Chương 126:Độc Thân hội.
Chương 126:Độc Thân hội.
Nhưng Chỉ có Lâm Phàm thích đi cuối nhóm là đáp lời.
"Sao vậy,Đông công tử,hòn đảo này có nguy hiểm gì sao."
Đông Lăng lắc đầu,khuôn mặt có chút mất tự nhiên .
"Cũng không phải,hòn đảo này không có nguy hiểm gì,nhưng là ở đây người dân có một cái luật lệ quái lạ thôi."
Lâm Phàm tò mò hỏi.
"Luật lệ quái lạ,nó là luật gì ?"
Đông Lăng đáp lời.
"Không bón cơm chó khi đang ở nơi đông người,tuyệt không khoe khoang nói chuyện về tình yêu."
Lâm Phàm khó hiểu hơn.
"Hả tại sao lại có luật lệ kỳ quái này."
Động Lăng chỉ vào cái bia đá khắc tên đảo.
"Bởi đây là độc thân đảo,nơi tụ hợp của rất nhiều cẩu độc thân,nếu phạm luật tuy không nguy hiểm nhưng cực phiền phức đấy."
Chu Bạch mấy người đi vào thành không ai chú ý đến lời nói của Đông Lăng,chủ yếu là do ồn ào.
Chỉ vừa bước vào thành,không khí liền nhộn nhịp hẳn lên,có mấy thanh niên trai tráng vừa mới từ biển về,vác theo lưới chứa đầy cá hải sản,tiếng rao hàng,tiếng cãi nhau do giá cả,tiếng cười nói buôn chuyện,khung cảnh mưu sinh đầy yên bình,như một hòn đảo bình thường,ở đây lương thực chủ yếu là cá,nên quầy hàng rong ven đường đều bán hải sản,có mấy cửa hàng bán quần áo đồ trang sức,khiến mấy người Liễu Như Yên,Long Sương Sương,Linh Mộng,thậm chí cả Hạo Thiên cũng bị thu hút.
Cũng bình thường,ham muốn shopping của phụ nữ ở đâu cũng có,dù ở thế giới này cũng vậy.
Kể cả Hạo Thiên,hắn tuy thân là đàn ông tính cách cũng thế,nhưng là shopping hắn cũng thích.
Chu Thanh Sơn vừa thấy vậy,liền biết vợ mình muốn gì,không cần nàng mở miệng,hắn liền cầm tay Tiểu Như Yên, dẫn nàng đến một cửa hàng ven đường,Tiểu Như Yên nhìn Chu Thanh Sơn,không nói gì chỉ khéo miệng câu lên nụ cười nhẹ,có vẻ nàng tâm tính rất vui.
Trên quầy hàng,có bầy rất nhiều loại trâm cài tóc,vòng cổ,khuyên tai,đủ loại hình,rất đẹp,nhưng đều chỉ làm phàm vật.
Chu Thanh Sơn nhìn cũng hoa cả mắt,hắn không thật sự hiểu mấy cái đồ này bình thường hắn mua đồ thật không nhìn giá,không nhìn mắt hàng,thấy dùng tốt là được,chứ xấu đẹp hắn thật không quan trọng,đây không phải lần đầu hắn chọn đồ cho vợ,nhưng thật ra lần nào hắn cũng không chọn trúng,hắn thật không hiểu lắm sở thích của Liêu Như Yên,dù rằng hắn đã cố để hiểu,hắn chỉ đành dùng bài an toàn,hơi chút khó sử nhìn về phía Tiểu Như Yên nói.
"Ừm phu nhân,ngươi nói xem cái nào đẹp với hợp với ngươi hơn . ."
Tiểu Như Yên thấy cái bộ dạng liền cười lè lưỡi tinh nghịch như thiếu nữ nói.
"Aiii mà biết được~~ . . ."
Thấy nàng bộ dạng này,Chu Thanh Sơn liền đau đầu,thế là Chu Thanh Sơn chỉ đành tự tìm thật,hắn dùng tay nhẹ nhàng nâng lên tóc mai của Tiểu Như Yên,rồi lấy ra từng chiếc trâm cài thử lên mái tóc nàng,rồi cẩn thận cho nàng soi gương,Liêu Như Yên vừa nhịn cười nhìn Chu Thanh sơn lắc đầu hắn liền đổi cái khác,hơn nữa,hắn còn nháy mắt,ra hiệu cho Chu Bạch cũng tới giúp hắn.
Chu Bạch thấy Lão cha cầu cứu,liền đi đến bên quầy hàng,tìm cùng.
Nói thật,hắn cũng không hiểu mấy thứ này thậm chí mù tịt hơn cả lão cha,không vì gì khác,bởi kiếp trước hắn làm gì có bạn gái để mà tặng quà.
Hắn đành phải nhắm mắt chọn bừa tìm ra một cái có hình dáng như cành cây có lá xanh trong khá đẹp,dù chỉ là phàm vật.
[Ừm,cái này có lẽ mẫu thân sẽ thích,dù sao cái này có màu xanh lục,vừa đúng với tên lão cha.]
Mà hắn không chú ý,lúc hắn cầm lấy cây trâm lên,Linh Mộng cùng Long Sương ánh mắt đều liếc nhìn lại,rồi giả vờ liếc mắt chỗ khác.
Nhưng là hắn không chú ý đến điểm này,không có nghĩa là Mẫu thân hắn không chú ý,nàng liền nhìn hai người,cầm tay cả Lục Uyển cũng bị nàng kéo vào.
"Này các ngươi cũng đến chọn đồ đi."
Rồi nàng nhìn Chu Bạch.
"Chu B. . À không Lưu Phi ngươi chọn đồ cho mấy cô bé này đi ."
"Như ta đang chọn cho mẫu thân . . . "
Chu Bạch khó hiểu mặt mộng bức nói.
"Không cần nữa,mình phụ thân ngươi chọn cho ta là được rồi. "
Chu Bạch im lặng,thở dài trong lòng.
"Được rồi vậy thì các ngươi chờ chút để ta chọn . . . "
Long Sương Sương nghe vậy liền nhanh nhảu nói.
"Không ngươi không cần chọn nữa,ta thích cái ngươi đang cầm cho ta đi."
Linh Mộng hơi lưỡng lự,cũng định nói gì đó.
Nhưng nàng chưa kịp nói Chu Bạch nghe Long Sương Sương nói vậy,liền không nghĩ nhiều,đưa cho Long Sương Sương cái trầm cài hắn cầm,mà không để ý tới ánh mắt có chút tiếc nuối của Linh Mộng.
Long Sương Sương nhận xong cái trâm cài,tuy là vui vẻ nhưng khi nàng nhìn lại bên Tiểu Như Yên đang được Chu Thanh Sơn cẩn thận đeo lên từng món trang sức,rồi nhìn lại Chu Bạch,ánh mắt như ra hiệu gì đó.
Mà Chu Bạch lại một lần nữa,không chú ý đến điểm này,cái này không chách hắn,hắn có hiểu mấy thứ tâm tư của thiếu nữ như này đâu,hắn lúc này nhìn về phía Linh Mộng,thấy nàng như muốn nói gì,liền hỏi.
"Sao vậy,ngươi cũng muốn sao,để ta tìm cái khác cho . "
Linh Mộng mặt hơi ủ rũ,nhưng vẫn cười nói.
"Ừ tốt . . "
Hắn tìm một cái vòng tay,màu xanh dương làm từ ngọc bích,tặng cho Linh Mộng bởi thấy nó hợp với mái tóc nàng,nhưng cũng không đeo cho nàng,mà chỉ đưa tới tay cho nàng.
Long Sương Sương thấy mình bị bơ,liền phồng má,có vẻ đã giận dỗi rồi.
Tiểu Như Yên thấy một màn này,mặt bực tức đá Chu Bạch.
"Đốp . . "
Chu Bạch bị đá thì mộng.
"Đau mẫu thân,ngươi đá ta làm gì."
"Tại vì ta đột nhiên cảm thấy ngươi rất ngốc,rất đầu gỗ không tinh tế."
Chu Bạch ????
Hắn cả đầu là dấu chấm hỏi,hắn làm sai vụ gì rồi.
Rồi hắn nhìn lại hai người Linh Mộng Long Sương Sương,lại bị Long Sương Sương quay mặt ra chỗ khác cho ăn bơ,Linh Mộng tuy vẫn cười nói nhìn ánh mắt cũng nhìn phía mẫu thân hắn rồi nhìn hắn, rồi lại không thấy hắn có động tĩnh gì,liền cùng phồng má,hắn liền càng không hiểu gì.
Rốt cuộc vụ gì,ta làm sao đột nhiên đắc tội với mấy cô nàng này rồi.
"TSK . . "
Mà không chỉ vậy,hắn còn nghe thấy tiếng tạch lưỡi rõ to,truyền đến từ tứ phía,hắn cảm giác được xung quanh bốn phương tám hướng đều có ánh mắt căm hận cùng ghen tị ???
vụ gì,người dân trên đảo này bộ có vấn đề gì sao,ta làm gì dẫn chúng nộ rồi,ta chỉ chọn mấy món trang sức thôi mà ???
Chu Bạch chỉ có thể giả bộ tiếp tục tìm đồ trang sức,nhưng là hắn đi tới đâu,Lão trưởng quầy nhìn hắn tới đó cũng không hảo ý chút nào.
Chu Bạch.
". . . . . . "
[Ta rốt cuộc làm sai vụ gì à.]
Mà Chu Thanh Sơn lúc này tâm thái cũng không tốt,hắn kiếm hơn mấy chục món đồ thử hết cả cửa hàng,nhưng Tiểu Như Yên đều nhìn mặt hắn cười lắc đầu hắn cảm giác mình đang bị trêu đùa.
Tiểu Như Yên thật đúng đang trêu đùa hắn,đây coi như h·ình p·hạt nhỏ đi,ai bảo Chu Thanh Sơn có người tình bên ngoài,nàng tuy nguôi giận nhưng chưa nói sẽ bỏ qua,nàng nhưng vẫn nhớ dại vụ này.
Nhưng là khi thấy Chu Thanh Sơn cái kia khổ sở suy nghĩ mặt,nàng không nhịn được cười ra tiếng.
"Hi hi được rồi,ta thấy cái vòng cổ hình hỏa diễm kia hợp với ta,ngươi đeo lại cho ta đi."
Chu Thanh Sơn như được giải thoát,hắn nhanh tay lấy cái vòng cổ màu đỏ,làm từ đá quý,có trang trí hình hỏa diễm như bông hoa hồng,rồi đứng trước nàng,nhẹ vén lên hai bên tóc đen dài của Tiểu Như Yên,hai tay vòng qua sau,đeo lên cổ của nàng.
"Phu nhân,cái vòng này rõ là lúc ta đeo cho ngươi ngươi không lắc đầu sao giờ lại muốn rồi."
Chu Thanh Sơn có chút oán trách nói.
"Ta đột nhiên đổi ý,không được sao ."
Liêu Như Yên lườm nhẹ Chu Thanh Sơn,thấy hắn không nói gì,có vẻ hơi giận thật,thì nàng thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
"Chụp. . "
Nàng hôn nhẹ lên má của Chu Thanh Sơn,mà Chu Thanh Sơn thì mộng bức,mặt cứng lại.
"Thế nào hết giận chưa,chỉ là chọn đồ cho ta có tí thôi mà đã mặt xị ra rồi,đã bao lớn rồi tóc cũng sắp trắng mà tính còn như trẻ con,ngươi có chút chuyện vậy đã thấy khó chịu,vậy ta hỏi ngươi,ngươi có tình nhân bên ngoài,ta có khó chịu không ."
Tiểu Như Yên nhìn hắn véo tai hắn cười nói.
Chu Thanh Sơn nghe vậy cười ngượng vuốt mũi nói.
"đâu có ta làm sao lại giận phu nhân được,còn chuyện kia không phải là ta biết lỗi rồi sao."
"Nhưng là ta chưa nói sẽ tha lỗi cho ngươi."
Chu Thanh Sơn lúc này lại phải quay sang dỗ vợ.
Mà Chu Bạch cùng mấy người ở đây ăn cơm chó no nê, phải câu nhận mẫu thân còn thật cao tay,quản giáo lão cha quay vòng vòng mà.
"TSK . . ."
Đông Lăng mải nói chuyện với Lâm Phàm,nên đi có chút chậm,khi đến đây nhìn đến màn này vỗ trán.
Xong đến muộn,thùng cơm chó siêu to khổng lồ vừa bị phát ra cho mấy con cẩu độc thân gặm nhấm rồi.
Lại cái tiếng tạc lưỡi này,vần truyền ra từ tứ phía.
Chu Bạch cảm giác được càng thêm nhiều ánh mắt nhìn đến đây.
[Cái hòn đảo này quá tà dị đi,không được,vẫn làm là rời đi nhanh thôi .]
Nghĩ vậy,hắn liền vơ thêm một cái khuyên tai hình giọt nước,rồi tặng cho Lục Uyển.
Lục Uyển hơi né tránh,rồi nói với âm lượng nhỏ .
"Ta ta không cần đâu,thuyền trưởng,ngài cứ tặng cho người khác cũng được."
"Không được,đây là đồ ta tặng ngươi,chứ không phải ai khác ."
Mẫu thân hắn đã nói tặng cho cả ba thì hắn làm được,hơn nữa,Linh Mộng cùng Lục Uyển cũng là thuyền viên của hắn,đã cùng là thuyền viên thì phải công bằng,không thể thiên vị.
Chu Bạch cau mày,rồi không nói nhiều,đưa cho Lục Uyển,nhưng thấy nàng vẫn cố chấp nắm lấy váy,không chịu đưa tay ra.
Chu Bạch đang vội,thấy nàng cứng đầu,liền tiến tới gần nàng,học theo lão cha,nhẹ vén lên tóc đen bên tai nàng ra sau,rồi dưới ánh mắt cứng đơ của nàng,đeo lên chiếc khuyên tai.
nhận được khuyên tai,Lục Uyển sờ lên nó,dưới mặt nạ,ánh mắt nàng có chút mơ hồ khuôn mặt lại không nén được đỏ lên.
Nàng cúi đầu,tuy nàng đang đeo mặt nạ,nhưng mọi người vẫn có thể biết được,giờ nàng đang ngượng ngùng.
Thấy vậy cả Linh Mộng cùng Long Sương Sương đều phồng má.
Mà lúc này,trong từng ngõ hẻm,nhưng ánh mắt đỏ ngầu đã sáng lên,sự ghen tị đã tới đỉnh.
một đoàn hơn 1 nghìn người mặc áo choàng đen,đeo mũ trùm đầu cao chỉ để lộ mắt,vác theo lưỡi liềm đi tới.
Hét lớn.
"KHÔNG THỂ THA THỨ,KHÔNG THỂ THA THỨ . .. "
Chu Thanh Sơn cùng Chu Bạch,bị họ bắt trói bế đi.
Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn.
". . . . . ."
"Các ngươi là ai,vì sao bắt chúng ta ?"
"Chúng ta là Độc Thân hội,là tổ chức tối cao,là tổ chức nêu lên tiếng nói,lấy lại sự công bằng cho Cẩu Độc Thân . ."
". . . . .. "
Nếu không phải bọn hắn cảm nhận được mấy người này chủ yếu chỉ là phàm nhân,thì đã cho bọn người này một trận rồi.
Sau đó hai người b·ị b·ắt trói đến một quảng trường,bên trên là một cái bàn lớn như bàn xử án của tòa án,ba tên đội mũ trùm cao bước lên,rồi đội lên mũ mũ quan trồng thêm vào,ngồi xuống bàn,rồi đập bàn bằng búa gỗ.
"Cộc cộc cộc,tất cả im lặng,bây giờ mời mời nêu ra tội trạng của bị cáo."
"Báo cáo,tên nhỏ con mặt trắng này phạm vào những tội sau,một bắt cá ba tay, hai . . "
"Dừng,không cần nói nữa,tào tuyên bố hỏa thiêu."
"Cộc Cộc Cộc. . "
"Hỏa Thiêu Hỏa Thiêu. .. ."
Tiếng ủng hộ của hơn nghìn người đứng đây,truyền đến họ dơ lên chiếc liềm của mình,hét lên.
Chu Bạch.
". . . . . . "
"Tiếp theo,là tội trạng của tên già háo sắc này,tội thứ nhất trâu già thích gặm cỏ non,. .. ."
Chu Thanh Sơn.
". . .. . ."
"DỪNG không cần nói nhiều,hỏa thiêu .. . "
"Cộc Cộc Cộc Cộc . . ."
"HỎA THIÊU,HỎA THIÊU. . ."
"Con mẹ nó ai là trâu già thích gặm cỏ non cái ****. "
"Phộc . . . Hi hi ha ha ha . . . "
Tiểu Như Yên đi sau đoàn người,nhìn buổi xét xử nhanh ngọn lẹ này,mà cười không nhìn được.
Nàng không lo lắng,ở đây toàn phàm nhân với tu vi dưới hóa thần,không làm gì được hai cha con Chu Bạch,hơn nữa mấy người này chỉ trói hai người bằng dây thừng thường tuyệt không nguy hiểm,nên nàng liền ở ngoài xem trò vui.
Lâm Phàm nhìn Đông Lăng,chỉ vào đám người Độc Thân hội nói.
"Đây chính là phiền phức mà ngươi nói sao ."
Đông Lăng gật đầu.
"Đúng chính là đám người này,mấy tên độc thân lâu năm đến não có vấn đề này."
"Nhưng mà bọn người này tuy phiền toái hay bắt trói người khác,xong động một tí là cho cái án tử hình hỏa thiêu,nhưng thật ra chỉ là dọa thôi,nên cũng không ai phản kháng,có lẽ do thương hại đám người này chăng,thậm chí còn có một vị Độ Kiếp kỳ đại năng đồng cảm với bọn hắn mà làm chống lưng cho cái thế lực dở hơi này,nên cũng càng không ai dám làm gì họ chỉ có thể để mấy tên này làm chút mấy trò tự kỷ này thôi."
Mà khi hai người đang nói chuyện,Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn đã bị trói treo lên cột rồi bị hỏa thiêu thật,lửa không quá nóng,thậm chí trả thương nổi phàm nhân,nhưng là bọn giở hơi phía dưới thì cứ cười xong nhảy quanh xong nguyền rủa niệm chú linh tinh,khiến cả hai người khéo miệng đều co giật.
Bị đám người này vây quanh thật đủ phiền.
Nhưng hai người thật không thể làm gì hơn,là ở đó,có lẽ do tội nghiệp mấy độc thân cẩu này,Chu Bạch từng là độc thân cẩu,nên hắn cũng đồng cảm được.
Nhưng là hắn cảm giác mình bị oan,hắn lúc nào thì bắt cá ba tay.
Nhưng là hắn giải thích bọn người này căn bản không nghe,mà hắn nhìn thấy bên ngoài, Hạo Thiên đang nhìn hắn,ánh mắt như cười trên nỗi đau của kẻ khác.
"Này Lâm Phàm,ngươi còn nhớ cô bé hơn ngươi không,không biết giờ cô bé đó sao rồi nhỉ."
"Hửm . . . "
Mấy nghìn con mắt nhìn lại Lâm Phàm.
Lâm Phàm.
". . . . "
Ta đắc tội ngươi sao,là hạo Thiên cười ngươi mà.
Thế là lại một cột lửa hỏa thiêu được dựng lên.
"Hạo Thiên ta nhớ ngươi rất thích mĩ nhân,ở trong Hạo gia nuôi đến hơn 100 vị mỹ nhân có phải không."
Hạo Thiên.
". . . . . ."
Lại thêm cái cột nữa được dựng lên.
"Ngươi tên chó này,kéo ta theo làm gì,lão tử tuy nuôi mỹ nhân nhưng đâu nhiều vậy,hơn nữa ta nuôi để ngắm,chứ không phải để thịt."
"Biện hộ vô hiệu,ở đó hưởng thụ đi."
Chu Bạch mặc kệ Hạo Thiên kêu ngào,không thèm tiếp lời.
Hạo Thiên tức khí không tiêu,liền giận có chém thớt,kéo theo luôn Đông Lăng cho đủ bộ.
"Đông Lăng ngươi là người của Đông gia . . ."
Nhưng hắn chỉ vừa mới nói câu này xong,Đông Lăng liền chạy,mà hơn nghìn người Độc Thân hội đuổi theo Đông Lăng,hét lớn.
"HẮN LÀ NGƯỜI ĐÔNG GIA,CHÍNH LÀ CÁI ĐÔNG GIA TÁN HẾT GÁI CỦA NAM HẢI KHIẾN CHÚNG TA PHẢI CHỊU CẢNH ĐỘC TH N,MAU GIẾT HẮN. . ."
"GIẾT GIẾT,GIẾT,GIẾT GIẾT . . ."
Tiếng la g·iết vang trời,truyền khắp độc thân đảo,mấy nhà hiếm hoi có vợ chống đầy đủ thì như đã quen với việc này đóng của ở trong nhà nhàn nhã.
Độc Thân hội rút mất để lại 4 người Chu Bạch bị trói trên cột.
". . . ."
Từ đầu đến cuối vụ này thật ra là sao vậy,cần giải thích.
(Cầu hoa tươi.)