Chương 137: Chu Bạch làm Thủ Thư (tiếp.)
Chương 137:
Lấy được quyền cai quản thư viện tạm thời,nên đám người Chu Bạch không cần phải làm mấy việc cực nhọc nữa.
Vì thế bọn hắn liền chia ra chọn sách.
Long Sương Sương ôm lấy 10 mấy cuốn sách,nhìn lên trên giá sách cao hơn nàng mấy cái đầu,ở đó cuốn sách tên 《Đôi cánh giả .》.
Không hiểu sao nàng bị thu hút bởi nó.
Nàng muốn lấy cuốn sách đó.
Nàng ưỡn lên thân thể nhỏ bé của mình,tay vươn ra hết cỡ.
"Không . .với . . tới. . . "
"Hừ. . "
Nàng chưa bỏ cuộc,nàng nhìn đống sách trên tay,nảy ra một ý.
Nàng thở hắt ra,nắm lấy tay thành quả đấm tạo động lực,rồi xếp chồng đống sách lên nhau,rồi trèo lên.
Đứng trên đống sách,nàng đắc ý trống hai tay bên hông .
"Hừ làm sao có thể làm khó bổn công chúa được. . ."
Đống sách nghiêng ngả .
"Ấy không . . "
"Bụp . . Xoạt xoạt. . ."
Nàng lại ngã xuống .
Chu Bạch ở ngần nghe thấy tiếng động liền ngó vào xem.
"Ai nha mông ta. . "
Liền thấy Long Sương Sương đang xoa xoa mông xung quanh nàng là một đống sách rơi vãi,hỗn loạn.
"Này ngươi có làm sao không ?"
Chu Bạch lên tiếng hỏi,tiến đến đỡ nàng dậy.
"Ta không sao Lưu Phi ngươi giúp ta muốn là muốn lấy cuốn sách đó được không."
Long Sương Sương chỉ vào cuốn 《Đôi Cánh Giả.》.
Chu Bạch nhìn liền hiểu,cô nương này lùn quá căn bản lấy không được.
"Thôi được rồi,để ta giúp ngươi,trèo lên vai ta đi."
Hắn thân hình cũng lùn tịt căn bản không cao hơn Long Sương Sương bao nhiêu,nhiên chỉ có cách này thôi,còn Linh Lực trong thư viện cấm dùng,kể cả thủ thư cũng không được dùng.
Long Sương Sương do dự nói.
"Đây cái này có chút. . ."
"Đâu phải lần đầu ngươi trèo lên cổ ta có gì mà phải xấu hổ,nhanh lên đi,ta còn phải kiếm sách nữa."
"Ồ được rồi."
Chu Bạch cúi người xuống,Long Sương Sương ngượng ngùng để trên lên vai hắn,hai đùi trắng nhỏ nàng kẹp vào hai bên đầu Chu Bạch,mùi hương thơm phả vào mũi Chu Bạch.
"Bám chắc chưa."
"Ừm. . ."
Chu Bạch đứng lên .
"Nha. . ."
"Ngươi làm chậm chút,với lại ngươi hơi thở cứ phả vào chân ta kì lắm ."
"Chứ ngươi muốn ta làm gì ngưng thở sao."
"Còn nữa Ngươi đừng có phát ra mấy âm thanh quỷ dị,mau lấy sách."
Long Sương Sương vươn người lấy sách .
"Không được,gần thêm chút nữa."
"tới chưa."
"Di chuyển sang trái chút nữa."
"Này cẩn thận ngã. . ."
Long Sương Sương ngón tay cuối cùng cũng khều đến nàng vui mừng,cố ưỡn ra,sau đó cầm được lấy cuốn sách.
"Lấy được rồ. . . A a a . . Bụp . . .lộc cộc xoạt . "
Hai người ngã nhào .
"Lại ngã rồi mà sao không đau nhỉ ?."
Bên dưới nàng chuyền đến tiếng nói của Chu Bạch.
"Ngươi đè vào ta đương nhiên không đau rồi. . "
Chu Bạch lúc này nằm sấp,mặt dính vào sàn,Long Sương Sương vẫn ở cổ hắn.
"A . . .xin lỗi ngươi không sao chứ."
"không sao lấy được sách chưa."
"Hi hi cảm ơn ta lấy được rồi."
"vậy tốt giờ ra khỏi người ta đi khó thở quá ngươi thật nặng."
". .. . Ta đứng dậy ngay đây,cơ mà ta không nặng."
"Không ngươi rất nặng."
"Không mà."
"Phải."
"Ta nặng thật vậy sao."
Long Sương Sương giọng càng ngày càng bé,có vẻ như tin thật.
"Ừ thì cũng không hẳn,vừa vừa thôi tóm lại ra khỏi người ta đi."
"Ồ. . ."
"Vậy là ta không nặng phải không."
"Ra khỏi người ta."
. . . . . .
Hắn cùng Long Sương Sương cùng nhau ngồi tại kệ sách dựa lưng vào đó Lục Uyển Lâm Phàm thì ngồi đối diện,bọn hắn quyết định đọc cùng một chỗ cho đỡ tĩnh mịch.
Chu Bạch lật sách rất nhanh,mỗi trang không đến 1 giây là xem xong.
Bởi hắn không cần đọc,hấn chỉ cần sử dụng kĩ năng 《Lưu Ảnh Nhãn.》để lưu lại đống sách này thôi,nhưng mà hắn vẫn phải sử dụng 200% sức của bộ não để có thể tiếp thu hình ảnh mới nhanh nhất,nếu không não hắn sẽ như một cái máy điện thoại cũ phải bật chế độ chụp ảnh liên tiếp vậy, máy không thể kịp phân giải ảnh,mà ảnh sau lại chụp xong,sẽ gây tắc nghẽn,làm máy điện thoại có hiện tượng giật lag,với não hắn thì sẽ là mất nhận thức đứt quanh,hắn sẽ trong trạng thái như thằng dở hơi nếu không sử dụng 200% bộ não.
Mà từ bên ngoài mấy người bên cạnh hắn đều nghé mắt,chủ yếu làm ánh mắt khó tin hắn có thể đọc nhanh như vậy.
"Lưu Phi,ngươi đọc hiểu hết đống sách này sao ?"
Long Sương Sương hỏi Đến cả Lâm Phàm cũng phải đau não với Đống sách này,Vương Lão là luyện khí sư,nên mấy cuốn sách quý chủ yếu đều là luyện khí,rất khó để hiểu,cho dù là liên quan đến y thuật cũng thế .
"Hiểu sơ sơ. ."
Chu Bạch lúc này chỉ trả lời theo phản xạ,chứ không có thời gian suy nghĩ nhiều.
"Vậy ngươi đọc nhanh như vậy để làm gì không từ từ đọc để hiểu sao ?"
"ta đã ghi nhớ nó trong đầu rồi lúc rảnh thì đọc lại hiểu dần."
Chu Bạch tập trung đọc sách trả lời cho qua truyện.
"Gì nhớ hết rồi. ."
Cái này còn hiểu sơ sơ cái gì,ghi nhớ hết thì không phải cũng hiểu hết hay sao.
Long Sương Sương thật khó tin,thấy Chu Bạch tập trung đọc sách không giống giả,hắn liền hỏi thử.
"Ngươi nhớ thiên khí muốn lên đến tiên khí phải có những điều kiện gì. . "
"Phải làm 3 điều 1 là giao ước phải có 3 ước thúc giới hạn,thì Thiên Khí mới được phép tồn tại."
"2 thiên Khí muốn thăng phẩm cấp rất khó dùng phương thức rèn đúc như trước,mà thường dùng phương pháp nuôi binh khí,cho nó vào một bí cảnh,khu vực tốt để nó phát triển,khá giống trồng cây,ví dụ như Hỏa tiên kiếm,thìn nên kiếm ngọn núi lửa có dị hỏa để nuôi là tốt nhất."
"3 muốn thành tiên khí trước hết v·ũ k·hí đó phải có tình cảm,nếu không có,thì không thể độ tâm kiếp,không thể thành tiên."
"Còn khá nhiều kiến thức ngoài lề muốn ta nói tiếp không . ."
Long Sương Sương im lặng chút thở hắt ra.
"Thôi được rồi,ngươi tiếp tục đọc đi."
"Thật sự là khó tin mà."
Long Sương Sương ngồi cạnh Chu Bạch chỉ để lấy sách ở chân,không đọc,chỉ ngắm hắn,ánh mắt có chút sùng bái.
Nàng không thích đọc sách,nhưng nàng lại rất thần tượng những người thông minh đọc nhiều sách,như anh trai nàng Long Khung vậy.
Đọc được một lúc,Chu Bạch liền" đọc " xong,hắn không có lật tức đọc cuốn thứ hai,mà để não trở về tình trạng cũ,để nghỉ ngơi chút.
Mà lúc này hắn cũng chú ý đến phía xa Lục Uyển tốc độ đọc sách của nàng tuy không kinh khủng như hắn,nhưng vẫn rất nhanh,hầu như 3-5 giây lại xong 1 trang sách.
Hơn nữa dưới lớp mặt nạ,Chu Bạch có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng hơi câu lên,có vẻ như đang cười vui vẻ.
"Lục Uyển ngươi thích đọc sách lắm hả ?"
Lục Uyển dừng lại động tác lật sách vội trả lời.
"Đúng vậy thuyền trưởng."
Chu Bạch tò mò hỏi.
"Ngươi đọc hiểu hết đống đó sao."
Lục Uyển bị hắn nhìn chăm chú có chút bối rối.
"Hiểu một chút,nhớ được một phần nhưng không chi tiết được như thuyền trưởng."
"Thật,trong thời gian ngắn vậy."
Lần này Chu Bạch Thật ngạc nhiên,hắn đọc nhanh vậy là do có kỹ năng hỗ trợ,với lại hắn đã kim đan,lực ghi nhớ được nâng cao,mà Lục Uyển đâu,mới sắp trúc cơ,thế mà còn hiểu nhanh vậy.
"Ngươi làm thế nào vậy."
Lâm Phàm ở bên cạnh cũng nghe ngóng,hắn cảm thấy mình ở đây có chút thụt,rõ là hắn tốc độ đọc hiểu chậm đến đáng thương khi so với hai người này.
"Ta ta,không làm gì đặc biệt cả,chỉ là hồi còn ở Bách Luyện đảo,thường lấy chút tiền tích kiệm được đến thư viện thuê sách về đọc,nhưng mà thêu sách giới hạn thời gian nên ta học cách đọc nhanh chút thôi."
Thấy nàng nói vậy,Chu Bạch cau mày.
"Ngươi không cần phải tự hạ thấp mình vậy,ngươi đã rất giỏi rồi."
Hắn nói là thật,theo biểu hiện này,rất có thể Lục Uyển ngộ tính không thấp.
Lục Uyển cúi thấp đầu đáp.
"Ừmm cảm ơn ngài ."
"Mà sao ngươi không tháo mặt nạ ra đi,đọc sách còn mang theo không vướng sao,ở đây cũng chỉ toàn người một nhà mà."
Chu Bạch chỉ chỉ mặt nạ của nàng nói.
Lục Uyển nói khá nhỏ,càng về sau cành lí nhí
"Không cần đâu để vậy được rồi. . . Ta sợ khiến mọi người khó chịu."
"Khó chịu sao,vì sao chỉ vì ngươi dung mạo sao,ngươi bị ngốc sao ."
"Cốc. . ."
Chu Bạch ngõ nhẹ vào trán mặt nạ,tiếp tục nói.
"Ta thấy dung mạo của ngươi không xấu,ta cảm giác cũng khá dễ thương mà nếu ngươi cảm thấy xấu,có thể bảo tên Lâm Phàm làm đẹp cho,có gì mà phải tự ti."
Lục Uyển bối rối.
Lâm Phàm vẫn cắm đầu vào sách,cũng nói.
"Ta thấy không vấn đề gì muốn thì ta làm cho,coi như cảm ơn ngươi vì giúp ta lau dọn."
Hắn làm ngành y bệnh nhân bị bệnh đến biến dạng dung mạo hắn cũng không để tâm,nên Lục Uyển hắn không có ác cảm,thậm chí có thiện cảm,do cô nàng này rất chăm chỉ,lúc trên thuyền thường giúp hắn dọn chút đống thuốc phế phẩm mà hắn làm hỏng,với mấy con thú hắn bắt được luyện tay phẫu thuật.
Long Sương Sương cũng chen miệng.
"Ta cũng không có vấn đề,ngươi là thị nữ làm việc vừa Lòng ta nhất nên không có chuyện ta khó chịu đâu mà lo ta nhìn nhân tộc thì ngoại trừ Lưu Phi ra thì ai cũng như ai à,không phân biệt được."
". . . Ta."
Thấy cả ba nói vậy,Lục Uyển cũng sờ mặt nạ,nhưng vẫn không cởi ra .
Chu Bạch thấy vậy,hơi cau mày,lại ngần muốn ngỡ mặt nạ ra,dù sao để một cô bé sống cả đời dưới lớp mặt nạ chỉ vì tự ti hắn không nhìn được.
Nhưng hắn vừa đến ngần liền dừng lại.
Bởi hắn thấy được,thân thể của Lục Uyển run nhẹ,nàng cúi đầu không nói gì,nhưng Chu Bạch có thể cảm nhận được,nàng đang sợ.
Hắn lẳng lặng lùi lại,trở về chỗ cũ ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn không cố gượng ép nàng cởi mặt nạ nữa,bởi hắn biết làm vậy chỉ khiến mọi thứ trở nên bối rối hơn thôi.
Hắn không biết nàng qua khứ đã trải những gì,mà lại tự ti tới vậy.
Đến nỗi đeo lên mặt nạ liền không dám cởi ra.
Lại sợ hãi đến vậy .
Hắn nếu biết trước có lẽ sẽ không ép nàng cởi mặt nạ, không có lẽ ngay từ đầu không nên cho nàng chiếc mặt nạ.
Một người khi mà đã đeo lên chiếc mặt nạ mang tên trốn tránh,thì rất khó để cởi bỏ ra,mang lên thì dễ cởi ra với khó.
Phải biết theo ngóc nhìn hắn hiểu về nàng,thì đừng nhìn Lục Uyển chỉ là một cô bé nghèo,nhưng lòng tự trọng của nàng rất lớn,làm viễ rất chăm chỉ,điều này cũng rất bình thường,người nghèo khó họ nếu còn không giữ nổi tự tôn vậy họ còn gì cho bản thân nàng không chấp nhận hắn bố thí tài nguyên,nên vô cùng chăm chỉ làm việc vặt trên tàu,nàng rất kiên cường cho dù gặp phải Long tộc lúc cũng không kêu than,dù sợ hãi cũng lẳng lặng chịu đựng,tu luyện khổ sở cũng không ngừng nghỉ,vừa làm việc vừa tu luyện không ngừng.
Nhưng có lẽ lòng tự tôn của nàng đã từng bị vùi dập nặng nề bởi dung mạo đến độ giờ nàng đã sợ hãi phải đối diện.
Chu Bạch trở lại chỗ ngồi trước tiếp tục đọc sách.
Long Sương Sương với Lâm Phàm cũng thức thời không hỏi đến chuyện này.
Được một lúc Long Sương Sương đột nhiên hỏi.
"Mà này Lưu Phi ngươi cảm thấy ta dễ Thương không. . ."
"Hả tự nhiên hỏi vậy làm gì."
"Ngươi cứ nói đi ta Dễ Thương không ."
Long Sương Sương dí sát mặt vào Chu Bạch hỏi.
"Không dễ Thương cách xa ta chút. . "
"Này ngươi khen nàng được mà sao không khen ta."
Chu Bạch lấy quyển sách chắn ngang giữa ở giữa,rồi đẩy Long Sương Sương ra.
"Bởi ngươi thật không dễ thương."
"Ngươi là đồ đầu gỗ ngu ngốc hừ không thèm quan tâm ngươi nữa."
Long Sương Sương phông má,sờ lấy mặt mình lẩm bẩm.
"bổn công chúa dễ thương vậy mà bảo không,cha ta lúc nào cũng khen đó đồ Lưu Phi đần. ."
Chu Bạch cười nhẹ lắc đầu,nàng vậy mà còn thật tin.
Nhờ Long Sương Sương,không khí bớt chút ngột ngạt.
Thư viện lại yên tĩnh.
(Cầu hoa tươi)