Chương 127 :Tây hải quý tộc.
Chương 127 :Tây hải quý tộc.
Trên đường cái,Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn mệt mỏi vác một đống đồ,từ quần áo giày dép,trang sức.
Đống đồ này đã xếp cao đến 3 mét có thừa,mà đây còn chỉ là đống đồ ba người Tiểu Như Yên,Linh Mộng,Long Sương Sương mới mua cách đây 30 phút thôi,còn một đống đồ nữa đang ở chật kín tròn nhẫn trữ vật của hai người đây.
Phải nói,ba người này căn bản chính là đến vét sạch cái Độc Thân Đảo này,chứ không phải đi mua đồ nữa.
"Này Hạo Thiên,ngươi đầu óc có vấn đề sao,sao cả ngươi cũng mua,hơn nữa còn toàn đồ nữ,trang sức váy vóc,ngươi muốn mua về mặc hay gì."
Hạo Thiên đang mua đồ hăng hái,bị Chu Bạch một câu làm mất cả hứng.
"Ta mua về cho 100 cái mỹ nhân nhà ta mặc có vấn đề gì không."
Thật ra hắn là mua cho chính mình,nhưng không phải để mặc,mà để sưu tập,kiếp trước hắn cũng vậy,mua rất nhiều đồ nữ tính,nhưng ra đường thì chỉ mặc đồ nam,nên giới tính của hắn luôn bị nhầm lẫn.
Mà hắn vừa phát ngôn ra câu này,thì liền bị trói đi.
Rồi xách lên.
"TỬ HÌNH HỎA THIÊU. . "
Hạo Thiên.
". . . . . "
Hắn quên mất là trên đảo này còn có mấy con cẩu độc thân.
Hắn lại bị xách đi phán sử,rồi bị hỏa thiêu cùng Đông Lăng,đúng tên này đã b·ị b·ắt,không cách nào,trong nhóm độc thân có quá nhiều hóa thần đuổi đánh hắn,cho dù tốc độ hắn nhanh cũng khó chạy khỏi.
Nhóm thiếu mất 2 người rồi,Lâm Phàm cũng tách ra đi mua chút dược liệu cùng đồ nghề.
Lục Uyển đi phía sau lưng Chu Bạch,mân mê lấy chiếc khuyên tai mà hắn tặng,nàng rất thích,bởi đây là món quà đầu tiên nàng được người khác tặng nên nàng rất vui.
Khuôn mặt nàng lúc này đã bớt u buồn không còn như lúc mới đi theo Chu Bạch,cả ngày u sầu.
"ừm Thuyền trưởng,nếu không ngài cho ta bê mấy thứ này đi ."
Chu Bạch nhìn nàng rồi lắc đầu.
"Không cần mấy món này đối với ta cùng phụ thân chỉ như bê không khí thôi,không cần một tiểu cô nương như ngươi giúp."
Lục Uyển nhìn Chu Bạch,cái dáng người còn thấp hơn nàng.
Liền thật khó hiểu,thuyền trưởng nhỏ như vậy,còn gọi nàng là tiểu cô nương,nghe nó cứ kì kì sao ấy.
Sau khi vét sạch cả đảo,bọn người Chu Bạch tiếp tục cuộc hành trình đến Đông gia,bởi nghe đâu,sau khi thức tỉnh xong huyết mạch,thì Hạo gia cùng Đông gia sẽ kết minh,hợp tác với Long tộc,để tham gia Đăng Thiên chiến không lâu sau,cụ thể là 2 tháng sau.
Chu Thanh Sơn cùng Hạo Luân có lẽ do cùng tuổi tác,cùng là gia chủ,lại cùng có một đứa con trai,nên nói chuyện rất hợp,rất nhanh thì làm thân.
Mặt biển màu tím huyền bí của nam hải lên xuống theo từng cơn gợn sóng.
Con thuyền merry theo mặt biển gợn sóng mà lên xuống.
Chu Thanh Sơn cùng Hạo Thiên đều có một thú vui trung là câu cá,và lúc này hai người đang thả câu dưới biển.
Mà cùng lúc,dây câu đột nhiên động,sau đó như có thứ gì đó điên cuồng kéo dây câu,nó lực kéo mạng vô cùng,vậy mà làm nghiêng cả merry,kéo cả thuyền đi.
Là dây câu của Chu Thanh Sơn.
"Lên."
Chu Thanh Sơn chỉ cần nhẹ dùng lực,sinh vật kia liền bị kéo lên không trung nó ánh nắng chiếu rọi sinh vật này,nó khá to,tầm 3 mét.
"bụp. . ."
"Tạc tạc tạc . . "
Con sinh vật này rời xuống boong thuyền.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn thấy hình dạng của nó.
Đây là một thanh kiếm ngắn,không đúng là một con cá có hình dạng một thanh kiếm màu vàng,nó vảy chỉ bao trùm lấy phần sau "chuôi" cùng phần" tay cầm" kiếm,giữa chỗ "chuôi" có một con mắt đang nhìn bọn hắn,còn phần lưỡi kiếm là miệng nó,nó há miệng để lộ ra trong miệng hàm răng sắc nhọn như cá mập.
"Đây là cái gì loài cá,tại sao lại có hình dáng của một thanh kiếm kì quái vậy."
Mấy người ở đây cũng tò mò đánh giá con cá này,kể cả mấy người bản địa như Hạo thiên Đông lăng,Linh Mộng mấy người.
Hạo Luân là người già đời,biết nhiều về thiên hải giới liền biết con vật.
"Chúc mừng tiền bối đã câu được《 phi Kiếm ngư》loại cá này rất hiếm có tu vi tuy chỉ nguyên anh kỳ nhưng,là nguyên liệu tốt để làm pháp khí phi kiếm."
Ở thiên hải giới,pháp khí đã có thể coi như hiếm có khó tìm,phi kiếm ngư lại có thể rèn ra đến pháp khí ngũ phẩm,tuyệt đối là hàng đắt tiền,nếu thêm 3-4 con nữa thậm chí có thể làm ra linh khí,đến Hạo luân cũng phải thèm.
"Ồ là cá hiếm,vậy ăn có ngon không ."
Chu Bạch liền hỏi,hắn chờ lão cha câu cá cả buổi,cũng chỉ vì ăn chút đồ ăn mới của dị giới thôi,ai quan tâm đến công dụng của nó,đừng nói rèn ra linh khí.
"Nhưng chỉ mới một con thì hơi ít nhỉ,có thêm mấy con thì mới đủ."
Hạo Thiên cũng đồng ý quan điểm của Chu Bạch.
"Ngươi nghĩ phi kiếm ngư là đồ ăn à,muốn ăn là ăn,muốn có bao nhiêu là có bấy nhiêu. . "
Mà hắn chỉ vừa dứt lời,thuyền merry liền rung lắc dữ dội.
"Chuyện gì ? . . "
Lục Uyển lắp bắp trả lời.
"Thuyền trưởng,một đàn cá đang đụng vào thuyền chúng ta,một đàn 《phi kiếm ngư》."
Chu Bạch :v
"Một đàn ?có tất cả bao nhiêu con."
"tầm hơn 10 con,ta không đếm rõ."
Hắn nhìn về phía Hạo Thiên.
Hạo Thiên nhún vai.
"Ta chỉ giả dụ thôi."
Hạo Luân.
". . . . "
Hắn im lặng,hắn mới mắng người mà thôi,chưa gì đã bị vả mặt đôp đốp rồi.
Chu Bạch thì nghĩ khác chỉ có thể nói câu.
[Quả nhiên là cái khí vận chi tử.]
"Được rồi mặc kệ chúng đến từ đâu,bắt lên ăn rồi tính tiếp."
Hắn đột nhiên muốn thử kĩ năng của Lưu Phi thật để bắt cá,xem có sát thương thế nào.
Một con phi kiếm ngư nhảy lên thân hình con này to hơn con vừa nãy,có thể tầm 5 mét,miệng nhọn há rộng,muốn chia đôi chiếc thuyền ra.
Chu Bạch nhảy lên,ở trước mặt con phi khiếm ngư.
"Tạch rắc . . .gomu gomu no . . "
Chân trái Chu Bạch dài ra hướng lên trời,sau đó bọc lấy haki à không 《bọc thép》kỹ năng,rồi dáng xuống.
"Hammer . . . "
"ĐÙNG . . Rào rào . .."
Chân hắn giáng xuống,một đập vào giữa đầu phi kiếm ngư đầu cá móp lại biến dạng,mắt nó xém lòi ra.
Con phi kiếm ngư r·ơi x·uống b·iển.
Hạo Thiên lúc này mộng bức.
"đậu,thật là gomu gomu no kìa,mẹ nó lẽ nào thật có trái ác quỷ."
Mà chính tại lúc Chu Bạch hạ được con phi kiếm ngư,một giọng quát lớn từ xa truyền đến.
"Hỗ xược,ai cho các ngươi động vào bầy phi kiếm ngư này ."
Chu Bạch nhóm người nhìn lại,chỉ thấy trên không trung,một đoàn phi thuyền đang lơ lửng ở mạn thuyền khắc lấy chữ nguyên to lớn mạ vàng phủ thêm lớp xà cừ khá là chói mắt,được kéo bởi những con hải mã,thân ngựa,đuôi cá.
Một chiếc thuyền xa hoa to lớn hơn phần còn lại bay lên trước.
Trên mũi thuyền Một tên mặc giáp đen mặt giận dữ chỉ về phía thuyền hắn chính là tên này vừa nói.
Chu Bạch nhìn bọn hắn,thấy tên mặc giáp này có quả mặt kênh kiệu,rất muốn ăn đòn,nhưng mà hắn không phải loại không nói đạo lý,nên sẽ không đánh người chỉ vì mặt.
"Bầy phi kiếm ngư này là của các ngươi."
"Đúng là của chúng ta,các ngươi làm sao dám động vào đồ của nguyên gia ta . . "
Chu Bạch thật nghe không nổi,lại còn muốn lôi thế lực nữa phiền phức,hắn không có hứng nghe.
"Dừng ngươi im được rồi, ta trả các ngươi là được chứ gì."
Tên mặc giáp đen thấy thái độ của Chu Bạch,liền điên tiết lên.
"Ngươi đền ngươi đền nổi sao thứ thường dân hạ đẳng."
Chu Bạch cau mày.
"Chuyện gì tại sao đột nhiên ồn ào thế hả."
Mà lúc này ở trong thuyền bước ra một cái trắng trẻo,cơ thể gầy khô,ánh mắt sắc lạnh,nhưng lại có chút ốm yếu thâm quầng,nhìn phát biết luôn tên này là loại bị nữ sắc rút khô tên này mặc đồ màu trông giống mấy tên quý tộc châu âu ở lam tinh,nhưng nhìn như que xào treo quần áo di động hơn.
"Thưa thiếu chủ,là như vậy có mấy tên thường dân dám đụng vào chỗ phi ngư mà chúng ta muốn đang săn,lại còn g·iết mất hai con,giờ lại còn có thái độ khinh thường Nguyên gia tội không thể tha."
Chu Bạch cùng Hạo Thiên lúc này đều cùng một ý nghĩ.
[Mẹ đây là gian thần thường thấy trong phim ảnh này.]
Hắn mới có nói chưa hế hai câu mà bị tên chó này ngắn đủ tội,mà xem giọng thật sự mẹ nó thành thục.
Hạo thiên tiếng lên nói.
"Này,ta vừa nghe rõ,đống phi ngư này không phải của các ngươi thôi,mà chỉ mới đi săn thôi."
"Đồ chúng ta nhằm tới liền chính là của chúng ta,các ngươi còn dám trả treo."
Tên mặc giáp quát.
Tên công tử thì tiến lên mũi thuyền.
"Ồ vậy sao,này tên thường ta nghe thấy chút rồi hay thế này đi ta thấy trên thuyền ngươi có rất nhiều mỹ nhân,hay lấy mấy nàng ngán nợ thế nào."
Tên công tử trắng trẻo vừa quay ra nhìn Chu Bạch lúc này cả thuyền hắn đều nhìn rõ khuôn mặt dài như ngựa của tên này,thì cả thuyền đều im lặng.
Chu Bạch lúc này không phải giận mà là ngạc nhiên bật thốt ra tiếng.
"Con mẹ nó đây là lót giày thành tinh sao."
Hạo Thiên nhăn mặt,ánh mắt né tránh nhìn đi nơi khác,hắn không muốn nhìn nhiều,quá ám người.
"Ư ay da da thật sự đủ xấu,mà không phải xấu kiểu bình thường,mà kiểu quái dị."
Long Sương Sương không dám nhìn thẳng phì cười.
"Đây là ngựa tinh mới đúng hi hi."
Linh Mộng cười theo nói.
"Không ta thấy hải mã kéo xe cho hắn còn đẹp hơn đấy,thật hi hi đủ xấu. ."
Tên công tử mặt dài.
". . .. . "
Cả hàng thuyền phía sau hắn.
". . . . . . "
Nói thật,bọn hắn cũng thấy mặt công tử nhà mình xấu,nhưng bị bọn người này miêu tả ra,thật đủ ác .
"Các ngươi dám g·iết (nghiến răng) rặc rặc g·iết hết bọn hắn. . ."
"Thôi đủ rồi,kêu gào như một tên ngu,các ngươi quý tộc tây hải đều ngu dốt vậy à."
Đông Lăng lúc này bước ra.
"Ngươi là ai."
"Ta là Đông gia Đông Lăng,các ngươi biết điều thì rút đi,đây là ở nam hải,chưa từng chào đón tây hải các ngươi đến đây săn bắt."
Tên công từ mặt dài cau mày.
Đông gia hắn biết,là thế lục không kém gia tộc hắn,nhưng hắn nuốt không được cục tức này,hắn không nói nhiều chỉ vào bọn người Chu Bạch nói với tên mặc giáp đen.
"g·iết bọn hắn đi,ta không quan tâm ngươi là ai c·hết rồi liền không phiền phức à,đúng nhớ để lại mấy nữ nhân kia còn sống."
"Ngươi . ."
Đông Lăng cau mày,bọn quý tộc tây hải quả thật toàn lũ không thể nói chuyện được mà.
Tên giáp đen gật đầu,sau đó nhảy xuống thuyền,sau đó một chưởng dáng,xuống.
Thân thể tỏa ra hắn khí,khí tức lúc này đạt đến hợp đạo tu vi.
"Hừ . . "
Hạo Luân thật nhìn không nổi nữa,hừ nhẹ một tiếng,sau đó tay khẽ nắm không khí quanh tên mặc giáp bị thắt lại hắn định bóp nát tên giáp đen.
Nhưng hắn chỉ vừa động,thì Chu Thanh Sơn đã làm trước,hắn khẽ búng tay.
"Rặc rặc rặc . . ."
"Chuyện chuyện gì xảy ra cơ thể ta sao lại nứt ra. . . .không . . "
Tên mặc giáp muốn chạy trốn cũng hóa làm cát bay theo gió.
Chỉ trong chốc lát,tất cả con thuyền trước mặt hóa làm bụi,kể cả lính,tên mặc giáp tên công tử đều nứt ra như gốm sứ bị đập nát rồi hóa bụi.
Không khí trở lại tĩnh lặng.
Chu Thanh Sơn thu tay,mặt không chút nào gợn sóng,từ cái khoảnh khắc tên mặt dài kia nhìn vợ hắn,thì tên đó đ·ã c·hết,chỉ là hắn để tên đó sống thêm vài giây hưởng thụ nỗi đau mà thôi,vợ hắn không phải kẻ khác có thể nhằm vào.
Bất cứ ai kể cả kiếp tiên,chứ đừng nói chỉ là một tên sâu kiến nhỏ nhoi.
Mà cùng lúc tên kia c·hết,vòng cổ của hắn nứt ra,bầu trời tối lại,một hư ảnh to lớn hiện ra uy nghiêm,sáng chói thân mặc áo quý tộc màu vàng kim,càng thêm chói lọi.
"LÀ AI LÀM HẠI CON TA . . "
"ồn ào . ."
Chu Thanh Sơn tay khẽ vẫy,một làn sóng tiên khí lan ra,bao quanh đây tạo thành một cái hình vuông trong suốt to lớn bao phủ lấy phạm vi vạn dặm.
Hắn nắm tay.
"Vù vù vù xẹt . . Vù vù. ."
Xung quanh đột nhiên hiện ra vô số cơn gió vòi rồng,gió lốc,cắt lấy những thứ nó chúng chạm vào,tôm cá bị xé làm nhiều mảnh,đất cắt bị hút vào trong.
Rồi hư ảnh bị gió lốc bao trùm xé tan biến mất,không kịp nói hết câu.
Chu Thanh Sơn thu tay,mọi thứ trở lại như cũ bầu trời lại tron xanh,con thuyền merry không hề bị tổn thương,mọi thứ trở lại yên bình.
"Đậu,phụ thân của ngươi mạnh vậy ."
Hạo thiên kinh ngạc há mồm nói,lão cha hắn cũng là độ kiếp kỳ,tại sao không mạnh vậy,đây quá hư cấu.
Chu Bạch không biết trả lời sao.
Hắn đây là lần đầu thấy lão cha chiến đấu chân thật nên giờ hắn mới nhìn rõ một góc sức mạnh của lão cha,phải biết lúc này lão cha còn đang giới hạn cảnh giới ở độ kiếp cảnh,nên về lại Chân tiên cảnh sẽ mạnh cỡ nào,còn mấy vụ bị mẫu thân với ông ngoại đánh thì không tính.
(Cầu hoa tươi)
4 ngày nay bị vtruyen khóa acc nên ko đăng được chương mới mong thông cẩm :))