Chương 120: gia đình đoàn tụ .
Chương 120:
2 ngày sau.
Bão tuyết tan biến,nhường chỗ cho ánh nắng ấm áp chiếu xuống hiếm khi thấy được ở nơi lạnh giá này.
Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn chui ra khỏi hang.
Lúc này hai người có vẻ khá mệt mỏi,cũng phải thôi,mấy ngày này cả hai cha con không ngủ ngon được,nhất là Chu Thanh Sơn một là vì lạnh,hai là do giả thuyết của Chu Bạch,khiến Chu Thanh Sơn mất ngủ suy tư.
Mà còn nữa,mỗi lần một người ngủ thì lại một người thức,để đến lúc gọi người kia dậy canh lửa,nếu ngủ say quá thì sẽ bị ăn vả cho tỉnh,luật là như vậy,nhưng hai cha con đều đến giờ là vả nhau,không thèm gọi lấy một tiếng,ai không dậy kịp thì ăn vả vậy thôi.
Điều này khiến lúc này cả hai bên má của hai cha con đều sưng đỏ.
Chu Thanh Sơn cùng Chu Bạch cảm khái.
"Cuối cùng cũng hết rồi,bão tuyết lại kéo dài thêm một ngày nữa thôi là chúng ta c·hết cóng mất."
Hai người vươn vai sảng khoái nói.
. . . . .
Mà lúc này,ngoài thiên hải giới.
Liêu Như Yên tay cầm búa lớn 10 mét,có những khe nứt bao quanh,bên trong sáng lên ánh sáng đỏ,như thể có dung nham chảy trong đó,cái búa nhìn trông rất nóng.
Nhưng là Liêu Như Yên tâm trạng lúc này còn nóng hơn búa.
Nàng đứng trên khoảng không của vũ trụ, nhìn xuống Thiên Hải giới.
Sau khi nhìn thấy tầng kết giới.
Liền không nói nhiều dơ búa bổ xuống.
"PHƯNG PHƯNG XÌ XÌ . . "
Chiếc búa rực cháy,ngọn lửa đốt cháy cả không gian của vũ trụ,lúc này vùng vũ trụ xung quanh thiên hải giới vốn nên tối đen lại bị chiếu sáng ngọn lửa như muốn nuốt cả thiên hải giới.
Sinh linh sống trong thiên hải giới đều có thể nhìn thấy một cái mặt trời nhỏ như sắp lao thẳng vào thế giới của họ.
Nhưng là lúc mày phía bên trong thiên hải giới truyền đến âm thanh.
"Dừng lại ngươi chậm chút đã,có gì từ từ nói. . ."
Huyền Quy to lớn thân hình hiện lên từ trong thiên hải giới.
Hắn lúc này cảm giác nhịp tim tăng nhanh,huyết áp cao đến dọa người,hắn kém chút dọa hoảng,đang yên đang lành hắn đang thu thập băng tinh, tự nhiên lại có người đến p·há h·oại nữa là sao.
Liêu Như Yên không thu tay,nhưng búa ta cũng chưa hạ xuống.
"Ngươi là ai cho ngươi 30 giây để nói."
Huyền Quy khuôn mặt giả bộ tức giận.
"Ngươi không thấy ta đáng bậc tiền bối của ngươi sao,ăn nói cẩn thận vào. "
Liêu Như Yên mặt không đổi sắc.
"Đã qua 5 giây ."
"Ngươi còn 24 giây."
"Khoan tại sao lại là 24 giây phải là 25 chứ."
"23 giây."
Huyền quy.
". . . . ."
Thấy cái búa rực đỏ trên đầu,Huyền Quy chỉ đành thở dài.
"haizz cô gái có việc gì cũng từ từ nói đừng động thủ,ngươi có thể nói cho ta biết ngươi đến đây là gì sao."
"Tìm người."
Liêu Như Yên trả lời ngắn gọn.
"Tìm ai."
"Một tên sắp c·hết cùng con ta."
Huyền Quy.
". . . . . ."
[Lại tìm con sẽ không phải là hai tên kia chứ. . . ]
"Có phải một tên là khuôn mặt trung niên thường thường không có gì lạ,cùng một tiểu tử mắt có màu đen pha vàng phải không. "
"Đúng là bọn hắn."
Huyền Quy.
" . . . .. ."
[Thật đúng là người một nhà ta kiếp trước có oan nghiệp gì với nhà các ngươi à .]
Liêu Như Yên gật đầu sau đó nàng dơ búa lên.
"Đã hết 30 giây,tránh ra không thì . . "
Huyền Quy tim thắt một cái,hoảng hốt nói.
"Dừng dừng ngươi không thể phá kết giới này,nếu không hai người ngươi muốn tìm sẽ gặp nguy hiểm đấy."
"Tại sao giải thích,cho 15 giây."
Huyền quy rút kinh nghiệm không dài dòng nói nhanh.
"Bởi kết giới vỡ thế giới này vỡ,thế giới này vỡ tạo ra không gian sụp đổ,hai tên kia chắc đang ở trạng thái phàm nhân,nếu bị kéo vào chỉ có c·hết. . "
"Hà . ."
Hắn nói liền một mạch,mệt mỏi thở ra.
"Vậy làm sao để ta có thể đi vào đây mà không làm thế giới này bị hỏng ?"
Huyền Quy.
". . . ."
Liêu Như Yên nhíu mày.
"Sao lại im lặng ?nói đi ."
Huyền Quy lau mồ hôi không tồn tại trên trán,đáp lời.
"Cái này thì,nếu như ta nói,tạm thời không có cách ngươi tin sao."
"PHƯNG PHƯNG XÌ XÌ. . "
Hỏa Rìu b·ốc c·háy lên càng giữ dội,Liêu Như Yên không nói gì,búa đã bắt đầu đánh xuống.
"ĐÙNG. . ."
"Rạch rạch . ."
Kết giới chỉ với một đập là rạn nứt.
"Dừng dừng dừng,ta có thể giúp ngươi vào trong thiên hải giới,nhưng chỉ hóa thân thôi,hơn nữa không được vứt quá độ kiếp tu vi."
Huyền Quy vội ngăn cản Liêu Như Yên,hắn xoa lấy trái tim của mình,cái cảm giác tim đập thình thịch như sắp bị lên cơn đau tim ấy,hắn cảm giác mình mà là phàm nhân thì cái mạng già của hắn chắc phải đi rồi.
Liêu Như Yên nghe vậy,búa dơ cao.
"Dừng lại đã nói cho vào rồi mà ngươi còn muốn gì nữa đừng tưởng ta dễ ức h·iếp nha. . ."
Nhưng rồi Huyền Quy im lặng lại.
Hắn nhíu mày nhìn Liêu Như Yên.
Liêu Như Yên liếc hắn một cái,không nói gì mà chuyền tiên lực vào cây búa.
Từ cây búa chui ra một cái linh khí,khuôn mặt giống đến 7 phần Liêu Như Yên mặc lấy một bộ váy màu tím nhạt,nhưng tuổi lại khá nhỏ,trắc tầm 15-16 tuổi đổ lại.
Liêu Như Yên tay trái ấn nhẹ mi tâm mình,tách ra một phân hồn nhỏ,rồi ấn vào mi tâm của khí linh.
Khí linh mở mắt,nhìn Liêu Như Yên rồi gật đầu.
Cầm lấy cây búa,rồi đi đến trước mặt huyền quy.
"Được rồi,đi thôi. "
"À ừ . . . .tốt đi thôi . "
Huyền Quy hơi xoa nhẹ ngực mình,cảm giác hắn mạng già đột nhiên hơi khó giữ,bao nhiêu năm không vấn đề gì bây giờ đột nhiên gặp cái nhà này khiến hắn có chút mệt mỏi.
Tiểu Liêu Như Yên cầm theo búa lớn đi theo Huyền Quy,còn Liêu Như yên thì biến mất không thấy.
"Tí ta sẽ dùng thần hồn bao bọc ngươi để đánh lừa kết giới,để ngươi có thể đi vào thiên hải giới lúc tròn thần hồn ta thì đừng có làm gì cả chỉ cần đi vào thôi rõ sao."
Tiểu Liêu Như Yên đáp lời nhanh chóng.
"Được . . "
Huyền Quy không nói nhiều lấy thần hồn bao lấy nàng.
[Linh Khí Hóa thân,cái này thuật pháp hình như là chỉ có nhà họ Liêu mới có thì phải,cái gia tộc thiện chiến nhất tu tiên giới ấy trả nhẽ cô gái này là người của Liêu gia.]
Huyền Quy là luyện khí sư cửu đẳng,biết được rất nhiều thứ liên quan đến linh khí,pháp bảo,vì thế nên hắn liếc cái là nhìn ra được cái hóa thân này xuất xứ.
Hắn chui vào thiên hải giới.
Kéo theo cả tiểu Như Yên.
Hắn thật ra không muốn làm việc này,bởi cho người khác tiếp cận thần hồn của mình là vô cùng nguy hiểm,nếu không cẩn thận hắn có thể bị ám toán,lúc trước Chu Thanh Sơn phá rối hắn không có đưa ra đề xuất này,nhưng Liêu Như Yên cái này bà chằn nhìn là biết sẽ không nhân nhượng,người của gia tộc máu chiến nhất tu tiên giới không phải nói đùa,vì thế hắn mới phải ra hạ sách này.
Nếu không thiên hải giới sẽ thật không có.
Đương nhiên,hắn để chỉ là hóa thân độ kiếp kỳ đi vào trong thần hồn nên cũng không tính là quá nguy hiểm,coi như bảo mệnh.
. . . ..
tòa nhà gỗ nhỏ ở sâu trong nam hải.
Lão già bụi bặm đã xuất hiện lại.
Bên cạnh hắn là một thiếu nữ 15-16 tuổi xinh đẹp,cầm cái búa lớn rực cháy,băng tuyết xung quanh bị tan rã thành nước,nàng hỏi.
"Bọn họ đâu ?"
Lão già bụi bặm ấn chút huyệt thái dương,mệt mỏi nói.
"Ngươi không thể chờ chút được sao,và nhà uống ly trà cho hạ hỏa không ."
Tiểu Như Yên.
"Bọn họ đâu ?"
"Haiz,tốt tốt phục ngươi rồi,chờ tí đi ta tìm bọn họ kéo đến đây."
Huyền Quy nói xong liền huýt sáo hắn không muốn phí công đi làm việc này,hắn muốn thu thập nốt băng tinh,nếu không băng tinh sẽ tan mất,lại phải chờ 100 năm sau mới có lại thì mệt.
"KAAA . ."
"KHAAA . . ."
Hai tiếng kêu dài truyền ra từ sau núi chỗ nhà gỗ.
"Vù vù phù phù . . . ."
Tiếng đập cánh có thể nghe thấy rõ từ khoảng cách này.
Hai cái bóng đen bao trùm trên không trung,rồi hạ xuống.
"bùm . . . Bùm. "
Hai con chim đẹp đẽ uy nghiêm hiện ra ở tầm mắt Tiểu Như Yên.
Con thứ nhất giống như đại bằng uy nghiêm to đến 30 mét,thân thể bao phủ bởi bộ lông vàng ống,có chút tia điện hư có như không lấp lóe,con thứ hai giống với con công chỉ to có 10 mét nhìn rất nhỏ khi đứng cạnh con chim vàng,những bộ lông đỏ như lửa,thêm cái đuôi sặc sỡ dài đã tô điểm cho nó khiến nó không hề bị lép vế trước con đại bàng vàng .
"Kim Lôi điểu cùng Phần Thiên Công,hai con linh thú có huyết mạch phượng hoàng lại ở đây ."
Tiêu Như Yên hơi ngạc nhiên nói.
"Tiểu Kim tiểu hỏa,tam thời bỏ qua việc giúp đỡ thổ tộc đi,đi tìm cho ta hai cái nhân loại ở trong khu vực băng giá này đi."
"Rõ rồi cha . ."
"Rõ cha . ."
Kim Lôi điểu cùng Phần Thiên Công gật đầu rồi bay đi.
Để lại Tiểu Như Yên ánh mắt kì lạ nhìn lão già bụi bặm.
"Khụ khụ là cha nuôi,ta được Phượng Hoàng nhờ nuôi giúp bọn họ thôi."
. . . .
Thế là 2 tiếng sau.
Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn bị sách đến đây,bọn chim kia cũng đi cùng luôn.
Mà khi vừa tới nhà gỗ nhỏ.
Chu Thanh Sơn kém chút nữa đứng không vững.
Bởi hắn thấy được Tiểu Như Yên.
Chu Bạch thấy tiểu mẫu thân thì rất vui mừng,nhưng cũng kì quái hỏi.
"Mẫu thân,tại sao ngươi lại biến nhỏ lại rồi,còn nữa sao ngươi lại đến đây."
Tiểu Như Yên thấy hắn hỏi han,liền xoa đầu hắn hiền dịu nói.
"Tiểu Bạch mới mấy tuần không gặp ngươi liền cao thêm chút rồi,đã lớn hơn rồi đây cũng đẹp trai ra nhiều. "
Nàng véo má Chu Bạch nghiêm túc trách cứ tiếp tục nói.
"Nhưng là ngươi lần sau không được tùy tiện đi linh tinh nữa,để ta phải lo lắng đi tìm rõ sao."
Chu Bạch thấy mình thật có lỗi vì làm mẫu thân lo lắng trong lòng luôn ấm áp miệng thì nói.
"Xin lỗi,lần sau ta không làm mẫu thân lo lắng vậy nữa đâu."
Tiểu Như Yên gật đầu cười lấy ra một cái khăn tay,lau đi vết bẩn do củi than bếp để lại trên mặt Chu Bạch.
"ừm tốt lắm,phải ngoan được rồi,ngươi ra bên kia chơi đi,để ta nói chuyện với phụ thân của ngươi chút."
"À nhớ đi xa xa ra chút nhé,nếu không sẽ b·ị t·hương đấy."
Chu Bạch đột nhiên cảm giác không ổn,nụ cười lúc này của mẫu thân có chút không đúng,hắn không dám nói nhiều,liền gật đầu,rồi chạy nhanh về ngọn núi sau nhà gỗ .
Chu Thanh Sơn thấy vậy,nháy mắt ra hiệu liên tục cho Chu Bạch đừng đi.
Nhưng Chu Bạch chỉ làm cái động tác cầu phúc của thiên chúa giáo,rồi nháy mắt ra hiệu cho lão cha.
[Cầu cho phụ thân ngài bình an]
Cái ánh mắt này đại khái ý nghĩa là vậy,rồi Chu Bạch mặc kệ lão cha níu kéo,chạy đi.
Để lại Chu Thanh Sơn đứng Trơ trọi cô đơn một mình.
Lúc này,tuy gia đình đã đoàn tụ sum vầy,nhưng cảm xúc của hắn lại không phải vui mừng,mà là sợ hãi,hắn không dám nhìn thẳng Tiểu Như Yên.
"Quỳ Xuống."
Chu Thanh Sơn .
". . .. "
Hắn nhìn chút ánh mắt của Tiểu Như Yên,thấy cái ánh mắt đã hàm hàm nhìn hắn,liền biết điều mà quỳ xuống.
Hắn ngước đầu nhìn trời,nhắm mắt lại,như phạm nhân sắp bị tuyên án tử hình.
(Cầu Hoa Tươi.)