Chương 134. Bí ẩn của Vương lão (đầu)
Chương 134.
Chu Thanh Sơn nhìn lấy tòa cung điện này,trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ.
["Thiên Đình."]
kiến trúc của tòa cung điện này,tuyệt đối là Thiên Đình,phải biết Chu Gia hắn là hậu nhân của Thiên đế biết rõ chuyện thiên đình hình dạng là bình thường.
Nhưng tại sao thiên đình lại ở đây.
Tuy nhìn nó nhỏ hơn thiên đình mà hắn biết gấp nghìn lần,nhưng đây tuyệt đối là thiên đình không sai.
Hoặc là nói,đây không phải thiên đình,mà là một mảng vỡ của nó,hay thứ gì tương tự vậy,nhưng nó tuyệt đối liên quan tới thiên đình.
. . . .
Linh Mộng đến gần trung tâm,tòa cung điện này giống như hơi lấp léo,thì trong lòng lại khó chịu,giống như có thứ gì đó ở bên trong đang gọi nàng vậy.
Từ lúc tiến vào bí cảnh,nàng liền có cảm giác này,chỉ là càng đến gần trung tâm mới càng rõ hơn thôi.
Nàng từ lúc bắt đầu liền biết trung tâm ở đâu không phải chỉ nhờ may mắn phát hiện mặt trời đang tụ hợp mà còn vì cảm giác quái dị này.
Mà lúc này Đông gia Chủ cùng Đông Lăng đi đến bên nhà Chu Bạch chào hỏi.
"mấy vị vậy mà cũng đến được đây,ta còn lo lắng mấy vị không tìm thấy trung tâm đâu dù sao lúc mấy vị đến chỗ ta " đàm đạo "với ta thì được suất vào bí cảnh thì liền vội vàng rời đi,nên ta còn chuẩn bị cho người đi tìm đâu."
Chu Thanh Sơn nhìn tên Đông gia Chủ này khuôn mặt tuy tươi cười,nhưng rõ là đá xoáy việc Tiểu Như Yên đập hắn một trận đây mà,tên này là cố ý không nói đến vụ tầm bảo cung này để trả thù,thật tâm đủ nhỏ mọn.
Đông gia chủ bị Chu Thanh Sơn nhìn thì đột nhiên cảm giác có chút lạnh sống lưng.
"Đúng là chúng ta có chút hấp tấp,Khiến Đông gia chủ chê cười rồi ha ha . ."
Chu Thanh Sơn cũng không làm gì,mà bắt chuyện,cười nơi vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu bình thường hắn phải cho tên này một chưởng đi về với đất mẹ vì dám trêu chọc bọn hắn,nhưng mà lần này thì thôi,đang đi du lịch không nên để chuyến đi chơi này mất vui.
"Đúng vậy phải làm sao để vào cái cung điện dưới băng này."
Đông gia chủ lau mồ hôi trán,hắn cứ có cảm giác mình vừa dạo quỷ môn quan xong,nghe Chu Thanh Sơn hỏi hắn liền ho nhẹ trả lời.
"Khụ Lưu Đạo Hữu chớ vội phải chờ một lúc để 6 hạo nhật hợp lại nơi này,rồi nó sẽ làm tan lớp băng ở nơi này,để lộ ra tầm bảo điện thì mới có thể vào."
Mà Đông Lăng đứng bên cạnh cũng cười chào hỏi.
"Linh Mộng cô nương,lại ngặp mặt."
Linh Mộng ở một bên hơi cau mày gật đầu đáp lời .
"Lại ngặp mặt ."
Rồi nàng không nói gì thêm,Đông Lăng thấy vậy cũng không bắt chuyện nhiều đúng sang một bên nói chuyện với Hạo thiên cùng Chu Bạch Lâm Phàm.
Linh Mộng thì né tránh ra xa chút,nàng không thích ở gần Đông Lăng,không vì tư thù hay gì,mà chỉ là mỗi lần ở gần Đông Lăng,trong Lòng nàng lại có một cỗ lửa giận,không biết từ đâu tới,thật quá kì lạ.
Từ khi ở Long tộc,gặp lại người kia,nàng liền cảm giác mình có chút không đúng.
Chỉ là nàng đã kiểm tra đi kiểm tra lại,mình không hề bị nguyền rủa,tâm trí vẫn rất ổn định, không phát hiện mình có bất cứ vấn đề gì.
Mà nàng lúc trước đáng lẽ ra cũng không nên suy nghĩ mấy vấn đề này mới đúng,nàng sống ở đảo hoang gần như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài,nên tâm trí khá giống trẻ con,nhưng giờ nàng có cảm giác mình nhưng không phải chính mình.
Giọng Tiểu Như Yên lúc nàng vang lên bên tai nàng.
"Này tiểu Linh ngươi có sao không sắc mặt ngươi đột nhiên rất ngưng trọng đấy."
Linh Mộng nghe vậy mới cắt đứt suy nghĩ,cười lắc đầu.
"không có,nhạc mẫu ta không có sao ta rất khỏe."
"Ngươi chắc chứ,vừa rồi mặt ngươi nhìn như không phải rất khỏe."
"Thật không có,ngài không cần lo lắng vậy đâu."
Tiêu Như Yên xoa xoa đầu nàng nói.
"Ồ nếu thật không khỏe thì nói với ta,ta giúp ngươi ."
"Cảm ơn bá mẫu ."
Linh Mông chỉ có thể cúi đầu để đó cho nàng xoa.
. . . . . . .
Sau khoảng 2 giờ chờ đợi,tất cả mặt trời đều tụ hợp thành một mặt trời.
Ánh sáng của nó cũng tụ lại,tạo ra một cột lửa dáng xuống lớp băng.
"Xì xì xì ọc ọc . . "
"Ùuuu sáng thật đấy."
Chu Bạch nhóm đeo lên kính râm do hắn đưa,nằm trên ghế nghỉ mát nhìn cột sáng.
Đông gia người tất cả đều chuẩn bị sẵn phòng vệ mắt bằng hải kỹ nên không sao.
Ánh sáng của nó còn mạnh hơn cả 《Kim Quang nhãn.》may ra nó không có chức năng xuyên qua mọi phòng thủ,nếu không thì phiền phức.
Đông gia chủ thấy Chu gia nhà vẫn không bị dính chiêu,dù hắn đã cố tính không nói đến vụ này,cái này khiến hắn càng bực,hắn muốn hố cái nhà b·ạo l·ực này một hố thôi mà sao cũng khó vậy.
Ánh sáng tan đi,để lộ ra cung điện dưới băng,cánh cửa bên ngoài màu vàng nổi bật tương phản với màu trắng ngọc của cung điện.
Xung quanh còn có chút bảo vật rơi ra bay loạn xạ,Đông gia như ong vỡ tổ chạy lấy bắt mất bảo vật này.
Chỉ có Chu Bạch nhà là không quan tâm,bởi mấy thứ này không vào được mắt họ.
Rồi Tất cả cùng bước vào cung điện .
Ở bên trong cung điện lại là một hành lang rộng lớn,hai bên hàng lang là những chiến giáp sát khổng lồ cao 10 mét trống không được xếp thằng hàng,giữa là một chiếc thảm lông màu đỏ trên tường đính lấy nhiều ngọc quý tự phát sáng,nhìn rất sang trọng,nó sẽ rất đẹp lộng lẫy nếu như không có những bộ xương cùng xác c·hết ở dọc hành lang..
Đông gia người đi trước họ quen đừng nên dẫn đầu là đương nhiên.
Hạo Thiên cùng Hạo Luân do cùng Đông gia có giao dịch nên đi theo chung
Mà theo người đông gia đi vào thảm đỏ,những xâu trong mũ giáp của những bộ giáp đứng chỉnh tề,sáng lên hai màu đỏ quỷ dị như hai con mắt,chúng bắt đầu cử động.
"Cạch cạch . . Cạch."
Những bộ giáp cầm theo rìu sắt nặng nề cử động bắt đầu tiến đến gần Đông gia người.
"Phòng thủ kết trận đồ."
Theo tiếng nói Của Đông gia chủ ra lệnh.
Người Đông gia đứng chỉnh tề,kết trận,ngay sau đó họ như biến mất,khí tự mờ nhạt vô cùng,hình dáng cũng mờ dần.
Nhưng vẫn có một người Đông gia hóa thần kỳ có vẻ hơi luống cuống,nên bị tách ra khỏi trận pháp.
"Cái . . "
Lật tức một rìu bổ từ trên xuống.
Tên Đông gia người lật tức kết ra một vòng bảo vệ,nhưng vô dụng một rìu chẻ đôi vòng bảo hộ như chẻ củi.
"C·hết tiệt khôngggg. . "
"Xoẹt. . . "
Máu tưới dính lên chiếc rìu sát.
Đông gia người có vẻ không quan tâm,tên vừa c·hết chỉ là một tên tộc nhân không quá quan trọng.
Mấy bộ giáp này có vẻ không có trí thông minh nên dễ dàng đánh lừa g·iết,xong tên kia liền không nhàm vào Đông gia nữa.
trận pháp này là thành quả nghiên cứu mấy 100 năm của Đông gia,nếu như chỉ giấu khí tức bình thường tuyệt không thể đánh lừa mấy bộ giáp này.
Bọn họ thuận lợi vượt qua mà không phải phí sức.
Đông gia chủ rất có ác cảm với Chu gia nhà,nên tiện thể liền quay người,đánh cái ánh mắt khiêu khích nhìn Chu Thanh Sơn.
Chu Thanh Sơn còn trả thèm để ý đến hắn.
Điều này khiến Đông gia chủ rất khó chịu.
"Hừ để xem ngươi qua được nơi này kiểu gì."
Những bộ giáp mất đi kẻ thù liền bắt đầu nhằm về Phía Chu Thanh Sơn.
Mà Chu Thanh Sơn thì lười thèm ấn khí tức rút ra thanh sắc cây cung của mình ánh mắt tĩnh lặng,hắn kéo dây cung.
Di chuyển cây cung nhằm thẳng vào hàng lang của cung điện.
Màu xanh lục mũi tên ngưng kết.
"《Xuyên Phá tiễn.》"
"VỤTTT VÙuuu. . . . ."
"BÙM RẶC RẶC RẶC RẶC RẶC. . . "
Theo mũi tên xanh vừa ra khỏi cung nó hóa làm một con chim xanh dang rộng đôi cánh lục sắc bay dọc hàng lang nuốt trọn phá hủy bất cứ thứ gì nó đi qua,tất cả bộ giáp không kịp làm gì liền vỡ nát,hóa làm bụi bặm.
Bụi bặm đầy trời.
Gió lạnh thổi qua.
Hàng lang hoang tàn,khác hẳn hình dạng tránh lệ vừa rồi.
"Wòa"
Chu Bạch vẫn là lần đầu thấy lão cha dùng cung,không khỏi ngạc nhiên,thật mạnh.
Đông gia Chủ há hốc mồm.
Đông gia người cũng vậy.
Đây còn là người không,quả là bật hack mà.
Hắn cũng là độ kiếp kỳ mà sao lại mạnh đến vậy được ???.
Chu Thanh Sơn,Chu Bạch rảo bước trên hành lang mặc kệ Đông gia người đang đứng hình.
Sau khi đi đến cuối hàng lang chính là một chỗ giống đại sảng, có 5 đường câu thang gỗ dẫn đến 5 cánh cửa nơi khác nhau .
Và còn có một bộ giáp giông bên ngoài nhưng cao hơn 30 mét.
Mỗi tỗi bộ giáp này bị một mũi tên cắm vào ngực,nằm ở giữa sảnh,không nhúc nhích.
Chu Bạch nhìn Chu Thanh Sơn.
Chu Thanh Sơn mặt không đổi sắc,đá một cái chân của bộ giáp đang cản đường hán.
Chu Bạch hỏi.
"Giờ chọn đường nào,hay chờ Đông gia người đến rồi hỏi đường đi."
"Vẫn là chờ bọn người kia đi,đi loạn phí mất thời gian."
Đông gia người lúc này đã giải trừ trận đồ,lững thững đi đến sảng.
Chu Thanh Sơn cũng không nói nhảm nhiều,hỏi luôn vấn đề chính.
"Đông gia Chủ,mấy cầu thang này dẫn đến đâu ?"
Đông gia Chủ nhìn Chu Thanh Sơn,hắn lúc này đã không còn ý định hố người nữa,thành thật khai báo.
"Mấy cái cửa này cái cửa đầu tiên dẫn tới thư viện của lâu đài ở đó có cất giữa rất nhiều luyện đan luyện khí,y thuật,hải kỹ,Công pháp nhưng muốn vào thư viện khá phiền phức nhưng cửa này nguy hiểm hệ số thấp nhất,còn cái thứ hai dẫn đến một chỗ giống với một căn phòng chưa ai đi vào nên không biết rõ nguy hiểm cực cao tốt nhất không nên vào,không có ai vào mà ra được cho đến giờ,cái thứ 3 cũng tương tự vậy,dẫn đến một căn phòng dành cho nam,chỉ có Đông gia các đời gia Chủ với thiếu chủ mới có thể vào,cái thứ 4 thì là kho chứa đồ chính là nơi chúng ta nhằm đến, cái thứ 5 thì chịu,đường đó bị chặn bởi trận pháp,không vào được."
Mà Linh Mộng đột nhiên lại nói.
"Ừm ta muốn đi cửa thứ hai."
"Hả tại sao đột nhiên lại . . .."
Chu Bạch kỳ quái hỏi.
Linh Mộng chỉ lắc đầu không nói.
Tiểu Như Yên thấy nàng như vậy,liền ngăn lại muốn hỏi thêm Chu Bạch,rồi nói.
"Tốt,ngươi đi đi nhớ cẩn thận nơi này khá nguy hiểm đối với ngươi cầm lấy thứ này đi."
Vừa nói Tiểu Như Yên vừa đưa vào tay Linh Mộng một loại khá giống túi thơm mà đỏ,trông không giống phàm vật.
Linh Mộng muốn từ chối,nhưng ngay lật tức bị Tiểu Như Yên cản lại.
"Ngươi mà không lấy thì không đi đâu hết."
Thấy nàng cứng rắn vậy,Linh Mông chỉ đành nhận lấy túi thơm,rồi sau đó mới chào hỏi đi đến phương hướng khác.
Chu Bạch nhìn theo bóng lưng nàng như có điều suy nghĩ.
Thật kì quái,dạo gần đây Linh Mộng rất ít nói chuyện,nghịch ngợm như lúc mới gặp,chắc chắn là có gì đó kì quái.
Nhưng kỳ quái ở đâu thì hắn không rõ.
Chu Bạch lắc đầu.
[ ai cũng có bí mật riêng không phải sao,để nàng làm gì thì làm không nguy hiểm là được.]
"Vậy ta cũng xin đi đến cửa thứ 1 đi."
Lâm Phàm nói,rồi nhanh chóng đi đến cửa 1.
Không ai ngăn cản cửa 1 không quá nguy hiểm,như cửa 2 .
Đông gia Chủ giải thích xong,liền không nói nhiều,dẫn Đông gia người đi vào cửa thứ 4 một số chọn cửa thứ 1,Đông Lăng thì đi của thứ 3, Linh Mộng thì vào cửa thứ hai.
Chỉ còn lại của thứ 5 bỏ trống.
(Cầu hoa tươi.)