô số con cá với đủ chủng loại có to như cá voi,cho đến nhỏ như cá vàng,cho đến tôm cua,với động vật phù du cũng ở bên trong đều tụ tập lại bơi về một phương hướng,tạo nên khung cảnh kì dị này.
"Đây là cái gì ?"
Lục Uyên lần đầu thấy khung cảnh hùng vĩ như vậy,không khỏi hỏi.
Chu Thanh Sơn dùng thần hồn quét nhẹ cái bán kính 100km quanh đây.
"Chỗ này quá nhiều,làm sao chúng có thể sống sót được mà không bị ngạt thở."
"Bọn chúng đang hướng về phía bắc bơi đi,chúng muốn đi đâu."
"Chúng đều đi theo một quy luật nào đó,chứ không phải hỗn loạn,như thể một cá thể độc lập vậy."
Tiểu Như Yên cau mày nói.
Chu Bạch lại biết thứ này.
"Là lớp tán xạ . . .nhưng nó hơi khác."
Lớp tán xạ sâu,là thứ có tồn tại ở Lam tinh, các nhà khoa học thậm chí đã đo ra được số lượng cá trong bức tường ở lam tinh là có đến 65% sinh vật biển.
Cái bức tường trước mặt cũng giống vậy,chỉ là vẫn có chút khác biệt.
Ở Lam tinh người ta vẫn chưa biết bọn cá sao lại làm vậy,nhưng ở thiên hải giới thì Chu Bạch biết vì sao nếu như lão cha nói chúng hướng về phía bắc có thể là để đi về phía trung tâm thiên hải giới.
Chỉ có thể là sự kiện Đăng Thiên hải.
Xem ra cái sự kiện này không chỉ ảnh hưởng đến người tu tiên.
Hắn thử lại gần bức tường này.
Ben trong thậm chí khó thể thấy một con cá dáng hình,nhìn lúc nha lúc nhúc khiến hắn cũng có chút sở da gà.
. . . .
Bọn hắn sau 2 ngày,đã cập bến thuyền đánh cá của ngư dân.
Ánh nắng bình minh mới lên,tiếng sóng biển cùng bờ cát ướt,do thủy triều lên xuống.
Họ đã đến Bình Quốc.
Nơi này là một quần đảo nhỏ.
Không có quá nhiều dân chúng.
Người ở đây có vẻ nghề chủ yếu là ngư dân.
Và có vẻ người tu tiên cũng rất thưa thớt.
Nhưng đổi lại nơi này rất yên bình.
Mấy người dân này sau khi bắt cá trên biển cả đêm,thì giờ đã vác lên những tấm lưới chất đầy cá mang về với khuôn mặt tươi cười.
Tất cả đều là những thanh niên trai tráng,cùng những lão già đô con.
Vác lên thành quả của bản thân vui vẻ mà mang về trong làng.
Có mấy cô bé cậu bé,cùng mấy phụ nhân ở bờ biển chờ lấy họ đón lấy họ với một cái ôm,không sợ mùi hôi tanh của cá và mồ hôi.
Có thể nói không khí sinh hoạt tràn đầy.
(Cầu đánh giá.)