Chương 108:Chu Thanh Sơn đến thiên hải giới(giữa)
Mà lúc này dưới mặt biển,Chu Bạch đang chiến đấu rất hăng hái,mà lúc này hắn nhìn lên không trung liền thấy vị kia hoàng phi cầm theo một cột đá dài của long tộc mắt đỏ ngầu toàn thân long lân khai mở,như tôn ngộ không chiến với thiên binh,cầm cột đá quét ngang hết thảy,đập cho mấy tên thành thịt nát,cái này khủng bố chiến lực cùng cái kia điên cuồng cách chiến đấu khiến hắn không khỏi nhớ đến mẫu thân hắn,mà lúc này một cái tay nhỏ ngọc ngà giật giật cổ áo hắn,hắn nhíu mày nhìn lại trong long mình,có chút khó chịu hỏi.
"Làm gì tự nhiên lại giật cổ áo ta làm gì,không thấy ta đang chiến đấu sao lỡ mất trọng tâm làm sao."
Mà lúc này trong lòng hắn Long Sương Sương phìng má,như con cá nóc nhìn hắn nói.
"Ngươi chiến đấu cái gì,rõ ràng là nhìn nữ nhân khác không phải sao."
"Ta nhìn mẫu thân ngươi chiến đấu ngươi giận cái gì."
"Ta chính là không thích ngươi nhìn ai khác kể cả mẫu thân ta,ta ở trong lòng ngươi sao ngươi không nhìn."
Long,Sương Sương hừ Lạnh phồng má nói.
"Ta còn phải chiến đấu nhìn ngươi làm cái gì bị thần kinh sao."
"Vậy sao ngươi nhìn mẫu thân ta được mà không nhìn ta được."
"Cái này . . ."
Chu Bạch á khẩu,hắn biết nói thế nào,nhìn mẫu thân nàng nhớ mẫu thân hắn sao,nghe kì quái thật sự.
"Đó thấy chưa ngươi chính là biện minh thôi,lại dám nhìn nữ nhân khác trong khi đang bế ta,đồ hoa tâm."
Chu Bạch khéo miệng co giật,một bên né tránh một cái mũi tên bắn qua tai,một bên nhìn vị này đỏng đảnh công chúa bất lực nói.
"Rồi ngươi rốt cuộc khi nào mới xuống khỏi ta đây,ngươi định để ta ôm xuất thế này à."
"Hừ ta không xuống,ngươi đuổi ta xuống để ngươi có cơ hội nhìn nữ nhân khác chứ gì."
Chu Bạch nghiến răng,đá bừa một tên xui xẻo nào đó để chút giận,mà một tên Long tộc nhìn hắn vởi vẻ hỏi chấm,ta làm gì ngươi rồi,ngươi đá ta làm gì.
Nhưng hắn không dám hỏi,sợ quấy rầy khung cảnh mặn nồng của cặp đội phò mã với công chúa chỉ đành đứng bên trái Chu Bạch yểm trợ thầm lạng cho đôi tình nhân chim chuột thôi.
Chu Bạch nén giận có tươi cười ra một cái dáng cười như mếu.
"vậy rốt cuộc ngươi phải thế nào với chịu xuống đây,ta còn phải chiến đầu nữa,ngươi cứ như vậy ta sẽ b·ị t·hương đây."
Long Sương Sương nghe thấy hắn nói vậy,liền chỉ có thể mềm tính lại,hừ nói.
"vậy ngươi phải xin lỗi ta đi."
Chu Bạch cố cười hỏi.
"XXin lỗi vì cái gì."
Chu Bạch lại thấy Long Sương Sương lại không hiểu sao lại tức giận .
"Ngươi đến ngươi sai cái gì cũng không biết à."
"Đúng ta xin lỗi vì nhìn nữ nhân khác khi đang ôm ngươi."
"Có cái đó nhưng chưa đủ ."
Chu Bạch cay cú tay trái đấm mạnh bên cạnh một tên xui xẻo nào đó để chút giận.
[Ta biết cái rắm ấy ngươi muốn cái gì nói luôn không được sao.]
Mà bên cạnh hắn vị kia long tộc nhân lại nhìn hắn,một con mặt bị đấm cho bầm mất,cả đầu đầy dấu chấm hỏi.
Lại gì nữa ta bảo vệ các ngươi chim chuật các ngươi lại đánh ta làm gì.
Thế là vị này quyết định đi sang bên phải chỗ này tay Chu Bạch đang bận ôm Long Sương Sương sẽ không lại đánh chúng hắn.
Chu Bách hít xâu cười mếu hỏi.
"Được rồi ta xin lỗi vì không biết mình phải xin lỗi việc gì,ngươi có thể nó cho ta biết ta có lỗi gì cần phải xin lỗi sao ."
Long Sương Sương nhìn hắn,tức giận muốn đấm cho hắn một trận nhưng, rồi lại không nỡ làm được đàng đấm vào tên xui xẻo nào đó bên cạnh nàng rồi túc giận nói.
"Ngươi vậy mà quên,vừa rồi ngươi nhưng là ném ta đi đấy,có ai đối sử với người đáng yêu nữ hài như ngươi sao,tên đầu gỗ này."
Mà lúc này bên cạnh nàng cái kia Long tộc nhân im lặng nhìn nàng máu mũi hắn đang chảy cú vừ rồi khá đau,cuối cùng hắn chỉ đành lấy hết can đảm nói.
"Công Chúa phò mã các ngươi. . "
"Cút ngươi không thấy ta đang nói chuyện sao."
Hắn Chưa nói xong Long Sương Sương liền đuổi hắn,long tộc tên xui xẻo khóe miệng co giật đành im lặng,hắn lạng lẽ rời xa hai người này,để đỡ bị dính đạn lạc.
Chu Bạch nghe được lí do,lúc này mới nhớ hắn vừa rồi thật có làm vậy,nhưng là cái đó để chạy trốn cho tiện nha,hơn nữa vừa rồi hắn cứu nàng ngầu lòi bao nhiêu không nhớ lại thù dai cái này,thật khó hiểu.
"Được rồi vậy ta xin lỗi vì đã ném di công chúa đáng yêu xinh đẹp của ta đi ta không nên như vậy về sau ta sẽ ôm ngươi thật nhiều để đền bù được không."
Long Sương Sương Nghe vậy ngương mặt hơi đỏ ngật đầu,mấy câu nói này Chu Bạch thấy rất sao rỗng rơn da ngà,nhưng là Long Sương Suonvw thích,không những thích mà còn nghi nhớ.
Nàng liền hơi lưu luyến tách ra khỏi thân thể Chu Bạch,rồi lui ra,nhưng là chỉ vì nàng hơi chậm trễ khiến cho một thanh đinh ba bay tới hướng tới nàng, Chu Bạch hơi né tránh không kịp liền chỉ có thể lấy thân đỡ khiến một cái đinh ba cắm vào lưng hắn,Chu Bạch không thấy có gì lắm hắn từng bị mấy chục cây đinh ba cắm sau lưng môtk cái này đối với hắn không vấn đề,tí là lành,nhưng là,Long Sương Sương vừa thấy hắn vị thương liền luống cuống,khóc lên.
"Ngươi không sao chứ,ta xin lỗi tại ta,xin lỗi tại ta ngươi b·ị t·hương rồi."
Nàng có cầm màu bàng tay áo mình,khóc thật lớn,ánh mắt nàng chuyển biến từ hai màu đỏ xanh trở thành hoàn toàn xanh,Chu Bạch quay ra nhìn nàng định nhân cơ hội này trách cứ nàng thì nàng đã ôm lấy hắn.
"Xin lỗi tại ta không ngoan làm ngươi b·ị t·hương,ngươi ngươi sẽ không nghét ta chứ đừng."
Chu Bạch nhìn thấy hai con mắt màu xanh dương đẫm nước mắt như méo con này thì có chút mềm lòng nhưng là trẻ nhỏ hư phải quát,cô nàng này quá theo ý mình phải mắng.
"Ngươi. ."
"Ngươi đừng nghét ta mà xin ngươi đấy,ta về sau sẽ ngoan mà."
Bị cái kia ánh mắt cầu khẩn của tiểu Loli nhìn rhif bố ai mà chịu được,cho dù hắn không thích loli cũng phải chào thua.
Chu Bạch không hạ nổi miệng rồi,chỉ đành an ủi nàng.
"Được rồi ta không sao,không sao ta sẽ không nghét ngươi."
Long Sương Sương nghe hắn nói vậy,liền ngẩng đầu hỏi.
"Thật không ."
"Thật."
Long Sương Sương sờ lên lưng hắn hỏi.
"Ngươi có đau không."
"Không đau ta quen rồi."
"Nói dối chắc chắn rất đau,đều tại ta ."
Chu Bạch thấy nàng lại sắp khóc thì đau đầu,sao tự nhiên hắn thành cái trông trẻ vậy trời,cứ dỗ dành thế này thì đánh nhau kiểu gì,hắn còn muốn giúp Long tộc thắng đi,chứ thấy hai cái tổ chức này trả ai thiện lành cả,nhất là hắn còn từng đắc tội với cái lia vô diện lâu nữa,hắn suy nghĩ một hồi liền nghĩ ra cách dỗ trẻ mẹ hắn từng dùng với hắn liền vỗ về lại sắp khóc Long Sương Sương.
"Không sao không phải ngươi làm ta b·ị t·hương đâu,mà là bọn người kia làm nín đi để ta đi đánh bọn hắn."
Mà Long Sương Sương nghe vậy liền ngưng khóc nói.
"Đúng vậy là do bọn người kia làm ngươi chảy máu,phải đánh chúng."
"Đúng phải đánh chúng nên ngươi nín khóc đi để ta còn đánh chúng."
Long Sương Sương không có trả lời,cúi đầu con mắt từ xanh truyển đỏ sau đó nàng ngẩng đầu nói.
"Bọn người này phải b·ị đ·ánh nát hết vì dám làm thương Lưu Lưu."
Sau đó tại Chu Bạch sững sờ ánh mắt,Long Sương Sương vơ đại một con rồng xui xẻo nào đó,làm v·ũ k·hí roi quăng quật,rồi xoay vòng vòng chui vào bầy địch như hổ vào bầy dê,hóa thân kỳ tu vi quét ngang chiến trường,nàng lúc này không khác gì mẫu thân nàng là bao,hoàn toàn là vái phiên bảo thu nhỏ mà.
Chu Bạch thấy nàng xông lên một mình có chút nguy hiểm đành đi theo,trợ giúp.
Mà Long Sương Sương sau khi đập cho tên long tộc kia nát bét kiền đổi v·ũ k·hí,ném bay tên kia vào chuẩn chỗ mấy ông thu dọn thương binh.
Tên Long tộc xui xẻo kia nhìn cái kia cặp nam nữ chạy xa xa kia,nước mặt ứa ra nó khóc rồi.
"Ta làm gì các ngươi mà các người lại cứ nhàm vào ta mà đánh vậy."
Đúng vậy,[v·ũ k·hí ]mà Long Sương Sương chọn đại chính là tên xui xẻo ăn đạn lạc của họ nãy giờ,hắn tức đến hộc máu rồi ngất đi,bị mấy Long tộc người phát hiện kéo đi vào chữa trị tại chỗ.
[Cầu Hao tươi.]