Chương 122.Vương Lão .
Vương Lão thấy trò hay đã hết,liền đứng dậy.
"Được rồi làm nốt thanh Băng linh kiếm nào."
"Vương lão,ngài lúc nào thì cho chúng ta rời khỏi đây."
Chu Bạch hỏi.
"Hừm đợi đi vài ngày nữa ta cho các ngươi rời khỏi băng vực."
"Sao không cho chúng ta ra thiên hải giới luôn."
Chu Bạch nghe được vương lão trả lời,liền khó hiểu hỏi.
Vương lão lắc đầu.
"Ta tuy là chủ của thế giới này,nhưng ta chỉ còn là tàn hồn,cho các ngươi vào,nhưng muốn ra thì tự cách ngươi đi làm lấy,nhưng nói trước,bảo phụ mẫu ngươi đừng có mà phá phách nữa rõ sao."
Chu Bạch thấy Vương lão ánh mắt hằm hằm nhìn mình,liền vội gật đầu.
"Đúng Vương Lão,ngài là luyện khí sư sao."
Vương lão liếc nhìn Chu Bạch,gật đầu.
"Đúng ta là tiên khí sư cửu phẩm."
Chu Bạch nghe vậy,mắt liền sáng lên,luyện khí sư là một ngàng nghề vô cùng cao quý,như luyện đan,ai cũng cần v·ũ k·hí ở cái thế giới nguy hiểm này,nên luyện khí sư có chỗ đứng rất cao trong xã hội,mà họ cũng được phân chia cấp bậc.
Phàm khí sư.
Luyện ra phàm khí phàm bảo,dùng cho 3 cảnh,luyện thể, luyện khí kim đan,sức mạnh của những v·ũ k·hí này không lớn,có thể so sánh với mấy khẩu súng plasma loại nhỏ.
Bảo khí sư.
Luyện ra bảo khí,pháp bảo,dành cho nguyên anh hóa thần,hợp đạo.
Linh khí sư.
Luyện ra Linh Khí,linh bảo,có chút linh tính,có thể ví như lắp thêm IA vào,có sức mạnh đã không thể đo đếm được mà dựa trên người dùng.
Thiên khí sư.
Luyện được ra thiên khí,Thiên Bảo,từ cấp bậc này v·ũ k·hí liền hiếm có,luyện khí sư càng hiếm,bởi lúc này v·ũ k·hí đã có thể có ý thức riêng,sức mạnh khi không có người sử dụng đạt đến mức độ nào còn phải xem phẩm chất của nó,nhất phẩm có lẽ đọ được với độ kiếp kỳ rồi.
Mà tiên khí sư,lại còn là cửu phẩm
Mấy món đồ này khó thể phân định sức mạnh,bởi đã là tiên khí đã là chất biến so với tất cả v·ũ k·hí khác rồi.
Mỗi cấp bậc của luyện khí sư đều phân vì cửu phẩm,pháp bảo,v·ũ k·hí cũng vậy.
Pháp bảo dùng như đồ hỗ trợ,thường có năng lực thần dị,ví dụ Thiên Cơ kính thuộc về phạm trù pháp bảo.
Pháp khí thì không cần nói nhiều,chính là thứ dùng để chiến đấu,thường là đao kiếm,thương,gậy,...
Tiên khí,dù chỉ là nhất phẩm cũng khó có người sở hữu dù chỉ một cái chỉ có mấy gia tộc lớn như Chu gia mới có mấy cái tiên khí thất phẩm chứ đừng nói cửu phẩm.
Vương Lão đã là luyện khí sư,vậy hắn phải tìm cách nhờ vị này luyện khí sư giúp rèn cho mình một cái v·ũ k·hí phù hợp mới được.
Vương Lão không quá để tâm tới Chu Bạch suy nghĩ.
Hắn chờ Tiểu Như Yên rời đi,rồi nhảy xuống mái nhà,đi vào trong lò rèn của bản thân.
Chu Bạch thấy vậy,liền tò mò đi theo.
Vương lão cũng không cản hắn,để hắn đi vào lò rèn.
Chu Bạch cùng Vương Lão bước vào lò rèn bên trong căn nhà gỗ.
Vương Lão không có hứng tán chuyện với Chu Bạch nữa,mà bắt tay vào làm việc.
Hắn lấy ra cái lưỡi kiếm băng hàn lúc trước ra để lên bàn đá.
Sau đó,Vương lão ngón tay trỏ dơ lên,một đốm lửa màu xanh dương đậm,bên ngoài phủ nhẹ một ít sương lạnh nhỏ xuất hiện.
Vương Lão búng tay, ngọn lửa bay vào trong lò.
Sao đó nó bùng lên nhiệt độ của nó toản khắp cả căn phòng,nhưng Chu Bạch lại không cảm thấy ấm áp,mà chỉ thấy lạnh,siêu lạnh,như thể đang bị nhốt trong tủ lạnh vậy.
Vương Lão lấy ra băng tinh nhìn như mấy cục băng,nhưng bên trong lại có nhiều ánh sáng nhỏ lấp lóe,như thể bên trong nhốt một vùng trời sao vậy,Vương Lão không thèm nhìn cái này vẻ đẹp,tùy tiện vứt vào lò lửa đá.
Băng tinh ở trong khí lạnh vậy mà lại bắt đầu tan chảy.
Chu Bạch đứng bên cạnh nhìn,cũng không có làm phiền Vương Lão làm việc.
Lão cầm lên vái kìm sát,gắp lấy lưỡi kiếm băng rồi cho vào lò lửa.
Rồi chăm chú nhìn vào trong đó băng tinh đang dần dung nhập vào lưỡi kiếm,như chờ đợi,căn thời gian.
Chu Bạch nhàm chán,dù đây là một vị Kiếp tiên đang ở trước mặt hắn luyện khí,dù động tác rất bình thường,nhưng tuyệt đối có thâm ý,dù sao hắn không hiểu luyện khí,rèn đúc,vì thế có nhìn cũng không hiểu.
Thế là hắn chỉ có thể nhìn xung quanh căn phòng này.
Ở trong này khá đơn sơ,rộng chỉ bằng một căn phòng nhỏ,có một cái lò lửa làm từ đá dính đầy rêu xanh,trông khá bình thường.
Xung quanh rất bừa bộn, một cái bàn đá đen đặt ở trung tâm phòng,trên đó vương vãi những công cụ như búa,kìm, . .. có cái cái thùng nước làm từ sắt đá bên dưới ở cạnh trên bàn đá có thể thấy nhiều vết hằn sâu.
Trên tường treo đầy đủ loại v·ũ k·hí,đao thương kiếm,. . .. .đều đủ.
Thậm chí có vài cái v·ũ k·hí hình thù kì quái,như gương,hồ lô,nồi nấu đều có.
Mà đề Chu Bạch ngạc nhiên nhất là,ở đây vậy mà lại một cái v·ũ k·hí hắn không thể ngờ lại ở đây,cái v·ũ k·hí này nhìn rất khác biệt,có các đường nét cơ khí vô cùng tinh xảo,chi tiết máy móc,vô cùng rõ ràng,đây là súng.
Đúng là súng,là mấy khẩu súng giống với tiền kiếp của hắn.
Không phải loại bắn đạn cũ,mà là loại bắn tia năng lượng plasma ấy.
Hắn liền không kìm lòng được,đi đến bên cạnh khẩu súng này,vuốt ve thử mắt hắn dùng xuyên thấu nhãn nhìn xem từng chi tiết,hắn đã có thể dùng lại tu vi,tuy không nhiều,còn tại sao dùng được thì do Vương Lão giúp.
[Thật đúng là súng,kết cấu này,hoàn toàn không phải mô hình,mà là thành phẩm,rất có thể là sẽ dùng được.]
Mà đúng lúc này,tiếng nói của Vương Lão vang lên.
"Ngươi đừng có động chạm đồ linh tinh."
Chu Bạch nghe vậy,liền có chút tiếc nuối rút tay.
"Vương Lão,ngươi là người làm ra v·ũ k·hí này sao."
Vương lão không có trả lời,mà rút ra cây kìm sát khỏi lò rèn.
Sau đó nhanh trong để lưỡi kiếm lên bàn đá lưỡi kiếm băng sáng lên như sắt nung đỏ,tay trái khẽ vẩy,chiếc búa rèn bay vào tay hắn,rồi vương lão kìm sắt cố định lưỡi kiếm,rồi tay trái cầm búa rèn đập xuống.
"Đinh . ..Đinh . ."
Hắn đập vào lưỡi kiếm,tia lửa bắn ra.
"Đinh . . .Đinh . . "
Từng cứ đập chẩn xác,lưỡi kiếm dần thành hình hoàn toàn,chuôi kiếm cũng được đúc kết ra.
Chu Bạch đứng ở bên cạnh,thấy vương lão đang bận liền chờ đợi.
"Đinh . . .Đinh . . Đinh . ."
"Hà . . "
Vương lão dùng búa đập lên băng kiếm,mỗi lần đập đều có thể thấy tay hắn hơi rung lên,như thể dùng hết sức vậy.
Thời gian trôi đi,1 canh giờ đã đi qua.
Chu Bạch ở bên cạnh mặc dù không quá hiểu luyện khí thuật,cũng cảm giác được mình có tăng lên chút kiến thức luyện khí.
Mà lúc này,Vương lão động tác cũng ngừng lại.
Hắn dơ lên thanh kiếm băng nó đã hoàn thành,thanh kiếm băng có một nụ hoa hồng băng ở chuôi kiếm,thanh kiếm trong suất,làm từ băng tỏa ra hàn khí rét lạnh.
Chu Bạch nhìn lại cái này Băng kiếm,liền hít một ngụm khí lạnh,một là do lạnh thật do thanh kiếm này truyền ra hàn khí quá nặng,còn một cái lí do nữa là do hắn ngạc nhiên phẩm chất của cây kiếm này,thiên khí nhất phẩm,chỉ mất 1 canh giờ để rèn xong một thanh thiên khí,dù đã được làm phôi từ trước cũng quá hư cấu,hơn nữa cái cách là lại không hề có tí hoa mĩ,chỉ như phàm khí sư rèn phàm khí vậy.
Sau khi làm xong,Vương Lão mới nhìn Chu Bạch,nói.
"Nói đi,người vừa rồi muốn hỏi cái gì."
Chu Bạch lúc này không chần chờ chỉ vào khẩu súng trên tường,hỏi Vương lão.
"đây là v·ũ k·hí ngài làm sao."
"Đúng vậy,là do ta là,có vấn đề gì sao."
Huyền Quy vuốt râu gật đầu.
"Đúng là ta làm,ta nhìn ngươi với loại v·ũ k·hí này có vẻ quen thuộc,ngươi biết v·ũ k·hí này sao."
Chu Bạch thành thật đáp.
"Đúng ta biết nó,hơn nữa đã dùng qua."
Vừa nói chuyện,Chu Bạch vừa lấy ra trong nhẫn trữ vật một khẩu súng hắn đã có thể sử dụng tu vi khi ở gần nhà gỗ nên có thể mở nhẫn không gian rồi,tuy hắn lấy ra không phải loại bắn plasma nhưng đủ để làm chứng rồi.
"Ồ ngươi lại thật biết đến loại v·ũ k·hí này vậy ngươi biết mấy cái công thức trong cuốn sách này sao."
Vương Lão ngạc nhiên,hắn vừa rồi chỉ tùy tiện hỏi thôi,ai ngờ nhóc con này thật biết.
Chu Bạch nghe vậy,khóe mắt khẽ giật.
Hắn nhìn vào trong cuốn sách,chữ viết này là của lam tinh.
Vương Lão nhét sách cho Chu Bạch,mà Chu Bạch thì nhìn thật kĩ,xác nhận thật là sách của lam tinh,liền giảng giải cho Vương lão chút mấy thứ công thức trong này.
Hắn từng là lính đánh thuê,tiếp xúc với v·ũ k·hí nhiều,biết chút kiến thức cơ bản là phải có.
Mà vương lão nghe được hắn giảng về hóa học,phương trình đẳng thức,vật lý nguyên tử vận hành,plasma bản chất,thì nghiêm túc nghe,chỉ một lúc sau vị này tiên khí sư do có mạch dẫn liền dễ dàng hiểu hết tất cả thứ trong sách viết,có vãi chỗ đến cả hắn còn trả hiểu,mà Vương Lão học 10 phút là hiểu.
Lúc này,Chu Bạch mới ngập sách lại,nhìn Vương Lão cảm khái,kiếp trước hắn mất 10 năm mới nhớt hết đống kiến thức,bị vương lão trong 10 phút vượt qua,cái này khiến hắn cảm giác có chút khó tiếp thu.
Mà qua một lúc này,hắn cùng vương lão nói chuyện với nhau đã tốt hơn,coi như làm thân được.
"vương lão,ngài lấy được cuốn sách mày ở đâu vậy."
Chu Bạch có chút mong chờ,dù sao hắn từng sống ở lam tinh cũng muốn về thăm cố hương.
Vương Lão đang cúi đầu suy tư,nghe vậy,liền trả lời.
"Ở một tiểu thế giới trong tiểu hư không,tên là lam tinh thì phải."
Chu Bạch vui mừng,quả nhiên là lam tinh đồ.
"ngài nhớ được lam tinh tòa độ chính xác không."
Vương lão lười trả lời,ngón tay ngưng tụ một vầng sáng nhỏ,hắn búng tay,vầng sáng chui vào mi tâm Chu Bạch.
Chu Bạch liền theo bản năng lùi lại,chân đá vào hạ bộ Vương Lão .
Vương lão.
". . .. . "
Nhưng rồi hắn liền thấy trong đầu mình xuất hiện tọa độ của lam tinh,liền vội vã thu chân.
Hắn vội vã gãi đầu ngượng ngùng vội vã xin lỗi.
"Xin lỗi Vương lão ."
Vương Lão nhìn hạ bộ của mình,may là hắn kiếp tiên hồn,nên vừa rồi chưa bị đá chúng,chứ một đá vừa rồi nếu rơi vào hạ bộ một tên không minh kỳ thì tên đó cũng xác định đoạt tử tuyệt tôn.
"Thôi không sao,tại ta làm ngươi bất ngờ,nhưng ngươi cũng nên rèn lại cái bản năng chiến đấu của mình đi,cứ động một chút là đánh chỗ hiểm thì sẽ nguy hiểm cho người thân cận đấy."
Chu Bạch nghiêm túc gật đầu,đúng là có chút nguy hiểm,kiếp trước hắn thường chiến đấu một mình,nên mới có thói quen phòng thủ người khác nhưng giờ hắn có người thân,nên là rèn ra thói quen cũng nên bỏ.
"Đúng rồi,vừa rồi tiểu tử ngươi giúp ta giải nghi hoặc,ta không thích nợ nhân tình nên giờ thế này nhé ta rèn cho ngươi một món v·ũ k·hí thế nào"
Chu Bạch ánh mắt sáng lên,được tiên khí sư tự mình rèn cho v·ũ k·hí,cái này quá tốt vừa rồi hắn còn đang muốn tìm cách để mở lời xin rèn v·ũ k·hí đâu,bây giờ dâng đến tận miệng thì sao lại từ chối.
"được thế còn gì bằng."
"Tiểu tử ngươi khoan vội đồng ý,ta sẽ chỉ luyện ra v·ũ k·hí,nguyên liệu thì ngươi phải tự ra,v·ũ k·hí phẩm chất tùy theo nguyên liệu ngươi đưa ta."
Chu Bạch phất tay.
"Không vấn đề,nhà ta không thiếu nhất chính là tiền,chút nguyên liệu đó không vấn đề,đến lúc phải rèn ra tiên khí ngài đừng có không làm nhé."
"Tốt thôi,nếu tiểu tử ngươi có đủ nguyên liêu ta rèn cho ngươi."
Rồi hai người lại bàn luận chút về mấy thứ cao siêu.
Vương lão lúc này đánh giá Chu Bạch là một thiên tài tốt để trở thành luyện khí sư.
Chu Bạch biết mình lại b·ị đ·ánh giá làm thiên tài nữa thì chỉ đành cười khổ,ngộ tính thiên phú của hắn chỉ ở mức chấp nhận thôi có được không,làm sao đi đâu cũng bị hiểu lầm là thiên tài vậy.
Sau đó Vương Lão phất tay.
"Được rồi tiểu tử về suy nghĩ kĩ mình muốn món v·ũ k·hí gì đi rồi đến đây nói với ta."
Chu Bạch rời đi khỏi phòng rèn.
Đi đến tìm chút lão cha với mẫu thân nói chút về vụ trở về nữa.
Hắn cũng nên suy nghĩ,mình nên làm ra v·ũ k·hí gì đây,hắn từ trọng sinh ra đến giờ thật ra chưa có một v·ũ k·hí tiện tay thật sự để dùng,v·ũ k·hí trước giờ hắn dừng đều là của hệ thống,mà đồ của hệ thống thì có quá nhiều hạn chế,nên hắn cần một v·ũ k·hí riêng cho mình.
Mà cũng không biết lúc này bọn người Linh Mộng với Lâm Phàm Lục Uyển sao rồi nữa.
(Cầu hoa tươi.)