Chương 121.làm lành.
Tiểu Như Yên nhìn Chu Thanh Sơn không nói nhiều.
Một búa dáng xuống.
"Đùng. . . "
"A A Nhẹ Tay chút nhẹ tay chút. . ."
"Đừng dùng búa được không ta bây giờ đang không thể dùng tu vi,tuy ngươi cũng không dùng nhưng vẫn thốn lắm . . ."
"Đùng. . ."
Một cái búa vào đầu là câu trả lời của hắn.
"Tiểu yên đừng đánh vào mặt. . . "
"Đùng . . . Ự . .. ."
Tiếng la thảm của Chu Thanh Sơn truyền ra khắp tứ phương.
Chu Bạch ở xa xa,nghe thấy liền làm cái mặt quả nhiên không ngoài ta dự đoán.
"Lão cha lần này khổ rồi,không biết làm sao,nhưng mẫu thân có vẻ biết được lão cha có người tình cũ rồi."
Chu Bạch nhìn về phương hướng nhà gỗ.
"Đùng vù vù . . "
Vừa vặn lão cha b·ị đ·ánh bay lên trời như quả bóng chày.
Tiểu Như Yên phi thân lên cao.
Rồi dơ búa nhằm vào lão cha đập xuống.
"Đùng. . . "
"Phộc . ."
Một búa giữa bụng Chu Thanh Sơn.
"Đùng. . "
Hắn bị đập về lại mặt đất,cát bụi bay tứ tung.
Chu Bạch thật có chút tò mò,mẫu thân có lại đánh cho lão cha tàn phế nhưng lần trước nữa không đây.
Thế là hắn quyết định,rón rén quay trở lại.
Mà đúng tại lúc hắn đi tới ngần căn nhà gỗ.
Thì bị một lực hút kéo lên trên không.
Hắn không phản kháng được,liền bị kéo lên trên không trung rồi đáp xuống,đứng ở trên mái nhà gỗ.
Hắn hoảng hốt bên cạnh hắn có một bóng ngươi,hắn không nghĩ nhiều,bản năng phòng thủ tự động khởi động,rút ra một cây dao xương đâm về phía bên cạnh.
"Ngươi cái này nhóc con có bản năng rất nhạy bén đấy."
"rặc rặc. . ."
Một ngón tay nhẹ nhàng chăn lấy m·ũi d·ao của Chu Bạch,rồi lão già bụi bặm ngón tay rung nhẹ,con dao nứt vỡ rồi biến thành bột mịn.
Chu Bạch lui lại,cảnh giác nhìn lão già này.
"Ngươi nhìn ta vậy làm gì,ta mà muốn hại ngươi cũng khó đây,phụ mẫu ngươi đều ở đây,ta lúc này tình trạng cũng không dám làm bừa đâu. . . ."
Chu Bạch nghe vậy,nhìn lão già này thấy hắn có vẻ không có ý đồ gì thật,liền thả lỏng chút,nhưng chỉ chút thôi,hắn không thể tin lời lão già này hoàn toàn chứ.
Chu Bạch chỉnh đốn lại áo quần,rồi chắp tay nói.
"xin lỗi vì vừa rồi ta vô lễ,không biết tiền bối là."
Lão già bụi bặm nhìn hắn,vuốt lấy bộ râu thắt bím cười.
"Không sao,ta không bận tâm ngươi có thể gọi ta là Huyền Quy là Vương Lão là được rồi."
Chu Bạch nhẹ gật đầu.
"cảm ơn Vương lão không để tâm."
Vương lão gật đầu,sau đó nói.
"Được rồi,không cần phải câu nệ vậy đâu,ngươi không phải đang rón rén tới đây để xem trò vui sao,ở đây mà xem đi."
Chu Bạch nhìn xuống dưới nhà gỗ,chính là cảnh mẫu thân vẫn đang đánh lão cha hai người có vẻ không biết đến sự hiện diện của Chu Bạch cùng Vương Lão.
"Ngài đây là. . "
"Xem phụ thân ngươi b·ị đ·ánh chứ sao,hắn phá mất kết giới khiến ta rất trướng mắt,mà không làm gì được,nên bây giờ nhìn hắn b·ị đ·ánh rất,sảng khoái."
"Đùng . ."
Theo lời vừa nói ra,lão cha hắn lại bị đập bay,Vương lão nhìn lên trời theo rồi cảm khái.
"Chậc chậc bay thật cao với xa nha,chắc cú đấy đau đấy."
Chu Bạch.
". . . . ."
Rồi hắn nhớ rồi,lão cha còn đang đắc tội với vị này.
Hắn không già mồm nhiều,xem xét phía dưới diễn biến.
"Đùng . . "
"Này gia đình của ngươi có mấy người vậy."
Vương lão đột nhiên hỏi Chu Bạch.
Mà Chu Bạch cũng trả lời.
"Có tất cả 5 người,ta đệ đệ ta,a di,mẫu thân phụ thân ."
Vương Lão vừa nghe vậy,khuôn mặt vui vẻ chợt tắt,hắn quay đầu hỏi.
"A di của ngươi là người như thế nào."
Chu Bạch có chút kì quái,ngươi hỏi việc này làm gì,nhưng thôi hắn vẫn trả lời.
"A Di ta là tỷ tỷ của mẫu thân ta,rất xinh đẹp,trưởng thành,nhưng tính cách lại giống hệt mẫu thân ta."
Vương lão.
". . . . . "
[Sẽ không có chuyện bà cô này cũng đến đâu nhỉ,ta đã vá lại cái kết giới ba lần rồi đấy.]
Hắn cảm giác nên nghĩ cách đee cái gia đình này biến lẹ dùm đi,không thiên hải giới thật bị chơi xong,hắn cái mạng già này cũng không chịu nổi cái cường độ làm việc này.
Mà lúc này.
Chu Thanh Sơn đã ăn no đòn,chân đều có chút không đứng vững,thân thể lắc lư mà đứng.
Nhưng hắn vẫn chưa cho là đây đã là kết thúc,hắn hiểu tính của phu nhân hắn,đã giận thì hắn phải đánh tàn phế mới chịu.
Hắn tiếp tục nhắm mắt,chờ đợi hắn không muốn phản kháng,đầu tiên là hắn sai trước,nên Tiểu Yên giận cũng bình thường,thứ hai là hắn tuyệt sẽ không bao giờ làm để ai làm tổn thương gia đình mình,cho dù là chính hắn,vì thế hắn lúc này tuyệt không phản kháng,chỉ là bị ăn đòn đau chút mà thôi,để Tiểu Yên nguôi giận rồi giải thích là được rồi.
Hắn mím chặt môi,chuẩn bị cho cơn đau ập tới.
Nhưng là,không có đòn đánh nào tới nữa cả.
Không khí im lặng,khiến đang nhắm mắt Chu Thanh Sơn có chút bối rối,vụ gì đây,bởi vì quen bị ăn đòn nên dừng giữa chừng khiến hắn có chút không hiểu lo lắng.
Mà lúc này,Tiểu Như Yên giọng nói vang lên.
"Này,Thanh Sơn,ngươi mở mắt ra đi."
Chu Thanh Sơn nghe vậy,liền từ từ mở mắt.
Mà đập vào mắt hắn là khuôn mặt của Liêu Như Yên chứ không còn là Tiểu Như Yên,có vẻ nàng vừa biến hóa khuôn mặt,cùng ánh mắt màu đen tuyền đang nhìn hắn chằm chằm của nàng,Chu Thanh Sơn theo bản năng hơi né tránh nhìn sang bên trái,không có cách nào,hắn không sợ trời không sợ đất,chỉ sợ Như Yên thôi,hắn vừa làm sai,nào dám nhìn thẳng nàng.
Nàng bỏ đi chiếc búa lớn,dùng hai tay,giữ lại lại mặt hắn,để ánh mắt hắn hướng thẳng về nàng,rồi hỏi.
"Thanh Sơn,ngươi nhìn ta cho thật kỹ đi,ta có phải đã già đã không còn đẹp như thời chúng ta mới gặp nhau nữa rồi có phải không."
Chu Thanh Sơn nghe vậy,liền vội vàng phản bác.
"Không có ngươi nói gì vậy,chúng ta là tiên nhân,sẽ không già,ngươi vẫn xinh đẹp như lần đầu ta gặp ngươi vậy,sao ngươi lại hỏi câu vô lý vậy."
Liêu Như Yên nghe vậy liền cười,nhưng nụ cười có chút chua chát .
"Không,ta đã xấu đi rồi,đã không còn đẹp để giữ ngươi lại làm của riêng ta như lúc trước nữa rồi."
Chu Thanh Sơn nghe vậy,liền thấy tâm đau nhói,vội vã nói.
"Tiểu Yên không phải đâu ngươi nghe ta giải thích . . "
"Ngươi giải thích đi,ngươi định giải thích đi,tại sao ngươi lại không còn thuộc về mình ta đầu tiên là tỷ tỷ ta,ta đã cố nhẫn nhịn,cố chấp nhận,bây giờ ngươi lại có thêm một cái tình nhân khác ở bên ngoài,hơn nữa còn có con với nàng nữa,ngươi nói ngươi còn bao nhiêu nữ nhân bên ngoài nữa,ngươi giải thích sao đây ngươi định phản bội ta bao nhiêu lần nữa mới chịu . . ."
Nàng đã không còn cường thế nữa,nàng mệt mỏi cúi đầu,con mắt đỏ lên,nhưng giọt nước mắt đã rơi xuống .
Liêu Như Yên đấm vào ngực Chu Thanh Sơn,nắm đấm lần này rất nhẹ,không chút đau nào,nhưng là khi nhìn những giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má của Liêu Như Yên,tim của Chu Thanh Sơn lại quặn đau.
Hắn thà b·ị đ·ánh còn hơn phải chịu cảm giác khó chịu này,hắn đã từng liên tưởng tới hình ảnh này xảy ra,và hắn không muốn nó thành thực tế dù chỉ một lần,nên sẽ luôn làm đủ mọi cách để nó không bao giờ xảy ra, để Liêu Như Yên khi giận buồn đau liền lấy hắn ra làm bao cát cũng được,chỉ cần nàng đừng rơi lệ,hắn dù bị mọi người chê cười là cái sợ vợ tên hèn,hay tên ngu ngốc cũng không sao,hắn chỉ muốn nàng mãi tươi cười.
Nhưng là,làm nàng rơi lệ,vẫn là do hắn làm,hắn cảm giác mình rất thất bại.
"Ngươi ngươi đừng khóc,ta ta thật không có thêm bất cứ tình nhân nào bên ngoài cả,ta thề đấy,ta xin lỗi ngươi đừng khóc. . "
Chu Thanh Sơn vội lê cái thân xác rách rưới đến bên Liên Như Yên,ôm lấy nàng,dỗ dành.
Chu Bạch ở trên mái nhà,nhìn một màn này,lại chỉ có một câu hỏi.
[Thanh Nhu A di quen lão cha trước mẫu thân,vậy bây giờ làm sao lại tính là phản bội nhỉ,phản bội trong quá khứ ư nghe rối não thế.]
Mà lúc hắn đang suy nghĩ lung tung mẫu thân cùng lão cha hắn đã làm lành,lão cha dùng cái thân tàn tạ,kể lể,cầu xin,xin lỗi,các kiểu mới khiến mẫu thân nàng nín khóc,rồi hai người coi như làm lành,nhưng là khi lão cha muốn ôm mẫu thân lại bị nàng đuổi đi,bảo chưa thật tha cho hắn,đợi hắn sám hối chút đi.
Câu nhận phải phục lão cha,vậy mà vẫn có thể dùng ba tấc lưỡi dỗ được mẫu thân.
Lão cha coi như tai qua nạn khỏi kiếp nạn này,không biết lần này tại sao mẫu thân nàng lại đổi tính nữa.
Nhưng rất nhanh,hắn biết là sao rồi,cái kia vừa mới khóc đỏ cả mắt mẫu thân hắn giờ nhìn theo bóng lưng của lão cha sau,khéo miệng lại dâng lên ý cười,con mắt híp lại.
"Hừ để ngươi lại có tình nhân,lại còn là người đến trước ta nữa chứ,ta lần này không đánh,mà khóc để cho ngươi vừa lòng,xem về sau còn dám tranh hao nữa không."
Tiểu Như Yên khoanh tay trước ngực,hừ nhẹ lẩm bẩm .
Chu Bạch.
". .. . . "
Rồi hắn hiểu luôn.
Người hắn nên phục lúc này không phải lão cha,mà là mẫu thân hắn,nàng vừa rồi là diễn,diễn đến xuất thần nhập hóa,nàng giờ không đi theo đường thường nữa,có lẽ biết là lão cha đã có triệu chứng nhờn đòn rồi,nên bây giờ đổi sang khổ nhục kể,cái này kế phải nói thành công mỹ mãn.
Nhìn cái mặt tự trách đần thối của lão cha liền biết,hắn là đang có bao nhiêu tự trách về sau có lẽ sẽ để lại bóng ma tâm lý đấy,lần này lão cha bị lừa thảm rồi,nhưng Chu Bạch cũng không thể nói gì hơn,đây là do lão cha tự gây nghiệp thôi,tự ngánh đi,dù sao sau này lão cha không lại cho hắn thêm cái a di đệ đệ muội muội ca ca bên ngoài nữa cũng tốt,nhà chật không chứa nổi nhiều người vậy đâu.
Hắn nhìn mẫu thân hắn,trong lòng cho cái siêu cấp phục,đây mới là lòng phụ nữ sâu như đáy biển chứ.
Bây giờ hắn có chút nghi ngờ,không biết lúc trước là lão cha câu được mẫu thân vẫn là mẫu thân câu được lão cha nữa đây.
(Cầu hoa tươi.)