Chương 116:sinh tồn .
Chương 116:
Huyền Quy sau khi sửa xong trận pháp,liền biến mất.
Sâu trong Nam Hải,một khu vực bị bao phủ bởi băng tuyết .
Ở Một căn nhà gỗ nhỏ.
Lão già bụi bặm lại suất hiện,hắn duỗi người mệt mỏi.
"Haizz,xong rồi,giờ phải tìm vật liệu để làm cho xong hoa hồng băng kiếm thôi."
Nói xong hắn vào trong nhà gỗ,lấy ra một cái rổ,đeo lên vai,như một bác nông dân khắc khổ đi vào trong rừng kiếm củi,hái thuốc.
Hắn lần này hướng về phía một cái núi tuyết,cái cao nhất núi tuyết ở vùng băng tuyết này,băng sơn.
Ở đó có huyền băng hồ,hắn cần đến đó lấy thứ hắn muốn.
. . . . .
Lúc này ở một cái hang nhỏ tại nơi lạnh lẽo này.
Sau khi bị chôn sống ở trong tuyết,Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn rất may mắn là còn toàn mạng hai cha con dìu nhau mà đi,cuối cùng trời không tuyệt đường người,hai người tìm được nơi trú tạm thời.
Chu Bạch đang mệt nhọc đẽo gọt thứ gì đó.
Bên cạnh hắn là Chu Thanh Sơn đang giúp đỡ.
"xong rồi,vừa kịp lúc ."
Hắn đứng dậy,bê lên một khối băng tròn khá lớn hình dạng kiểu thấu kính,tầm 1m để ra ngoài trời,cố định nó bằng gậy gỗ nghiêng khoảng 60 độ.
Ánh sáng mặt trời tụ lại một chỗ.
Chu Bạch nhanh chóng để mấy cái củi khô mà hắn tìm được dưới khối băng.
"Ngươi cách này thật sự có thể tạo ra lửa được sao."
Chu Thanh Sơn ở bên cạnh nhìn lại,tò mò hỏi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có thể dùng băng tạo ra lửa bằng cách của phàm nhân,nên chu bạch lúc đề xuất việc này,hắn có chút không tin.
"Được mà,phụ thân ngươi cứ tin ở ta."
Sau đó dưới cái nhìn mong đợi của hai cha con.
Mấy que củi lại không cháy.
Chu Thanh Sơn nhìn Chu Bạch.
Chu Bạch cau mày.
Ánh sáng đã tụ lại,điều này nói rõ hắn đã thành công,nhưng chưa đủ nóng nếu để lâu chút có lẽ sẽ thành công,nhưng là cái thấu kính từ băng này căn bản chịu không được lâu,nó đã có dấu hiệu tan chảy rồi.
Cần một vật liệu dễ cháy bắt lửa tốt để làm mồi lửa.
Nhưng lấy gì bây giờ,lá cây thì đã bị tuyết bao phủ,không dùng được,quần áo thì càng không được,đốt mất quần áo rồi đến lúc lấy gì mặc,trời lạnh vậy không có quần áo chỉ có c·hết cóng.
Cuối cùng hắn sờ lên mái tóc đã dài qua hông của hắn.
Hắn quyết định,lấy tóc làm thứ bắt lửa.
Nhưng là hắn không có đồ để cắt.
Vì thế hắn chỉ đành nhổ từng cọng.
Đau nhức,đau nhức liên tục truyền đến,hắn nhổ từng sợi tóc một cách nhanh chóng,không dám dừng lại lâu,tại vì thời gian không đợi hắn.
Rất nhanh hắn nhỏ được 500 sợi tròn,sợi nào sợi đấy dài mượt,còn tại sao hắn biết thì đơn giản hắn đếm.
Hắn vứt túm tóc vào chỗ tụ ánh sáng.
"xì xì . ."
Rất nhanh sợi tóc đã có dấu hiệu cháy.
Rồi.
"Phưng. . ."
Lửa đã cháy,mấy que củi cũng cháy theo.
Sự ấm cúng lan tràn hang động lạnh lẽo.
"Phù thành công rồi."
Chu Bạch thở phào.
Thế là hai cha con hắn có lửa trại sưởi ấm đêm nay.
Nhưng là muốn giữa lửa cháy cũng rất khó,vì thế Chu Thanh Sơn đành phải lết cái thân thể tàn tạ mệt nhọc này đi lấy củi.
Chu Bạch Tiện thể còn đặt chút bẩy cụ thể là vót nhọn chút cành cây rồi đào cái lỗ nhỏ trong tuyết đặt cọc nhọn xuống đáy.
Rồi dụ mấy con thú vật tới thôi cụ thể là lão cha lấy thân mình đi dụ.
Cách của hắn rất hiệu quả.
Chu Thanh Sơn bẫy được một con lợn rừng trắng.
Lão cha bê luôn về rất nhiều củi,do sức lực mạnh hơn người thường,lão cha hắn vắc về hơn 50 kg củi nhỏ đấy là không tính đến hắn còn vác thêm con lợn rừng đấy.
Với số lượng củi này thoải mái mà đốt.
Đêm tối.
Chu Bạch mài đá làm thành dao.
Cắt thịt lợn rừng nướng lên.
Chu Thanh Sơn thi lọc lấy xương,bắt đầu mài chúng thành công cụ như dao giáo rìu mũi tên.
Rồi Chu Thánh Sơn lấy chọn lấy ngân heo để trúng hơ trước lửa làm khô.
Chuẩn bị để làm dây cung .
Chu Bạch cũng lấy luôn da heo hơ trước lửa.
Để chuẩn bị làm áo khoác.
"Xèo xèo xèo . . "
Tiếng mỡ heo được nướng lên,mùi rất thơm.
Hai Cha con bận rộn cả một ngày,cuối cùng cũng được nghỉ ngơi,hai người gặm lấy thịt lợn trong hạnh phúc.
Thịt lợn này không có gia vị thêm vào,nhưng lại cực ngon,ăn vào khiến tinh thần sảng khoái khó tả,thân thể mệt nhọc tan biến,v·ết t·hương cũ cũng lành đi không ít,cơ thể lực lượng thậm chí còn tăng không ít,nếu như lúc ở bên ngoài,chút lực lượng tăng thêm này cả Chu Thanh Sơn cùng Chu Bạch không quá để vào mắt,nhưng là ở đây thì khác.
Rồi hai cha con thay nhau ngủ canh đêm,một người canh để lửa không bị tắt một người ngủ,rồi thay nhau mà làm.
Ba ngày sau.
Trong thời gian ngắn,Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn đã có thể sống sót rất ổn nhờ kiến thức sinh tồn nhỏ của Chu Bạch.
Hai người lúc này thân áo da gấu bên trong trang bị thêm áo giáp chắp vá từ xương của mấy loài động vật,như lợn rừng sói,chim tay cầm giáo cùng cung tên.
Chu Bạch khoác thêm một cái áo lông chim quanh thân,để giữ ấm hơn,dù sao hắn thân thể còn nhỏ,không thể giữ nhiệt chịu lạnh tốt,nên phải bảo đảm hơn.
Mắt đeo lấy cái kính khá kì dị chỉ có một cái khe nhỏ để nhìn qua.
Đây là do Chu Bạch làm,cái kính này là là kính chống mù tuyết, do nhìn vào tuyết quá lâu thì sẽ bị ánh nắng mặt trời phản chiếu lại làm tổn thương mắt,dễ gây ra hiệu ứng mù tạm thời,nên phải đeo kính này cho chắc ăn.
Lúc này hai người lại đang đi săn.
Bọn họ nút lùm ở một bụi cỏ.
Thu liềm hơi thở,bước chân vô cùng nhẹ,ánh mắt lộ ra bình tĩnh tháo chiếc kính che chắn tầm nhìn để lên trán.
Sau đó Chu Thanh Sơn dương cung xương ánh mắt bình tĩnh chờ đợi.
Trước mặt hai người lúc này là con voi ma mút lớn 10 mét,lông dài màu xanh nhạt,có 4 cái gà dài to lớn .
Nó đang bị 5 con sói đói bây công.
Voi ma mút không sợ hãi nộ gầm lên.
"VUUUU . . ."
Rồi dùng thân thể to lớn của mình húc đến một con sói.
Con sói này có vẻ là con đầu đàn,nó không sợ hãi chút nào,cùng bầy đàn tiến công.
Nó nhảy lên về phía voi ma mút,tặng nó một vết cào lớn trên mặt làm phế đi một con mắt phải của nó.
Ngà voi cắm xuyên qua bụng con sói đói,phá vỡ nội tạng,máu chảy thấm đỏ ngà voi trắng con sói gầm nhẹ.
Con sói giãy dụa,thoát ra khỏi gà voi,máu lại chảy ra.
Một lỗ máu to ở trên bụng nó.
Nội tạng có vẻ sắp rơi ra tới nơi.
"A HUUUU . . ."
Nó hú lên,điều động thêm bầy đàn.
Lại một nhóm 5 con sói tuyết nữa tiến đến.
Voi ma mút bị vây công vào tuyệt cảnh.
"đùng bịp bịp . . "
Nó điên cuồng dùng chân đạp nát những con sói này,húc bay,thậm chí nhai đầu chúng,nhưng như vậy là chưa đủ,nó bị đàn sói vây kí cắn xé thân hình to lớn .
"VUUUU . . "
Con voi ma mút ánh mắt đỏ lên,nó đã điên lên.
Cái vòi dài tìm lấy một cái cây khá to,sau đó nó nhổ bật gốc cây,rồi vung quét ngang về phía bầy sói.
"Đùng BỤP ĐÙNG BỤP . . "
Đàn sói vây quanh nó b·ị đ·ánh bay,từng thân thể văn vẹo,gãy xương,đã không còn con sói nào sống sót sau cú vừa rồi.
Mà chính tại lúc con voi ma mút này thả lỏng.
Chu Thanh Sơn tay thả ra khỏi đuôi lông chim của mũi tên,mũi tên xương rời khỏi cung.
"Vút . . "
Tiếng xé gió lướt qua.
"Phộc . .VUUUUU . . . ."
Mũi tên bắn trúng mắt trái còn lại của voi ma mút.
Nó kêu lên đau đớn.
"Vù vèo . . "
Mà Chu Bạch lúc này cũng lao ra,tay hắn cầm một cái rìu xương khá to khoảng 1m nó khá nặng,nhưng chu bạch vác đi vẫn khá nhẹ nhàng.
Hắn nhằm vào thời cơ con voi ma mút vẫn đang kêu gào,tiếp cận cái chân lớn của nó,nếu như bây giờ voi ma mút đẫm xuống Chu Bạch đảm bảo nát bét.
Chu Bạch dơ lên cái rìu rồi nhằm vào ngân chân của voi ma mút đốn như đốn cây.
"VUUUUU. . . "
Gân chân đút toạc,máu chảy ra,con voi mất thăng bằng,ngã xuống bên phía Chu bạch.
Chu Bạch nhanh chóng lui lại.
Chu Thanh Sơn đã lao ra tham chiến.
Hai cha con hỗ trợ phối hợp với nhau.
Thay lấy v·ũ k·hí vì mũi giáo cung tên tránh xa con voi ma mút rồi liên tục t·ấn c·ông.
. . . .
1 giờ sau.
"Đùng bịch. "
Con voi ma mút thân hình to lớn dính đầy máu ngã xuống.
Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn thở hổn hển,mệt mỏi.
Nhưng họ không có thời gian để nghỉ ngơi,hai cha con nhanh chóng thu thập xác của sói cùng voi ma mút rồi rời khỏi đây,trước khi mùi máu thu hút tới thêm nhưng động vật ăn thịt khác.
Về tới hành động.
Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn mới dám thả lỏng chút .
Bây giờ điều kiện sống của họ có vẻ đã ổn,sinh tồn khá thuận lợi.
Săn được con voi ma mút này càng là niềm vui nhỏ.
Nhưng là,bọn họ chưa vui được bao lâu,thì lại có ba( quả tạ )rơi từ trên trời xuống.
Chính là 3 con chim ngu kia.
Không đúng chúng còn dẫn theo ba con công đến nên quân số của bọn ngu này phải là 6 mới đúng.
[Cầu hoa tươi.]