Chương 97 chuyện cũ(1)
Chương 97
Quen nhau mấy tháng Thảo cũng học được từ Giang cái môn bán cái, ông Tuấn vừa đến là lại giao việc chuyển lớp cho ông Tuấn lo liệu bốn người lại tìm một quán nước mía vỉa hè để la cà,
Chiếc bàn nhựa hình chữ nhật mỗi người một góc, nước mía mát lạnh trong vị ngọt của mía có một chút chua chua của quả tắc, trời hôm nay hơi oi, Giang hút vài hơi là ly của hắn đã kêu ót ót, canh me lúc Thảo đang nói chuyện với Thủy thì len lén lấy ly của cô hút vài hơi nhỏ,
Con khát giải hơn phân nửa thì hắn lên tiếng hỏi thằng Luân:" hôm trước mua có ba bộ sách hà, mày có cần hông? Lát mua thêm."
Luân mặc dù cũng khác nhưng hắn vẫn còn chừa lại một ít nước mía lại, đang lắc lắc cái ly cho đá tan ra, nghe Giảng hỏi thì bơn quơ hỏi lại:" học có một tháng mua sách làm gì?"
Giang nghe vậy thì bĩu môi:" đã nói với mày rồi, không cần phải theo vô làm gì, ở nhà có làm gì làm đi, tao qua bên đó nói một tiếng Thủy bạn tao đố đứa nào dám nói tiếng nào."
Luân liếc mắt:" mày nói hay quá trời, mày học lớp nào? Thủy học lớp nào? Người ta nói ra nói vào mày nghe được."
Thủy ở sau lưng nghe vậy thì vuốt vuốt bụng cười nhẹ nói:" sợ người ta hông biết đây là tác phẩm của ai rồi người ta nói này nói kia nên mới vô giúp tui giao lưu á."
"Ha," Thảo ở sau Giang vỗ một cái vô lưng hắn nói:" người ta thương vợ mà sao anh hay ý kiến quá hà, ai như anh vậy không bị xếp học chung với em mà thấy anh tỉnh bơ."
"Oan ức cho anh, tại anh biết trước là cô không cho anh chuyển qua bên em chứ bộ."
"Hừ, anh lý do, vậy sao anh không xin cho em chuyển qua anh."
"Anh sợ ảnh hưởng em học tập mà."
"..."
Luân tằng hắng một tiếng tìm cảm giác tồn tại:" ưm hưm, hai bạn, ở đây có bốn người."
Giang liếc mắt:" mày im đi, tội mày tao chưa tính đâu."
Luân chưng hửng, hắn hoang mang mà hỏi:" dụ gì ông nội? tự nhiên hai đứa mày nói với nhau một hồi có tội của tao trong này."
"Mày..."
Thảo lấy chân đẩy cái ghế của hắn một cái lên tiếng:"Ưm hưm, đừng phát biểu linh tinh."
Giang nhìn về phía cô, Thảo hướng hắn nháy nháy nháy mắt,
Lúc này Luân lên tiếng hỏi:" ê, rồi cha mẹ mày chuyển ra đây rồi sao mạy? Mấy cái máy tính dời đi đâu?"
"Ừm, tao chuẩn bị mua tôn mua sắt về cất cái trại cách xa xa nhà một chút, chứ cha mẹ tao giấc ngủ nông lắm, ban đêm gõ phím cộp cộp là hai người thức liền."
"Ừm, rồi chiều nay dọn nhà có cần tao phụ gì hông?"
"Thôi, về nhà chuẩn bị đi mai đi học rồi, đồ đạc có nhiêu đâu, chở một chuyến là hết."
"Ừm, vậy thôi hai đứa tao đi trước, tao chở Thủy đi khám định kì nữa."
"Đi đi, để đó tý tao tính tiền luôn cho."
Luân gật đầu rồi đi qua dìu Thủy đứng lên:" đi em ơi, để bác sĩ nghĩ trưa đó."
Thủy "ừm" một tiếng rồi chào Giang và Thảo:" tui đi trước nha."
Thảo gật đầu phất phất tay cười nói:" nhớ đem ảnh siêu âm về cho tui coi nha."
"Ừm"
. . .
Thảo cũng theo về để giúp dọn nhà, đồ đạc trong nhà cũng không có nhiều, chủ yếu là quần áo, một cái tivi, rồi nồi, niêu, xoong, chảo, chén bác các thứ,
Hai người về nhà đã mười giờ, tính chiều mới dọn nên ông Tính bà Mai tranh thủ đi mần cỏ buổi sáng nên chưa vô nhà, Giang đi ra kêu thì bà Mai kêu hai người dọn từ từ trước,
Hai người bắt tay vào việc, Giang đứng lên bộ vạc trong buồng lấy quần áo từ trên xào xuống, Thảo ngồi sau lưng gở móc xếp ngay ngắn từng cái lại, xếp được hai chồng thì Thảo hỏi:" balo để ở đâu vậy anh?"
"Em ra ngoài cái học tủ, mở cái ngăn kéo màu hồng, mẹ anh hay bỏ túi bị đồ trong đó á."
Thảo xếp nốt bộ quần áo trong tay rồi xỏ dép bước ra ngoài, cô mở cái ngăn tủ dưới cùng màu hồng lấy một cái bị to, cô ước lượng một chút sợ không đủ nên lấy thêm một cái nhưng vừa lấy cái bị thứ hai từ trong tủ ra thì cô dừng lại trong chốc lát, phải vài giây sau cô mới đem hai cái bị trong tay vào tiếp tục ngồi xếp quần áo,
Giang lây hết đồ trên sào thì ngồi xuống giúp cô xếp quần áo, hai người vừa xếp vừa nói chuyện bơn quơ một hỏi thì Thảo thuận miệng hỏi:" ủa anh, hồi nãy trong tủ em thấy có bộ quần áo con nít trong tủ, của ai vậy anh?"
Động tác trên tay của Giang dừng lại một chút, bao nhiêu kí ức tưởng như đã biến mất theo thời gian lại hiện về,
. . .
Một cậu nhóc chừng tám chín tuổi, khắp người toàn bùn với bùn dẫn nắm tay một bé gái chừng năm sáu tuổi cũng toàn thân là bùn từ ngoài ruộng đi vô nhà, hai đứa bé đứng thụp thò ở ngoài hè không dám vô nhà vì sợ bị mắng,
Một lát sau có một người đàn ông hơn năm mươi vác theo cái thùng vòi từ ngoài ruộng đi vô gặp hai người thì hướng vô nhà kêu:" Mai ơi, ra coi tắm rửa cho thằng Giang với con My đi nè, hai đứa đi đâu về mà mình mẩy sìn đất không kìa."
Một lát sau một người phụ nữ ba mươi ngoài tuổi ra nắm tay hai người vô sàn nước, cởi hết quần áo tắm rửa cho hai người, vừa tắm bà vừa nói:" mẹ đã nói rồi, đừng có dắt em dọc sìn dọc đất, con coi mình mẩy em coi kìa, đánh con vừa chưa."
Tám chín tuổi Giang không phục, hắn cải lại:" em tự theo con chứ bộ, con đã không cho nó lội xuống rồi mà nó cứ lội."
" Em nó còn nhỏ, nó bắt trước theo con chứ nó biết cái gì dơ sạch đâu, con dẫn em trên bờ chơi không được hả, sao phải lội xuống mương xuống ruộng mới được,"
Giang mếu máo vừa khóc vừa nói:" con đã không cho nó xuống rồi, tại nó cứ phải xuống chứ con biết làm sao."
Bé My lúc này kéo lấy áo bà Mai nức nở nói:"mẹ ơi, mẹ đừng có la anh hai nữa."
"Ừm ừm, mẹ không có la anh hai nữa," dừng lại một chút bà nói:" tắm rửa xong hai đứa ngồi ở trên bộ ngựa chơi, hông có đi dọc sìn dọc đất nữa nghe hông."
. . .
Giang với bé My ngồi trên bộ ngựa chơi một lát thì Giang bắt đầu buồn bực, hắn tuột xuống ngựa dép không thèm mang lại tìm thứ gì đó quậy phá, bé My lật đật chạy theo chớp chớp mắt hỏi:" anh hai chơi gì dạ, cho em chơi với."
Giang bực tức nói:" mày đi vô nhà chơi đi mày ơi, mày đi theo một hồi mẹ la tao nữa."
Bé My rũ cụp lấy đâu nhỏ giọng nói:" cho em chơi với."
Giang không thèm để ý tới quá một góc tự mình chơi, bé My vẫn tò tò theo sau hỏi này hỏi kia,
. . .
Mấy ngày tết kết thúc, bé My được bà Mai ẳm xuống dò, nhưng cô cứ khóc lóc rồi giãy dụa từ trên người bà Mai tụt xuống chạy lại ôm Giang nói:"con không về đâu, con ở chơi với anh hai hà."
Bà Mai đỏ lấy mắt, ôm lấy bé My dỗ dành:" về dưới đi học nè con, chừng nào nghĩ hè rồi mẹ đưa về thăm anh hai."
Bé My ôm thật chặt hắn:"hông, con hông chịu, con muốn ở chơi với anh hai hà."
Sau một phen nức nở thì bé My cũng chịu theo về nhà, cô ngồi dưới vỏ phất phất tay giọng nói nón nớt mang theo tiếng khóc:"khi nào nghĩ hè em về thăm nhà hai nha."
Hắn cũng khóc liên tục gật đầu phất phất tay chào bé My,
. . .
Trước nghĩ hè vài tuần lễ, hắn đi học về thì ông Tính với bà Mai đã ở nhà ngoại, hắn vội vàng chạy vô nhà nhìn dáo dát rồi hỏi:" My đâu rồi mẹ? My có về không mẹ?"
Ba Mai khóc, Bà ngoại cũng khóc, ông Tính đỏ mắt ôm lấy bà Mai, không ai trả lời câu hỏi của hắn, hắn chạy khắp nhà vừa chạy vừa gọi:" My ơi, anh hai về rồi nè."
"..."
Mãi cho đến lúc bà ngoại lau nước mắt ôm lấy hắn nói:" My nó không về được."
"Sao vậy ngoại? rồi em ở dưới với ai?"
"..." Bà ngoại lại một lần nữa khóc hắn lại chạy khắp nhà tìm bé My cho tới khi mệt mỏi ngủ th·iếp đi,
Mãi sau này hiểu chuyện là rất lâu sau này hắn mới biết được bé My mất rồi, em bị sốt bại liệt trong đêm nên mất rồi, lúc đó nhà hắn không có một cục đất nên cha mẹ đã đem em gửi vô chùa,