Chương 98
Chương 98 chuyện cũ(2)
Hắn bất giác nhớ lại rất nhiều chuyện rồi cũng vô ý thức kể cho Thảo nghe từng chuyện từng chuyện lúc nhỏ của hắn với bé My, lúc hắn hoàn hồn lại thì cô đã rơi lệ đầy mặt, hắn gượng cười giúp cô lau nước mắt nói khẽ:"làm cái gì mà khóc dữ vậy?"
Thảo vừa lấy tay dụi dụi con mắt vừa nức nở nói:"anh còn nói em, anh coi anh kìa."
Giang giật mình, lúc này hắn mới cảm nhận được trên mặt mình nhột nhột, hắn nghiêng đầu quẹt quẹt vô tay áo cười một tiếng:" bụi đó, cái xào đồ bụi bặm quá trời."
Thảo quỳ gối lên giường nhích nhích tới trước mặt hắn rồi ôm lấy hắn:" khóc đi, khóc đi, khóc xong sẽ dễ chịu hơn, em cho anh mượn bờ vai để dựa vào nè."
Hắn bật cười vươn tay rõ lên đầu cô một cái nói:"dẹp đi," dừng lại một chút hắn nghiêm túc dặn dò:" mà trước mặt cha với mẹ em đừng có nhắc gì tới chuyện này, nhất là mẹ đó, từ lúc em anh mất, mẹ anh không có đêm nào ngủ sâu giấc hết á."
Cả cha và mẹ hắn đều bị ám ảnh sau chuyện lần đó, hai người đều sợ khi ngủ sâu giấc lúc thức dậy lại mất đi gì đó, hắn còn nhiều lần nhìn thấy bà Mai mất hồn ngồi một mình,
Thảo buông hắn ra rồi trịnh trọng gật đầu:" ừm ừm, em nhớ rồi."
"Ngoan," hắn vuốt đầu cô một cái rồi nói:" đi ra rửa mặt đi, mặt mày tèm lem hết trơn rồi."
"Có hông?" Cô sờ sờ mặt mình rồi nhanh chóng bước xuống giường xỏ dép rồi "cộc cộc" chạy ra ngoài
Hắn nhìn theo bóng lưng cô thì không khỏi cười lắc đầu:" như con nít vậy hông biết!!"
Hắn không khỏi nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, lúc đó lười quan tâm thế sự, giúp cô có lẽ một phần là nhìn cô nhỏ nhắn, kéo thật dài bước chân chạy theo hắn khiến hắn thoáng nhớ lại lúc nhỏ,
Thề là lúc đó không nghĩ làm anh hùng cứu mỹ nhân cái gì, tình cảm thứ này biến chất còn nhanh hơn củ khoai tây lên chồi, đến mọi chuyện tiếp theo phát triển đơn thuần là ngoài ý muốn đi,
Chưa kịp thu thập tâm tình hắn đã nghe ngoài sàn nước có động tĩnh, giọng bà Mai từ ngoài sau vọng vào:" Thảo, lại đây bác biểu, nhanh lên."
Giang dùng bàn tay cong lại áp vào lỗ tai, hơi nghiêng người lắng nghe, hắn không nghe được Thảo nói gì nhưng lại nghe bà Mai nói tiếp:" con mới khóc hay gì vậy? Thằng Giang nó ăn h·iếp con hả?"
". . ."
" Không sao, nói thật với bác, nó dám động tới con bác chặt nó ra tám khúc."
". . ."
Hắn không dám lại nghe tranh thủ chạy ra định giải thích nhưng giọng bà Mai đã đến gần:" thằng Giang đâu rồi? Ra đây biểu."
Hắn vội vàng tăng tốc độ bước chân cười hề hề:" mẹ, đi ruộng mới vô hả mẹ?"
"Nhìn không thấy sao mà còn hỏi?" Rồi không chờ hắn phản ứng bà đã nhanh chân níu lấy lỗ tai hắn mà hỏi:" mày làm gì con Thảo khóc?"
"Ai đã, đau đau,"" con có làm gì đâu!!"
Thảo lúc này nhẹ nhàng bước chân đi vào, cô đã rửa mặt sạch sẽ, Giang nhìn thấy cô lập tức nói:" mẹ không tin thì hỏi Thảo coi con có làm cái gì đâu."
Bà Mai vặn thêm chút sức nói:" tao hỏi rồi, con Thảo nó không dám nói, mày nói, mày làm gì mà người ta khóc."
Hắn quay qua Thảo cầu mong sự giúp đỡ:" Thảo, em nói cho mẹ nghe anh có làm gì em hông?"
Thảo đứng sau lưng bà Mai mím mím môi, nhướng nhướng với hắn mấy cái rồi bước lên mấy bước ôm cánh tay bà Mai nhu nhu nói:" mẹ tha cho ảnh đi, ảnh biết lỗi rồi á."
"Lỗi? Anh..." Hắn chưa nói hết Thảo đã nháy mắt với hắn, Giang rụt đầu:" mẹ, con biết lỗi rồi."
Bà Mai liếc mắt:" mày có lỗi gì với tao?"
Giang thừa cơ bà Mai không chú ý thì trợn mắt với Thảo một cái rồi nói:"Thảo, anh sai rồi, em tha lỗi cho anh."
Thảo hài lòng gật đầu:"ừm, tha thứ cho anh," rồi ôm cánh tay bà Mai lắc lắc:" mẹ, tha cho ảnh đi."
Bà Mai nhẹ gật đầu rồi "hừ" một tiếng:" không biết giống ai? Mới bây lớn học đâu thổi giá trưởng, mày đừng có giống..."
"Ưm hưm," Bà Mai chưa nói hết ông Tính ngồi xem kịch nãy giờ tằng hắng một cái,
Bà Mai buông hắn ra, trước khi đi ra sau hè còn lớn tiếng bỏ lại một câu:" đúng là cha nào con nấy."
Bà Mai vừa khuất bóng thì Giang đã dùng tốc độ nhanh nhất bắt lại Thảo, hắn cặp lấy cổ cô nhưng không dám dùng quá sức, nghiến răng nói nhỏ:" a, tâm cơ nữ nhân, trẫm nhìn lầm khanh!!!"
Thảo chớp chớp mắt to cười hắc hắc một tiếng:" xin lỗi anh, em không biết giải thích sao với mẹ, sợ lộ đầu lộ đuôi nên em mới đem anh ra làm bìa hứng đạn chứ bộ."
Hắn búng trán cô một cái rồi cười nói:" thiệt sao?"
"Anh phải tin em, anh không tin là em nói với mẹ anh đánh em đó."
"Tin, anh tin..."
PS: lại về trễ, haizz...