Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh : Bắt Đầu Với Hố Hệ Thống Mắt Ta Thành Đèn Pin

Chương 133:tiến vào bí cảnh




Chương 133:tiến vào bí cảnh

Chương 133

Cách vào tầm bảo bí cảnh khá là dễ,chỉ cần đi vào trung tâm vòng xoáy là được,bên trong này là quả là có một vết nứt không gian,theo lão cha nói thì mỗi kiếp tiên cảnh đều có khả năng tự tạo cho mình một không gian riêng biệt,nên không còn dùng nhẫn trữ vật loại đồ ngoài thân này,Vương Lão cũng từng là kiếp tiên cảnh đừng nhiên có không gian chứa đồ riêng,chỉ là không biết vì sao bị thủng một lỗ để người Đông gia đến lục lọi thôi.

Mà kiếp tiên cảnh cũng không phải kẻ ngu,nếu Đông gia được phép ra vào lấy đồ,vậy là có Vương Lão ngầm cho phép,chứ lão là người sáng tạo ra thế giới này lại còn không biết túi đồ của mình bị khoét một lỗ sao.

Chỉ là không rõ,tại sao Vương Lão lại chiếu cố Đông gia vậy thôi.

Theo Đông gia nói thì chỉ có 100 người có thể vào bí cảnh,nên người ở đây giới hạn khá nhiều,hơn nữa thời gian ở trong đó không nhiều,đúng 10 ngày là phải ra,nếu không sẽ nguy hiểm.

Đông gia là chủ nhà nên dẫn người vào trước,bao gồm cả Đông Lăng.

Còn Hạo Thiên Hạo Luân đi sau.

Rất nhanh nhóm của Chu Bạch gồm 6 người đi vào cùng nhau.

Chu Bạch chỉ thấy đầu óc hơi choáng váng,rồi hắn rơi xuống một nơi khá giống khu vực băng tuyết sâu trong nam hải,chỉ là ở đây không có núi tuyết,cây cối,chỉ có một lớp băng ở dưới chân hắn.

Trên trời không mây chỉ có 6 cái mặt trời ở trên chiếu rọi nơi này,nhiều mặt trời là vậy,nhưng hắn lại không chút cảm thấy nóng.

Lão cha cùng mẫu thân hắn,Long Sương Sương Linh Mộng Lâm Phàm Lục Uyển cũng ở đây.

"Có vẻ Không ai bị tách ra ."

Hắn sờ cằm suy tư .

Cái vụ này cũng khá bình thường,nên hắn không lo lắng,hắn lúc này nên tìm hiểu làm sao tầm bảo.

"Mà này ngươi có thể thả ta ra sao,ôm như vậy rất khó di chuyển đấy."

Chu Bạch nhìn lại đang ôm lấy bên tay phải hắn Long sương Sương nói.

"Ồ tốt . . . .không phải ta muốn ôm đâu tại vừa rồi có chút choáng váng đứng không quá vững thôi."

Long Sương sương tách ra vội vàng giải thích.

Chu Bạch cũng không bận tâm nhìn xung quanh bí cảnh tìm hiểu.

"Nơi này xung quanh bằng phẳng rộng lớn,trả có gì,ngoài lớp băng dày dưới chân làm sao tầm bảo ?"



Hắn còn thật không biết vụ này,Đông Gia cũng không tiết lộ gì,Mẫu Thân hắn cũng không hỏi nên nghe hắn hỏi thì lắc đầu nói.

"Ta không biết."

Hạo Thiên với Hạo Luân có vẻ cũng không biết rõ tầm bảo bí cảnh bên trong hình dạng ra sao.

Chu Thanh Sơn cau mày hắn thử nhìn kĩ lớp băng dưới chân liền nhìn thấy mờ ảo như có những thứ gì đó ở lớp băng,nhưng do băng bị mờ,nên hắn quỳ một chân xuống cúi người lau lau mặt băng,rồi nhìn kỹ lại.

"hítttt . . ."

Vừa thấy mấy thứ bên dưới hắn liều hết hồn,hít một ngụm khí lạnh.

Bên dưới lớp băng này là bảo vật,có tài nguyên có linh dược,thiên dược,có linh khí,pháp khí,thậm chí thiên khí đủ loại tài nguyên tu luyện.

Chúng bao phủ chật kín mặt băng bên dưới không biết sâu bao nhiêu này,mà nguyên cái diện tích của khu vực băng này thì đã lớn đến khó tin rồi,đừng bảo là ở dưới lớp băng đâu đâu cũng là bảo vật nhé,cái này còn gọi là tầm bảo sao,rõ là nhặt bảo vật mà.

Nghĩ đến số lượng bảo vật này thôi,mà kể cả hắn cái này gia Chủ Chu gia cũng phải kinh ngạc.

Thật sự quá nhiều.

"Làm thế nào mà Đông gia có thể giữ cái bí cảnh này cho riêng mình mà không bị vây công nhỉ,quá vô lý."

Hắn sờ lấy mặt băng,suy tư.

Một gia tộc giữ lấy một bí cảnh với bảo vật trồng chất vậy mà không bị gia tộc khác liên thủ tiêu diệt thật khó hiểu.

Mà Chu Bạch thấy vậy,không nghĩ nhiều.

Chu Bạch đứng dậy,đứng trung bình tấn tụ lực vào tay trái,hít thật sâu,tay trái bao phủ bổi ngọn lửa đỏ .

"《Liệt Hỏa Quyền.》."

Hắn quát nhẹ một tiếng,Rồi dáng một đấm vào mặt băng.

"Đùng. . . ."

Hỏa diễm theo nắm đấm của hắn lan ra tứ phía tạo ra một Hỏa vực nhỏ,sức nóng này có thể làm tan chảy cả thép thường.

"Cạch. . . "

Một âm thanh truyền đến Chu Bạch dữ nguyên tư thế vừa rồi,chỉ cảm giác thân thể hắn run như chuông vừa bị gõ.



"Đau cái con mẹ nó cứng."

Tay hắn bị trật khớp.

Mặt băng chỉ để lại một cái hố nhỏ như cái bát,thậm chí nó còn không sâu bằng cái bát cơm.

Phải biết đòn vừa nãy của hắn tuy không sử dụng thêm bất cứ buff nào,đây là sức mạnh thuần túy nhất của hắn,nhưng cũng bằng một đòn của Hóa thần Đỉnh Phong tu sĩ rồi đấy.

Thế mà chỉ làm mặt băng có chút tổn thương.

Cái này quá hư cấu chứ,băng này làm từ cái gì vậy chứ.

Mà càng để làm hắn tuyệt vọng là mặt băng ngay sau đó thì bắt đầu tự chữa trị.

"Cái này quá hố đi,vậy làm sao lấy được bảo vật,Đông gia dùng cách nào để lấy ?"

"Ngươi cái này ngốc tử sao mà làm việc hấp tấp vậy,đưa tay ra mẫu thân xem."

Liễu Như Yên lại ngần đưa tay ra chữa trị cho hắn chút,cánh tay hắn liền không sao.

Hắn thử thêm vài lần thêm buff kĩ năng,hay thậm chí đeo thêm 《thập luân》nhưng đều vô dụng.

Dù phá được chút lớp băng,nhưng mà đòn t·ấn c·ông của hắn cũng phá hủy luôn bảo vật đang ở dưới,hoàn toàn là phí công.

Chu Thanh Sơn lúc này mới nói.

"Vô Dụng thôi ngươi phá thêm nữa cũng không thể lấy được gì đâu,đến cả ta tự ra tay cũng vô dụng,chỉ có thể phá hủy đồ vật chứ tuyệt không lấy được bảo vật,bởi Đây không phải là băng thường,đây là một loại Pháp kỹ loại phong ấn tên《Kỷ Băng Hà.》là tuyệt phẩm cửu đẳng pháp kỹ,lúc trước ta từng nghe nói có người dùng nó để băng phong cả một đại lục nhưng mà ta nhớ nó bị thất truyền rồi,không ngờ ở đây lại nhìn thấy."

Mẫu Thân của hắn lúc này cũng sờ cằm nói.

"Lão già kia thật là đủ ác,có vẻ lão đã dùng võ kỹ này phong ấn toàn bộ những thứ mình có trong không gian trữ đồ,để phòng hờ một ngày như này."

Chu Bạch nghe vậy liền cau mày.

"Vậy giờ làm sao đây ?"

Long Sương Sương lúc này mới mở miệng nói.



"Đi tìm bọn người Đông gia kia hỏi chứ sao nữa."

"Nhưng mà chúng ta biết đi đâu tìm người Đông gia nơi này rất rộng,hơn nữa lại không dùng được thần hồn dò xét."

Bàn luận một lúc không ra kết quả gì,cuối cùng Chu Bạch lên tiếng.

"ta nhớ rằng trong câu chuyện quá khứ Đông gia chủ đời thứ 4 có chi tiết về thứ gọi tầm bảo điện,có lẽ phải tới đó mới có thể lấy được bảo vật."

Lão cha nhìn Hắn nói.

"Vậy ngươi biết trung tâm của bí cảnh ở đâu sao."

Chu Bạch lắc đầu nhún vai.

Mọi thứ dường như bế tắc,ngay tại lúc bọn họ định quyết quay lại cách ban đầu Long Sương Sương nói đi tìm Đồng gia thì lúc này Linh Mộng chỉ lên trời nói.

"À nhạc mẫu,người có nhận ra ràng,6 mặt trời đang dần tiến gần về phía nhau hơn không."

"Theo ta có lẽ nơi tụ họp của 6 mặt trời chính là trung tâm."

"Đúng nha Tiểu Linh thật thông minh ngoan ngoan ."

Liêu Như Yên khen tặng Linh Mộng khiến nàng mặt có chút đỏ,nàng vẫn chưa thích ứng được việc Liêu Như Yên thân thiết như vậy.

Mà Long Sương Sương bên cạnh chỉ đáng mắt hừ nhẹ,không biết đang nghĩ gì.

Thế là bọn hắn chuyển hướng đi,không đi tìm Đông gia nữa,mà đi đến nơi trung tâm bí cảnh.

. . . . .

Nhóm của hắn phi hàng trên không trung.

Từ trên cao vẫn chỉ thấy một vùng băng đá bao phủ phía dưới,trả có gì đẹp để nhìn nhiều.

Do có thể phi hành,họ rất nhanh đã đến nơi được cho là trung tâm của bí cảnh.

Vừa đáp xuống,họ liền nhìn thấy hơn 70 người Đông gia đã tụ tập ở đây,nếu như vừa rồi chọn đi tìm thì có lẽ bọn họ cũng tìm không ra Đông gia người,bởi tất cả đều ở trung tâm bí cảnh rồi.

"Có vẻ như đến đúng chỗ rồi."

Mà từ trên cao lúc này,Chu Bạch có thể nhìn thấy dưới mặt băng có một tòa cung điện,đúng một tòa cung điện bị c·hôn v·ùi dưới băng,vô cùng lớn,có màu trắng ngà của ngọc trai,là kiểu kiến trúc phức tạp.

"xem ra bí cảnh thật sự nằm ở dưới mặt băng ."

Chu Thanh Sơn sờ càm nói,hắn càng ngày càng mong đợi không biết trong này sẽ có thứ gì.

(Cầu hoa tươi)