Chương 115:Huyền Quy lo lắng.
Chương 115:
Chu Bạch cưỡi trên lưng con chim hơi gầy tâm tính chập chờn,nhưng rồi hắn bình tĩnh lại,bây giờ không phải lúc hoảng loạn,hắn phải tìm cách để mình hạ cánh an toàn.
Thế là,hắn chuyển hướng nhờ trợ giúp sang hệ thống,trong tiểu thuyết mạng,hệ thống chính là thứ đứng trên tất cả thậm chí là thiên đạo,vì thế chưa có thứ gì có thể ngăn cản hệ thống của nhân vật chính,vậy hệ thống của hắn thì sao, cùng là xuyên không cùng là có hệ thống,hắn sẽ không bị thiên đạo bỏ rơi chứ.
[Đinh:túc chủ suy nghĩ nhiều,ta ở đây đã hoàn toàn phế rồi,căn bản không sử dụng được,chỉ có trí năng còn tại thôi,ta không mạnh tới vậy đâu,nếu mạnh vậy thì đã không bị ăn chửi suất rồi.]
[Thế nên ngươi không giúp được ta ở tình cảnh này phải không.]
[Đinh :không hẳn,ta có thể giúp kí chủ một việc .]
[Việc gì ?]
[Tòoo tèooo tòoo tùngggg éooo . .~~~]
[Đinh:nếu lí chủ muốn ta có thể phát nhạc đám ma để kí chủ nghe dần cho quen đến lúc chôn đỡ bỡ ngỡ.]
Chu Bạch.
". . . . . "
Hắn không biết phải nói gì nữa.
Hắn mệt mỏi rồi.
Hắn đành phải tự lực cánh sinh thôi.
Hắn định thần,hai tay nắm chặt lông chim vàng để không bị gió thổi bay sau đó nhìn trời suy tư.
[Nếu như ta làm một cái dù lượn bằng quần áo thì sao.]
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Chu Bạch.
Nhưng rồi hắn lại lắc đầu.
[Không được,với độ cao này dù lượn chỉ bằng quần áo sẽ bị xé rách do lực cản không khí mất.]
Hắn suy tư vô thức sờ nắn mấy cọng lônglộng mượt ấmâm áp của chim vàng .
Hắn nhìn xuống,ánh mắt đột nhiên sáng lên.
"Đúng,có thể dùng lông chim,ta chỉ cần buộc chúng vào với nhau sau đó làm thành cái dù lượn là được không phải sao."
"này ta định nhổ lông ngươi,sẽ có chút đau đấy,cố nhịn nhé . ."
Nói là làm hắn nhổ lấy mấy sợi lông của chim vàng,con chim hơi gầy thấy có chút đau nhức.
"đau ngươi nhổ lông!"
" nhổ lông !"
"Nhổ lông !"
"Đau c·hết ta !"
"Đau c·hết!"
"Đau c·hết hắn !"
"Đau c·hết ta!"
Ba con chim lại bắt đầu kêu inh ỏi.
Chu Bạch cũng mặc kệ,tiếp tục nhổ.
. . . .
Một lát sau,Chu Bạch đã tạo ra một cái cánh lượn ngắn ở dưới cánh tay,cái cánh lượn này được làm từ 10 cái Lông của chim vàng cùng cái áo trường bào của hắn,hắn xét trường bào kết thành dây thừng rồi buộc mấy cái ông này với nhau bởi lông chim vàng to nên từng đó là đủ,tạo hình lúc này của hắn không khác nào con sóc bay là mấy.
Chu Bạch lúc này chỉ mặc một cái áo trắng mỏng khiến hắn lạnh run người,hắn nhanh chóngtróng thử chút độ bền,cảm giác vẫn dùng được,liền chuẩn bị nhảy xuống.
Con mấy con chim này thì hắn không lo lắng,trả có động vật nào dám lại gầnngần chúng,nên không lo bị làm thịt còn chúng đáp đất thế nào thì được nhiên là bằng đầu rồi,nhưng bọn chim này thân hình to lớn khỏe như vậy,rơi từ độ cao này xuống cũng không nhằm nhò gì đâu,nhưng nếu hắn rơi thì có chuyện liền đấy,hơn nữa mẹ chúng cũng sẽ đi tìm chúng nhanh thôi lên hắn không lo cho ba con chim ngu này lắm.
Vì thế tạm biệt nhau ở đây thôi.
Hắn nói với chúng xem có thể bay về không thì có vẻ là không,nên là hắn bảo chúng cứ bay đi chậm thôi là được,bay càng chậm càng tốt.
Sau đó Chu Bạch tạm biệt chúng,nhảy xuống.
Hắn dang rộng tay ra,cánh lượn ở dưới cẳng tay hắn căng ra,hắn điều chỉnh tư thế rồi lao xuống như con sóc bay tốc độ hắn tăng lên nhanh chóngtróng.
Vù vù vù vèo vèo . . . . .
Tiếng gió ù ù thổi qua tai hắn,khí lạnh khiến hắn khó thở,mắt mắt khô có chút mờ,lực cản không khí khiến mỗi tấc da thịt của hắn bị ép chặt,cánh lượn thì rung lên lợi hại như bất cứ lúc nào cũng có thể hỏng luôn.
Chu Bạch điều chỉnh cơ thể khẽ nghiêng,hắn đảo về phía vừa rồi hắn đi qua,rồi hắn nghiêng thân để nằm ngang,từ đó hắn có thể bay thẳng,hai tay hắn đang bị áp lực cực lớn,hắn cắn răng chịu đựng.
Vù vù vù . .
Tốc độ của hắn đã không còn tăng lên,và bắt đầu giảm dần .
Hắn lướt trên bầu trời như một chú chim ưng,ánh mắt hắn đảo qua,đến càng gần mặt đất,tốc độ của hắn càng giảm dần,mà khi đến một độ cao nhất định,thì hắn phải tránh né chướng ngại vật,từ cây cói núi đá,động vật,hắn lướt qua khu rừng một vòng nghiêng thân thể điều chỉnh hướng bay một cách nhuần nhuyễn,rồi tìm đến ngần chỗ phụ thân hắn vừa rơi xuống.
Hắn lấy thăng bằng,chân bắt đầu dần chạm đất,hắn không thể đáp xuống ngay được,mà phải bay lên rồi hạ xuống dùng chân làm giảm tốc độ mấy lần,thì mới dám thu tay lại,rồi rơi xuống,hắn lăn mấy vòng để phân tán lực tác động,rồi an toàn hạ cánh.
Cái cánh lượn của hắn vẫn còn nguyên,xem ra hắn đồ làm ra vẫn rất bền.
Chu Bạch đứng dậy,phủi đi tuyết dính trên thân mình.
Hắn nhanh chóng đứng dậy rồi tìm chỗ để nghỉ ngơi một chút,tay hắn lúc này đã có dấu hiệu bị căng cơ,với cả tay hắn còn bị mấy con chim ngu làm cho gãy nhẹ chút xương,bây giờ lại chơi liền mạng như vậy,khiến tay hắn có chút sưng lên,may là hắn còn cái thể chất không giống bình thường,nên cho dù là hoàn cảnh vị áp chế thì cơ thể vẫn mạnh hơn người dễ lành lại thương thế hơn người thường.
Hắn hít thở chút để sua tan cơn đau,rồi sửa lại cái cánh lượn thành cái áo troàng troàng lên thân,rồi mới bắt đâu công cuộc tìm lão cha.
Rất nhanh hắn liền tìm đến lão cha,hắn còn khá lành lặn,có lẽ do ngã ở trong đống tuyết dày đã cứu lão cha một mạng,Chu Bạch nhanh chóng đào lão cha lên khỏi dưới tuyết.
Mà trên không lúc này, ba con chim đang cãi nhau ing ỏi.
"Đi rồi làm gì giờ!"
"Hắn bay đi rồi!"
"Bay đi làm sao giờ!"
"Hắn vừa nói là phải bay đi tiếp!"
"Bay đi tiếp đi!"
"tại sao phải bay đi tiếp!"
"Bởi hắn bảo bay đi tiếp!"
"Phải bay chậm!"
"Bây chậm bay chậm !"
"Mệt mỏi!"
"Mệt mỏi!"
Mập điểu.
"Dừng bay đi!"
"Bay tiếp !"
"Bay tiếp !"
Mập điểu.
"Bỏ phiếu không !"
"Được!"
"Được!"
Sau đó hai con ngầy dừng bay ở giữa không trung dơ cánh lên.
Vèo vù vù vù . . .
Hai con ngầy lao nhanh xuống dưới như sao băng rồi.
"ĐÙNGGGG . . "
"ĐÙNGGGGG . ."
Chúng đâm vào núi tuyết khiến tuyết trên núinuối bắt đầu sụp xuống.
"Khà khà haha dừng lại rồi !"
Chu Bạch nghe thấy t·iếng n·ổ lớn bị thu hút nhìn lại thấy cảnh này.
". . . . .. . "
Hắn muốn chửi bậy.
Bọn chim này bộ không thể ra chỗ khác báo hại được sao.
"ùng ùng ùng ùng . . . "
Mặt đất dưới đất hắn rung lên dữ dội Chu Bạch nhìn ra xa xa kia,tuyết từ ngọn núi tuyết lở xuống,tạo thành một trận tuyết lở khổng lồ đang hướng thẳng tới chỗ hắn.
"CÁI ĐỊ******* NÓ NỮA .. . "
Chu Bạch vác theo Chu Thanh Sơn chạy thục mạng .
Nhưng là hắn lúc này sức tàn lực kiệt thân thể lại nhỏ con,lại không có tu vi lại còn phải cõng thêm người làm sao có thể chạy thoát .
ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG . . .
tiếng tuyết lở nghe càng ngày vang rõ.
"Đ*** CỤ TÊN KHỐN NÀO MANG TA ĐẾN CHỖ NÀY . . . . "
"ÙNG ÙNG ÙNG . . ."
Tiếng hét thảm của Chu Bạch truyền đi khắp núi rừng.
Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn bị c·hôn v·ùi trong tuyết.
Không gian yên tĩnh.
Lúc này ở tiên giới.
Thiên cơ lâu.
Trong phòng có người đã xem hết thảy chuyệntruyện xảy ra.
Liêu Như Yên.
". . . . .. "
Nàng khóe miệng co giật liên tục,nàng vẫn luôn xem cuộc hành trình phiêu lưu của hai cha con từ đâu đến cuối từ lúc Chu Thanh Sơn bị kéo vào không gian đến lúc bị chim nuốt cho đến cuối cùng Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn bị chôn dưới tuyết,và nàng chỉ có một cái cảm xúc đó là im lặng không biết nói gì,không biết miêu tả sao.
Hai người này từ đầu đến cuối cũng quá đen đủi đi vậy mà toàn gặp chuyện.
Nàng đột nhiên lo lắng,không biết cha con hai người nay có sống sót nổi một ngày không nữa.
Có lẽ nàng nên đi đến thiên hải giới mang hai người này về.
. . . . . .
Bên ngoài thiên hải giới,Huyền Quy như một lão nông dân chất phác,vừa chăm chỉ làm việc mệt mỏi thở dài mệt nhọc.
"Hàaaa,cuối cùng cũng sửa xong,xuýt chút nữa là đi luôn cái thiên hải giới rồi."
Hắn vì sửa cái lỗ hổng này mà thần hồn bị hao tổn khá nhiều may là có thiên đạo thiên kiếp giúp đỡ mới vá lại được bây giờ hắn,phải nghỉ ngơi đầy đủ để hồi phục nếu thêm lần nữa hắn có thể sẽ hồn phi phách tán thật luôn quá.
Mà chính tại lúc này,đột nhiên hắn cảm giác có chút ớn lạnh.
"Vụ gì,sẽ không phải lại có kẻ muốn đến p·há h·oại đấy chứ. . "
"Chắc là sẽ không đâu . .. "
[Cầu hoa tươi.]