Chương 143. Xuống đáy biển.
Đăng Thiên chiến sắp tới vì thế Niên hội, tức tết ở thế giới này ở Đông gia sẽ không tổ chức.
Dù sao tiên nhân sống lâu động chút là nghìn vạn năm,cái lễ 1 năm 1 lần bọn họ đều xem ngán,trả thèm để ý.
Nhưng nhà Chu Bạch có để ý.
Vì thế nhà hắn quyết định chào hỏi chút rồi lên thuyền,Rời khỏi đảo.
Trước khi đi hắn đã thử hỏi lão cha xem có chữa được cho tên Hạo Thiên không,dù sao cũng là đồng hương giúp được chút nào hay chút đấy.
Nhưng lão cha nói với hắn, Hạo Thiên bị thiếu mất hồn phách một tia tàn hồn cũng không có,căn bản chữa không được trừ khi tìm được linh hồn của hắn nếu không vô phương,không phải bởi lão cha hắn không biết chưa bệnh,mà do linh hồn không có thì chữa thế nào,việc này giống như việc bảo bác sĩ chữa cho một bệnh nhân nhưng bệnh nhân đó lại không ở trước mặt hắn vậy.
Muốn chữa thân xác tổn thương trước phải có thân xác đã,tương tự vậy muốn chữa linh hồn tổn thương vậy phải có hồn đã.
Vì thế hắn đàng chịu,chỉ có thể để lão cha giúp Hạo Luân mọc lại tay trái bị đứt,coi như hắn đã làm chút gì đó.
Hắn không khỏi cảm khái,Hạo Thiên tên này đường đường là một xuyên không giả lại c·hết một cách khó hiểu như vậy,rõ là khí vận chi tử lại phải chịu cảnh này,thật là thiên đạo trêu ngươi.
Hành trình lần này là đi đến một quần đảo nhỏ,nơi cư ngụ của một vương quốc tên Bình Quốc,mà ngần như trả có ai ở Thiên Hải giới nhớ tên, chỉ có Đông gia người là biết chút do ở ngần nên đã giới thiệu bọn hắn đi đến khi biết bọn hắn muốn đón Niên hội.
Đăng Thiên Hải chủ Yếu là cuộc chiến của thượng tầng,vì thế những Quốc gia nhỏ như Bình Quốc thật ra sẽ không bị ảnh hưởng đến quá nhiều,rất yên bình,vì thế niên hội vẫn tổ chức ở đó.
Trên đường,đi trên mặt biển màu tím Chu Bạch nhàm chán bồi tiếp Lonh Sương Sương bóc vỏ nho rồi đút cho nàng ăn.
Hắn nhìn lão cha đang cùng mẫu thân tâm tình trên boong thuyền,có vẻ như là về việc sau này cháu nên tên gì,chơi với cháu thế nào v. .v nói chung là tơ tưởng về tương lai.
Hắn nhìn xuống mặt biển màu tím này,trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ tại sao không thử lặn sâu xuống tìm hiểu xem dưới đó có gì.
Hắn đến Thiên Hải giới cũng đã mấy tháng,nhưng chưa lần nào thử xuống biển sâu cả.
"Này Linh Mộng,ngươi đã bao giờ thử lặn xuống dưới biển chưa,đến độ chạm đáy ấy."
Linh Mộng đang nghịch lấy một con chim hải âu,nghe vậy nhìn về phía Chu Bạch khó hiểu.
"Chưa ta chưa từng đi lặn xuống biển quá sâu,bởi dưới đó càng xuống sâu càng như bị bóp chặt vậy."
Là áp lực nước.
Chu Bạch gật đầu .
Mà tên Lâm Phàm không có ở đây để hắn hỏi chút,tên này đang chui trong thân thuyền tự kỷ chế loại thuốc mà hắn lấy được trong thư viện trả biết là cái gì.
Long Sương Sương lúc này cũng chen miệng.
"Ta Long tộc cũng ở dưới biển đó sao ngươi không hỏi ta."
Chu Bạch nhìn nàng hứng thú hỏi.
"Vậy ngươi biết dưới đáy biển hình dạng ra sao sao."
"Không biết . .bởi trước ta chỉ toàn ở trong Cung có ra ngoài đâu. "
"Vậy ngươi còn bắt ta hỏi,ngươi rảnh rỗi sao."
"Ta chính là muốn cùng ngươi nói chuyện chút thôi mà."
Nàng nói lẩm bẩm lại phồng má giận.
"Này không được bắt nạt nàng ."
Chu Thanh Sơn đến gõ cho Chu Bạch một cái.
"Con dâu đừng giận làm vậy ảnh hưởng đến sức khỏe đấy."
"Để ta dạy dỗ lại thái độ thằng nhóc này cho ngươi."
Long Sương Sương nghe vậy vội phấp phất tay,ôm lấy Chu Bạch đầu tựa vào người.
"Không không ngài đừng đánh hắn,ta không giận thật đấy."
Chu Bạch xoa xoa đầu,tức tối thì thầm.
"phụ thân mà dạy thì chỉ dạy ta làm sao xin lỗi với chịu đòn từ vợ như mẫu thân chứ gì. . ."
"Ngươi nói gì, thằng nhóc này ngứa đòn phải không."
"Ta chính là nói sự thật."
"Ngươi . ."
Chu Bạch không để Chu Thanh Sơn gõ đầu kịp mà tránh sau lưng Long Sương Sương lè lưỡi với lão cha.
"Ngươi có giỏi thì bước ra đây,núp sau lưng con dâu là ý gì."
Chu Bạch đâu có ngu,hắn ôm lấy hông Long Sương Sương nói.
"Ta chính là muốn ôm lấy con mình chút có sao không."
"Ngươi được lắm . . ."
"Thôi được rồi hai cha con cãi nhau vậy còn ra hệ thống gì nữa,đều lớn cả rồi mà cãi nhau giống trẻ con."
Tiểu Như Yên đi ra ngăn giữa hai bên.
"Ta phản đối,ta là trẻ con chứ không phải giống chỉ có phụ thân là già rồi còn trẻ con."
"Ngươi thật sự cần được dạy dỗ lại đấy . . "
Chu Thanh Sơn cảm giác tay ngứa ngứa,có vẻ như từ lúc thằng nhóc con này chui ra đến giờ hắn chưa cho ăn đòn lần nào thì phải.
"Thôi được rồi dừng đây đi,không cãi nữa."
Tiểu Như Yên mặt nghiêm lại,ánh mắt sắc lẹm nhìn hai người.
"Rõ mẫu thân /phu nhân." ×2
Hai cha con lật tức im lặng,đồng thanh nói.
Linh Mộng thấy cảnh này liền cười nhẹ.
"Gia đình nhà của Lưu Phi thật vui nhỉ."
Lục Uyển đang ở bên cạnh nàng cũng gật đầu.
"Ta thật có chút ghen tị với thuyền trưởng,thì ra có một gia đình đầy đủ lại vui như vậy."
Linh Mộng nhìn nàng,chỉ cười tay để sau lưng đung đưa thân thể, trong miệng chỉ thốt ra mấy chữ rất nhỏ.
"Không chỉ mình ngươi ghen tị đâu. .ta cũng vậy."
Lục Uyển không nghe được đoạn này,bởi nàng nghe được thanh âm của Chu Bạch áp tới.
"Phụ Thân ngươi có thể dùng linh khí bao lại thuyền,rồi cho nó chìm xuống mà vẫn di chuyển được không."
Chu Thanh Sơn nghe vậy kỳ quái.
"Được thì được,rất dễ,nhưng ngươi muốn vậy làm gì."
"Ta muốn xem thử ngắm phía dưới đại dương này ."
Chu Thanh Sơn sờ cằm suy tư một chút .
"Được,vậy làm luôn thôi."
Nói xong hắn hai tay đập vào nhau,linh khí gợn sóng,tạo thành một cái bong bóng nước khổng lồ,rồi bao bọc lấy going merry.
Con thuyền dần chìm xuống.
. . . .
Đại dương bên dưới nam hải Chu Bạch cuối cùng cũng nhìn thấy rõ hơn.
"Woa . . ."
Lục Uyển lần đầu xuống dưới biển,khuôn mặt sau lớp mặt nạ lộ ra tò mò cùng thích thú.
"Đẹp thật. ."
Linh Mộng tuy không phải lần đầu lặn xuống biển,nhưng đây lại là lần đầu nàng nhìn thấy dưới biển của Nam hải.
Long Sương Sương cũng vậy nàng ở trong Long Cung,rất ít khi đi ra ngoài,vì thế mà nhìn thấy cảnh vật này cũng trở nên thích thú.
Dưới này nếu bằng mắt thường rất khó nhìn do màu tím của nước biển.
Nhưng may bọn hắn đều là người tu tiên nên việc nhìn dưới biển nam hải rất dễ dàng.
Biển nam hải nước tuy quỷ dị,nhưng với những sinh vật sống ở đây mà nói cũng không đến nỗi nào.
Vừa xuống hắn liền thấy những dạng san hô,những con cá nhỏ sáng một mặt với hình mũi tên đang kết đàn mà chạy trốn một con cá mập có xúc tu thay thế thân sau.
Đột nhiên có một con cá khá nhỏ dẹp,bơi nhanh về phía thuyền của hắn.
"Rét rét rét. . ."
Rồi nó như mất phanh không chút dùng lại,phòng to thân mình như cá nóc,rồi đâm vào bóng nước phủ bên ngoài thuyền.
"Bùm. . ."
Con cá này nổ tung,văng ra những v·ết m·áu màu vàng dính trên bong bóng.
Chu Bạch thấy vậy nhìn lão cha.
Lão cha hắn lại thả nhiên nói.
"Không cần lo,ta làm ra kết giới làm sao có thể bị hỏng dễ vậy được."
Mà chính tại lúc hắn nói vậy con cá mập liền bị một con quái vật giống với quái vật hồ loch ness xé đôi máu chảy thấm đậm màu đỏ một vùng nước,sau đó nó lại tiếp tục,liền nhằm tới thuyền của hấn t·ấn c·ông.
"Hừm. ."
Chu Thanh Sơn hừ lạnh,khí tức của Độ kiếp kỳ lan ra,khiến những sinh vật dưới biển đứng hình.
Sau đó nhanh chóng chạy mất tăm.
Chỗ này liền thành nơi hoang vắng.
(Cầu đánh giá.)