Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 99




Chương 99

Chương 99

Thời gian thắm thoát thôi đưa, mới đây mà bốn người đã vô học gần một tháng rồi,

Hôm nay là thứ tư, lúc tiết thứ năm là tiết ngữ văn thứ hai của ngày hôm nay vừa bắt đầu thì ngoài trời mây đen ùng ùng kéo tới, sau một hồi tích tụ thì những hạt mưa nặng hạt bắt đầu rớt xuống,

Vì biểu hiện xuất sắc của gần một tháng qua nên Giang được sắp xếp ngồi một mình ở tổ một bàn cuối,

Hắn lúc này miệng cắn bút, áp mặt vào khung kính cửa sổ nhìn mưa ngẩn người và hắn đã thành công thu hút sự chú ý của cô Trang,

Cô Trang là giáo viên thực tập dạy ngữ văn cũng là thực tập chủ nhiệm của lớp hắn năm nay, cô còn rất trẻ, chừng hai mươi hai hai mươi ba, cô lúc này lấy thước gõ lên bảng lớn tiếng gọi:"em học sinh ngồi bàn cuối, bộ ngoài sân có chữ hả em?"

Cô đã cố gắng gằn giọng, nhưng không nghe ra một tý lực uy h·iếp nào,

Cả lớp trong đó có Thảo tập chung ánh mắt về phía hắn nhưng Giang lúc này vẫn đang chăm chú nhìn mưa ngoài cửa sổ, một nữ sinh ngồi trên hắn một bàn thấy thế thì cuộn cuốn tập trong tay khều khều hắn, Giang giật mình nhìn về phía nữ sinh, giọng nói không mấy thân thiện hỏi:" chuyện gì?"

Nữ sinh kia mím môi chỉ chỉ lên bục giảng:"cô kêu bạn kìa." Rồi lấp tức quay mặt trở lên, hai tay khoanh lên bàn nhìn chằm chằm cuốn sách không nhúc nhích,

Giang nhìn lên bụt giảng thì thấy cô Trang đang nhìn hắn chằm chằm, hắn vội vàng đứng lên hỏi:" cô kêu em hả cô?"

Cô Trang không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi cả lớp:" bộ cô giảng bài chán lắm hả các em?"



Cả lớp bốn mươi hai học sinh thì có bốn mươi mốt người, trong đó có không tới một phần ba là nam sinh đồng thanh đáp:" không có."

"Ừm," cô Trang gật đầu lúc này mới hỏi Giang:" em thấy cô giảng bài chán lắm hả?"

"Không," hắn thành thật lắc đầu, cô Trang vừa định hỏi thì hắn đã nói tiếp:" em không có nghe nên không biết."

Cô Trang chán nản lắc đầu:" em không muốn học thì ở nhà đi, đi vô đây làm chi cho tốn tiền cha mẹ mà không lo học."

Giang cũng chán nản thở dài một tiếng than thở:" em cũng tính ráng học lấy cái bằng cấp ba rồi hẳng nghỉ cô ơi, mà ai biết học không có vô chữ nào hết á, thôi, cô đừng để ý tới em, cô tiếp tục giảng bài đi, đừng ảnh hưởng tới mấy bạn khác." Nói xong hắn rất tự nhiên mà ngồi xuống tiếp tục gác cằm lên cửa sổ ngẩn người,

Cô Trang đã chuẩn bị rất nhiều từ ngữ để thuyết phục hắn cô gắng học tập nhưng nhìn hắn không giống như muốn nghe nên đành nuốt trở vào, cô gõ gõ bảng:" chúng ta tiếp tục."

. . .

Hết tiết năm cơn mưa chỉ còn lâm râm vài hạt, cô Trang vừa ra khỏi lớp thì mấy bạn học sinh cũng lần lượt đứng dậy ra về, Giang dựa vào lang can từ trên lâu nhìn xuống mặt sân,

Mưa lớn nước rút không kịp nên mặt sân nhìu chỗ thấp thì nước đọng lên tới mười phân,

Thảo lúc này cũng đi ra đứng bên cạnh hắn nghiêng đầu hỏi:" Luân với Thủy ra chưa?"



Giang lắc đầu:" chưa thấy ra nữa, đứng đây đợi tụi nó chút đi."

"Ừm,"Thảo gật đầu rồi chuyển tầm mắt xuống sân trường, sân trường lúc này đã có rất nhiều người lội nước đi ra nhà xe, nam thì xắn lên quần tây, nữ thì cột lại vạt áo dài thả qua một bên, một tay níu lấy hai ống quần một tay thì nắm áo khoác che trên đầu,



Hai người đợi trong chốc lát thì thằng Luân nắm tay Thủy từ trong phòng học chầm chậm đi ra, vì Thủy đang mang thai mà bụng đã to nên được đặc cách không cần mặc áo dài mà là mặc váy bầu, Luân đi bên cạnh cô cầm tay phải ôm hai cái cặp, tay trái nắm lấy tay phải của cô ánh mắt chú ý theo từng bước chân cô liên tục nhắc nhở:" đi từ từ thôi em, coi chừng trơn đó."

"Em biết rồi, em đi chậm lắm rồi á."

Hai lớp cách nhau chỉ một bức tường nhưng hai người đi gần năm phút mới tới, Giang với Thảo cũng không có hối thút hai người, đợi hai người tới thì mới kết bạn đi xuống lầu,

Bốn người xuống tới thềm tầng dưới thì Giang với thằng Luân từ giác vén quần lên rồi lội xuống nước,

Thảo nắm tay dắt Thủy đi qua chổ thằng Luân trước, Thủy dựa vào thằng Luân hai tay câu lấy cổ hắn, Luân hơi khom người rồi luồn tay thông qua váy bầu nâng hai cân cô lên rồi bồng cô ra nhà xe,

Thảo cũng đi qua áp vào lưng Giang để cho hắn cõng, trên đường đi cô mới hỏi:" anh cũng tính nghỉ hả?"

Giang gật đầu:" ừm, tính học hết mười hai rồi mới nghỉ mà nhét chữ nó hông vô."

Thảo nghe vậy thì buồn buồn lên tiếng:" anh với Luân nghỉ rồi, Thủy còn mấy tháng nữa cũng nghỉ đi sinh, còn có mình ên em đi học."

Giang hơi nghiêng đầu hỏi cô:"anh vẫn đưa em đi học mỗi ngày mà?"



Thảo liếc mắt:"thôi đi, nhà em gần trường, đạp xe có mười phút là tới, ở đó mà đưa với đón."

"Vậy tự đạp xe đi he?"

Thảo nháy mắt xù lông, cô đánh đánh vô lưng hắn rồi vặn vẹo đòi xuống:"Anh cái đồ không có lương tâm, anh thả tui xuống, để cho tụi tự đi."

"Ngoan, anh nói giỡn á, có xa xôi gì đâu để sáng anh chạy xe ra đưa em đi."

"Hừ, tụi không cần, không phải anh chê chân tụi ngắn sao? Để tui tự đạp xe chở chân nó dài ra."

"Thôi mà anh thương!! giận hờn gì hông biết nữa à."

Cô lúc này mới ngoan ngoãn lại, cô áp vào lưng hắn lầm bầm:"tự nhiên cái nghỉ học bỏ người ta lại mình ên hà, em về em nói với mẹ nghỉ học luôn cho rồi."

" Thôi ráng học đi, mai mốt ra trường đi làm nuôi anh."

"Cho anh c·hết đói luôn,"

"..."

. . .

Sau khi ghé nhà Thảo cho cô thay quần áo rồi như thường lệ ở lại ăn bữa cơm thì đến một giờ hai người mới về đến nhà.