Chương 114.Ba con Hoàng Điểu.
Sau một lúc,Chu Bạch khua môi múa mép cùng lừa gạt,mấy con chim này liền bị hắn dẫn dụ,trở thành máy bay dân dụng,tiện thế hắn cũng giải thích luôn hộ lão cha,để hắn có thể đi cùng.
Nhưng có vấn đề xảy ra.
Mấy con chim này không cho lão cha ngồi ở lựng chúng,hay đúng hơn chúng trở không được Chu Bạch dâng người bé nhẹ thì không sao,nhưng lão cha quá nặng,không thể cõng trên lưng được.
Đang lúc Chu Bạch đang phân vân thì hắn lại phát hiện ra bọn chim này có thiên phú không gian,mồm chúng chính là một không gian khá lớn,có thể bỏ đồ vào mà không bị nặng,thế là hắn nhìn về phía Chu Thanh Sơn xin ý kiến.
Chu Thanh Sơn.
". . . . . "
Hắn khóe miệng một quát lại nhìn Chu Bạch ánh mắt .
"Ngươi không phải định để ta ở trong mỏ của mấy con chim đó đấy chứ."
Chu Bạch gật đầu.
Chu Thanh Sơn
". . . . . "
Hắn nhìn Chu Bạch,Chu Bạch nhìn hắn.
"nếu ai biết được ta đừng đường là gia chủ Chu gia lại phải ở trong mỏ chim thì sẽ rất mất mặt đấy."
Chu Bạch không nói gì tiệp tục nhìn lão cha.
"Ta tuyệt đối không ở trong đó,tuyệt đối không,có c·hết cũng không."
Chu Bạch vẫn không nói gì.
Chu Thanh Sơn.
". . .. . ."
. . . . . . . . . . .
"Cất cánh nào."
"Cất cánh!"
"Cất cánh !."
"bay nào !"
Ba con chim non theo tiếng nói hiệu lệnh nhảy khỏi tổ,duỗi ra đôi cánh nhỏ hơn thân hình chúng,nhìn có chút mất cân đối,đôi chân chúng cũng khá bé,cơ thể thì to đặc biệt là con chim béo nhìn rất ục ịch như thể một con lợn có cánh ấy.
Lông vũ chúng có màu vàng óng,lại thêm tạo hình này,nhìn chúng trả khác nào mấy con gà con chứ không giống chim tí nào,nhưng ít nhất là chúng vẫn bay được.
"Vù vù vù vèo. . ."
Chu Bạch ngồi trên lưng của con chim hơi gầy,hít thở chút khí trời se lạnh,ánh mắt hắn nhìn về bên dưới chân,có thể nhìn được toàn cảnh một vùng băng tuyết.
Có nhiều băng tuyết là vậy,nhưng hệ sinh thái ở đây có vẻ rất phong phú,không khác núi rừng bình thường là bao nhiều,hưu nai,thỏ hổ rắn đều có,tất cả đều có màu lông hoặc màu da màu trắng,hòa vào nhưng lớp tuyết để ẩn mình.
Chỉ có ba con chim này long màu vàng,rất chói mắt như hạc trong bầy gà,Chu Bạch cứ lo sợ sẽ có động vật biết bay sẽ t·ấn c·ông nhưng có vẻ hắn nghĩ nhiều,nơi ba con chim này bay qua,thú vật liền ẩn nút,nhường đường,như ngặp phải khác tinh trốn xa.
Chu Bạch lấy làm tò mò,trả lẽ ba con chim ngu này còn có cái gì lai lịch rất lớn.
Nhưng bây giờ không phải lúc lo việc này,trời đã bắt đầu đế trưa rồi,mặt trời đã lên cao đến ngần đỉnh,hắn phải nhanh tróng tìm chỗ để ở qua đêm,nếu không sẽ c·hết cóng mất.
Còn tại sao không ở trên tổ bọn chim thì đơn giản,nhỡ mẹ bọn chúng trở về xé thịt hắn với lão cha thì sao bây giờ.
Hy vọng hành trình nay được yên ổn đến cuối.
Nhưng là bọn hắn mới bay được nửa ngày thì đã ngặp truyện.
"Tiểu Bạch cứu ta con chim ngu ngốc này nó sắp nôn rồi,má nó chúng là chim mà bay cũng bị buồn nôn là sao ."
"Làm gì đó mau lên."
Một tiếng la thất thanh đến từ trong mỏ đã ngậm lại của con Chim béo.
Chu Bạch nhìn lại,đã thấy con mập điểu mặt mày xanh xao,bay cũng hơi loạng troạng,quả đúng giống mây người bị say tàu xe,không đứng là người say máy bay triệu chứng.
Chu Bạch.
". . . . . . "
Hắn nghe vậy liền vội vã nói.
"Mập điểu không được nôn ngươi không được nôn mau nhịn xuống ."
"Không được mập điểu!"
"Nôn mập điểu!"
Hai con chim khác cũng nói theo Chu Bạch.
"Nuốt nuốt . .ực ực !"
"CÁI MẸ NÓ ỌC ỌC . . ."
Chu Thanh Sơn tiếng nói vừa lên liền im lặng lại.
Chu Bạch.
". . . . . "
Mập Điểu làm theo lời Chu Bạch nuốt xuống cái kia cơn buồn nôn.
Chu Bạch nhìn nó,nó cũng nhìn Chu Bạch.
Hắn đột nhiên thấy không ổn.
Không đúng ở đâu.
"Mập điểu mở mỏ ngươi ra ."
"Mở mỏ !"
"Mở mỏ !"
Mập điểu nghe vậy,thì ngoan ngoãn mở mỏ ra như đứa trẻ ngây thơ.
Bên trong trống không không thấy bóng dánh lão cha.
Chu Bạch não đứng máy mấy giây.
". . . . . ."
Sau đó hắn nhìn mập điểu.
Mập điểu nhìn hắn.
". .. . . . ."
Hắn lắp bắp chỉ chỉ vào mỏ con mập điểu hỏi nó.
"Người đâu ."
Mập điểu ngu ngơ trả lời.
"Nuốt rồi!"
Hai con chim khác.
"Nuốt rồi à!"
"Nuốt rồi !"
Như sấm trợp ngang tai,câu từ như vang vọng lại trong đầu Chu Bạch(thật ra là do mấy con chim lập lại câu nói tạo thành hiệu ứng vang vọng.)
"N n n n uốt rồi!"
Chu Bạch hỏi lại trong vô thức.
"Đúng nuốt rồi!"
"Đúng nuốt đi!"
"Nuốt mất khỉ không lông rồi!"
Chu Bạch luc này mới kịp phản ứng,vợi hét lên.
"Mau phun hắn ra,nôn hắn ra mau lên."
Hai con chim hùa theo.
"Đúng phun ra!"
"Phun ra nôn đi!"
Mập Điểu vô tội kêu.
"Hết buồn nôn!"
Hai con chim nói hùa.
"Đúng hết buồn nôn!"
"Phun không ra c·hết khỉ không lông rồi!"
Chu Bạch thấy vậy liền nói.
"Ngươi bay xoay vòng đi biết sao xoay tròn ấy!"
"Xoay đi!"
"Xoay đi!"
Mập điểu lần này thì hiểu,băt đầu theo chỉ dẫn của Chu Bạch quay một vòng trên không,rồi bay trờ lại như cũ sau đó nó.
"Hẹu hẹ hẹ . .. "
Nó cắm đầu xuốn hẹu ra,Chu Thanh Sơn bị phun ra ngoài .
nhung Chu Bạch không kịp vui mừng,bởi hắn không kịp đỡ lão cha.
Nên Chu Thanh Sơn rơi xuống dưới một cách nhanh tróng.
"CON MẸ *** NÓOOOOOOO . . . "
Tiếng hét của hắn vang dài rồi.
"BỊP BÙM. . . "
Khu rừng phía dưới như có một v·ụ n·ổ vậy,tuyết bay lên khôbg trung tứ tung tạo ra chút khói mù.
Chu Bạch.
". . . . . .. "
Hắn thật không cố ý,đây hoàn toàn là t·ai n·ạn.
Có như hắn phải đi tìm lão cha rồi,huy vọng rơi từ độ cao này xuống,lão cha còn chưa hẹo.
Nhưng rồi,khi hắn bảo mấy con chim này đi xuống thì.
"xuống không được !"
"không biết xuống!"
"Làm sao xuống!"
!!!!!!!!
Chu Bạch hoảng hốt.
"Các ngươi không biết cách đáp sao."
"Không biết!"
"Không biết!"
"Không biết!"
Chu Bạch.
". . . . . "
Hắn cố lấy lại chút tỉnh táo hỏi.
"Các ngươi đã bay lần nào chưa."
"Chưa!"
"Chưa!"
"Chưa!"
"Vậy làm sao các ngươi biết bay!"
"Nhìn mẫu thân bay!"
"Học theo mẫu thân!"
"Bay theo mẫu thân!"
Tức là đây là lần đầu chúng bay thật sự,căn bản sẽ không biết đáp đất.
Rồi xong,hắn lần này toang thật rồi,đứng nói hắn muốn lo tìm lão cha,mà lần này hắn sống sót được hay không còn là dấu chấm hỏi đây.
Hắn nhìn xuống dưới,ước tính một chút,lúc này hắn cách mặt đất khoảng 600 mét có hơn,nếu như còn tu vi thì không vấn đề gì,nhưng bây giờ thì.
"Ực ực. . ."
Hắn nuốt nước bọt.
Giờ thì chỉ có thể cầu nguyện thôi.
[Cầu hoa tươi.]