Chương 136: Chu Bạch làm Thủ Thư.
Chương 136:
Chu Bạch cùng Long Sương Sương đến.
Căn Phòng để bên trong một sách pha trà.
Trong cuốn sách này chứa một căn phòng riêng,dùng để pha trà.
Phải biết đồ vật liên quan đến không gian vẫn luôn rất đắt đỏ,vậy mà con chim này lấy làm phòng pha trà.
Hay đúng hơn là con yeti kia nói vậy.
"Ngươi chắc chỗ này là để pha trà chứ không phải xương sản xuất chứ."
Trong căn phòng chật chội hơn 30 con yeti đang bận rộn giã lá trà màu đỏ,bốc lên nhiệt lượng, rồi cho vào trong băng để khiến băng tan ra,nước tan hòa với lá trà từ từ dung hợp rồi thành một giọt nước màu xanh.
Bấy nhiêu lad trà chỉ luyện ra được 1 giọt,muốn pha nguyên ly trà thì đến khi nào.
"Làm đi . ."
Con yeti này không trả lời hắn,đúng hơn là không biết trả lời bởi nó IQ khá thấp.
Chu Bạch vắt Long Sương Sương vẫn còn ở trạng thái nguyên hình lên cổ như khăn quàng,rồi xắn tay áo mà làm .
Đến nước này thì chỉ có thể làm cho xong thôi.
Giờ hắn biết sao Đông gia không thích ở đây rồi,bí cảnh chỉ mở có 10 ngày,mà phải đi làm việc vặt hơn nữa hắn ước tính thời gian sẽ lâu đây.
Do nơi này không thể dùng linh khí,nên hắn chỉ có thể dùng sức mạnh thuần túy của bản thân làm việc.
Long Sương Sương quấn lấy cổ hắn,nhằm chán ngáp dài .
Mấy giờ sau,nàng cuối cùng trở lại hóa nhân loại hình dáng,liền bị Chu Bạch đuổi khỏi cổ phụ trách di chuyển lá trà vào cối để Chu Bạch giã.
Hắn lúc này bỏ trần một nửa thân trên để lộ ra cơ thể trắng trẻo,có chút múi cơ không rõ ràng do cơ thể còn bé .
Long Sương Sương lau lấy trán hắn mồ hôi.
"Lưu Phi Ngươi mệt không ."
"Không hẳn,từng này việc chỉ phí chút thơig gian thôi,không mệt lắm."
Long Sương Sương nhìn hắn làm việc thặt chăm chút,không biết đang nghĩ gì.
"Ngươi còn đứng đó làm gì,mang lá trà ra đây."
Nàng đang đứng đờ ra nhìn hắn bị nói tỉnh mộng,nhanh chóng đáp.
"À đúng . ."
Nàng lúc này chạy tới chạy lui làm việc vô cùng chăm chỉ,thậm chí nàng còn tự giã lá trà làm mấy việc nặng bởi nàng có sức mạnh thuần túy của Long tộc cũng không yếu hơn Chu Bạch bao nhiêu.
"Đùng. . . Bụp. . "
Mà nàng không may chạy đâm phải một người tuyết,khiến nó lăn ra sùi bọt mép.
Nàng liền bối rối .
"Cái này ta không cố ý."
Người tuyết ban đầu bọn hắn ngặp bước ra, không trách nàng gì mà chỉ nói.
"Gọi Bác sĩ. . ."
Chỉ một lúc Lâm Phàm đã đi vào phòng hắn xách theo một hộp gỗ to đi vào phòng.
Lâm Phàm,Hắn cúi xuống bắt mạch cho người tuyết.
"Không vấn đề gì hắn chỉ là làm việc quá sức trong không gian này quá lâu,hơn nữa do tác dụng phụ của không gian biệt lập này khiến cơ thể có triệu chứng choáng váng chỉ cần phẫu thuật là xong."
Long Sương Sương thở phào vỗ vỗ ngực .
"May quá không phải do ta ."
Chu Bạch lại bắt được điều không đúng.
"Ngươi lựa chọn làm bác sĩ ở đây à hơn nữa Khoan đã làm sao choáng váng lại phải phẫu thuật."
Lâm Phàm nhấc kính lên bình tĩnh nói.
"Phải phẫu thuật."
Chu Bạch.
". . . . ."
Hắn đột nhiên lại cảm giác không ổn.
Lâm Phàm không nói nhiều lẫy ra đồ trong thùng gỗ như cưa búa, đinh sắt,chỉ kim may vá,nhưng mà khoan có hơi sai sai mấy thứ này không phải đồ nghề hành y,mà giống đồ nghề của thợ mộc.
"Ngươi chắc chắn đây là đồ để phẫu thuật không,có thật ổn không."
Chu Bạch đậu đen rau muống nói,nhưng Lâm Phàm không quan tâm.
"Ổn yên tâm."
Hắn bắt đầu phẫu thuật nhấc cưa lên,cắt ra phần bụng của người tuyết,máu đã phụt ra.
"A A A a a u u . . . "
Người tuyết lông nhuốn đỏ,kêu la đau đớn
". . . . "
"Có chắc là ổn không."
"Rất ổn dụng cụ tuy lần đầu dùng vẫn rất vừa tay."
Lâm Phàm vừa nói,máu vừa bắn lên mặt hắn.
"Không ta không nói ngươi ta nói là yêu thú vượn này. . "
"Rất ổn . . "
Lâm Phàm chưa nói xong.
"Ạc ạc ạc . . .hự phộc . ."
Người tuyết sủi bọt mép
"Không ổn lắm ta cắt nhầm van tim của hắn rồi."
Chu Bạch.
". . . ."
Lục Uyên không biết từ lúc nào đã ở đây lau dọn máu dính trên đất.
Nàng dọn rất thành thục,nhanh chóng Long Sương Sương nhìn mà hoa cả mắt.
Một lúc sau.
"Hù thành công. ."
Cuộc phẫu thuật đẫm máu kết thúc.
Chu Bạch nhìn sinh vật trước mặt bọn người tuyết cũng vậy rồi nhìn Lâm Phàm.
"Ngươi làm thế quái nào mà làm hình dáng của nó thành ra thế này."
Lúc này con người tuyết kia lấy gương từ đồng loại nhìn vào trong gương,nó thấy một cô nương xinh đẹp,tuổi chừng đôi mươi có răng nanh dài mắt màu xanh lục.
"Lông ta đâu . ."
Nó nhìn Lâm Phàm.
Hắn chỉ nhún vai.
"Ta cạo đi rồi do ngươi lâu ngày không tắm nên lông có rất bẩn,để lâu sẽ nhiễm bệnh kể cả khi ngươi là Yêu tộc,với lại tiện sửa lại chút khuôn mặt của ngươi vậy thôi."
"Thế nào đẹp chứ."
Người tuyết yeti.
". . . Thật rất đẹp rất ưa nhìn,. . ."
Lâm Phàm cười nhẹ vừa lòng.
"Vậy là tốt ."
"Nhưng mà ta là giống Đực mà. . . "
Chu Bạch Long Sương Sương,với mấy người tuyết xung quanh.
". . . . . "
"con mẹ nó đầu ngươi lỏng vít à cần ta vặn lại cho không . .. "
Chu Bạch đều muốn túm lấy cổ Lâm Phàm tên ngu này cái này còn là sửa mặt à,rõ là sửa từ trên xuống dưới chuyển giới tên người tuyết này luôn rồi..
Giờ sao nói chuyện với con chim cánh cụt chảnh chó đây.
. . . .
Chu Bạch bê lấy ấm trà chứa đầy dịch lỏng màu xanh dương,đi đến trước mặt Chim Cánh cụt.
"Ừm làm mất 10 canh giờ chất lượng không tính là hoàn hảo dã chưa đủ nát,nhưng chỉ có hai người làm nên coi như tạm được,mở cho các ngươi quyền đọc sách 3 tầng đầu."
Chim Cánh cụt nhấp lấy ly trà chẹp chẹp miệng nhấm nháp,rồi đánh giá.
Chu Bạch vẫn chưa rời đi,mà hỏi.
"Thủ Thư,ngươi có biết Vương lão không ?"
Chim cánh cụt hơi ngạc nhiên nhìn Chu Bạch.
"Ồ ngươi lại biết đến lão nhân gia sao."
Chu Bạch gật đầu.
"Đúng ta đã từng gặp qua,ở một khu vực băng tuyết."
"Hmm nếu ngươi đã từng gặp qua lão nhân gia,vậy ta cũng không cần giấu diếm gì,ngồi xuống uống trà ."
Chu Bạch ngồi xuống cái ghế băng đối diện Chim cánh cụt,cảm giác mông thật mát lạnh.
"Ngươi cùng Vương Lão là quan hệ gì vậy ?."
Chim cánh cụt không do dự trả lời.
"Ta sao,ta là con rể lão ."
"Phụtttt. . . "
Đang uống trà Chu Bạch đều phun ra.
"Khụ khụ,ta nhớ Vương lão chỉ có hai đứa con nuôi là Kim Lôi Điểu cùng Phần Thiên Công,ai là vợ ngươi ?."
"Ngươi hỏi thật lạ lùng đương nhiên là cả 2 rồi ?"
Chu Bạch.
". . . . "
Hắn nhìn thân thể nhỏ bé này của Chim Cánh cụt,lại nghĩ về thân hình đồ sộ của Kim Lôi điểu cùng Phần Thiên Công.
Đây là màn lại giống ảo nhất hắn từng gặp.
"Giờ ta hiểu sao mấy con Kim Lôi Điểu non kia không biết bay rồi."
phải biết giống loài này nên chỉ cần vừa mọc lông liền bay được hơn nữa rất nhanh,nhưng mấy con chim ngu kia bay còn phải nôn thốc nôn tháo,hơn nữa IQ còn rất kém.
"ngươi gặp các con của ta rồi à,đến giờ mà chúng còn không biết bay sao,haizz."
Chim cánh cụt phiền não thở dài,nó biết mình là chim mà không thể bay,con hắn bị giống hắn khiến hắn rất phiền não.
"À không có ta dạy chúng bay được rồi,tuy vẫn còn có chứng say trên không nhưng đã bay được."
Chu Bạch nghe vậy đáp.
Chi cánh chut nghe vậy ngồi thẳng dậy hưng phấn nói.
"Cái gì Chúng biết bay rồi. . . Hơn nữa còn còn là ngươi giúp. . .tốt quá ta phải quay về xem chúng."
Nói xong hắn liền mở ra vết nứt không gian đây không phải kiểu của kiếp tiên một đấm đánh mở mà là dùng sức mạnh của thư viện.
"Khoan đã ngươi không định quản thư viện nữa à."
"Không quản ta đang vội,ta trao toàn bộ quyền điều hành tạm thời cho ngươi đấy,coi như cảm ơn việc ngươi giúp bọn nhỏ bay được."
"Rồi đi đây . . Phụp. ."
Chim cánh cụt vứt ra một chiếc chìa khóa rồi mất tăm.
Không gian khe nứt đóng lại.
Chu Bạch nhìn trên tay mình cái chìa khóa bạc.
Hắn không biết nói gì.
Ban đầu hắn chỉ muốn câu kéo làm quen,tiện thể lấp liếm việc của tên ngu Lâm Phàm,ai mà biết hắn đột nhiên thành người cai quản thư viện rồi.
Phải biết ở trong này có nhiều công pháp bí tích võ ký đến của Chu gia cũng không có đâu.
Còn đủ thứ như luyện khí tri thức,luyện đan,luyện cổ,luyện độc.. . v.v .
Nói trung giá trị bên ngoài đã lớn vô cùng rồi.
(Cầu hoa tươi.)