Chương 5 tới hết chưa?
Tô Đại Giang tới căn tin thì chỉ còn có mười phút.
Hắn hai đũa gắp xong gói mì, đứng dậy trả tiền cả quá trình không nhiều hơn một phút đồng hồ.
Sau đó đứng dậy lôi kéo đang trợn mắt nhìn thằng Luân ra nhà vệ sinh, thằng Luân lấy lại tinh thần, hắn tằng hắng một cái đi tới lấy bả vai đỉnh đỉnh bả vai Tô Đại Giang cười hắc hắc hỏi: " Làm sao? Có xinh hay không? Có xin được số điện thoại không?"
Tô Đại Giang nghe hắn hỏi thì trong óc hiện lên một trương mặt thành thuần khả nhân hắn gật đầu: " Xinh! nhưng mà không có xin số điện thoại."
Thằng Luân liếc mặt nhìn hắn: "Thôi đi mày ơi, từ đầu năm tới giờ mày thấy cô em nào xinh xinh mà không xin được số điện thoại bằng được mới thôi."
Tô Đại Giang nghiêng đầu nhìn hắn:"Tao là người lỗ mãng vậy đó hả?"
Thằng Luân nghiêm túc gật đầu: "Trước khi nói lời này mày sờ lương tâm coi."
Tô Đại Giang tỉ mỉ nhớ lại kiếp trước của mình, ừm, có vẻ như mình là người như vậy thì phải.
Hắn câu bả vai thằng Luân cười cười: "Đi, đi đ*i, sắp vô học rồi."
Hai người đi nhanh hướng nhà vệ sinh thằng luân nhịn không được hỏi: " Con bé tên gì mậy?"
Tô Đại Giang hỏi: " Mày không biết à? Cạnh lớp mình đấy?"
Thằng Luân nói: " Tao đã nhìn thấy được mặt nó đâu."
Tô Đại Giang gật đầu nói: " Tên Thảo, học a3."
Thằng Luân như đang tỉ mỉ nhớ lại sau một lát hắn hét lên: " Moá, con thảo lớp a3?"
Rồi quay đầu nhìn Tô Đại Giang giơ lên ngón tay cái nói: " Mày can đảm! nhỏ này mày cũng dám chọc."
Tô Đại Giang nghi hoặc hỏi:"Làm sao?"
Thằng Luân quay đầu nhìn hắn hỏi: " Mày quên rồi à? Nhỏ đó mới chuyển tới hồi đầu năm, nó bị thằng gồm khối 12 nhìn trúng đó."
Tô Đại Giang suy tư, sau một lúc hắn lắc đầu, lung la lung lay mấy cái, rồi kéo quần lên, nói: " Không nhớ!"
Thằng Luân cũng vung vẫy vài cái kéo khoá lên rồi bước nhanh theo hắn.
Hai người sóng vai đi ra bồn rửa tay vừa đi thằng Luân vừa nói: " Nó mới chuyển vô mấy ngày thì thằng gồm đi ngang qua nhìn thấy, nó thấy người ta xinh vô xin số điện thoại, con Thảo không cho, từ đó về sao cứ hễ thấy ai đi gần với người ta là nó lại kiếm chuyện, cho tới bây giờ nhỏ đó chả ai dám đi lại gần."
"Thằng gồm" Tô Đại Giang là biết, thằng này ỷ vào mình hơi to con nên chiếm núi làm vua.
Kiếp trước Tô Đại Giang không thích phiền phức nên không hỏi nhiều mấy cái này.
Hắn gật đầu: "Ừm, hèn chi."
Hèn chi xinh như vậy mà ôm chồng tập mình ên không ai giúp.
Hai thằng rửa tay xong thì song song đi về lớp, trên đi ngang qua lớp 11a3 thì Tô Đại Giang liếc nhìn thấy bé Thảo ngồi tổ ba bàn thứ hai.
Cô ngồi cúi đầu loay hoay với hộp bút, chung quanh tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm không ai để ý đến cô.
Như cảm giác có người đang nhìn mình cô ngẩng đâu lên, Tô Đại Giang thấy cô nhìn thì giơ tay lên chào, cô đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn hắn.
Trong lớp có mấy nam sinh thấy cảnh này thì nhìn hắn với ánh mắt đồng tình, Tô Đại Giang không thèm để ý xoay người đi.
Rất nhanh chuông vang lên, Tô Đại Giang nói với thằng Luân mấy câu rồi gục đầu xuống bàn ngủ.
Chín giờ mười lăm, nghỉ ngơi mười lăm phút lần thứ hai lại tới.
Tô Đại Giang cảm giác bả vai mình bị vỗ một cái, hắn mơ hồ mở mắt nhìn thằng Luân.
Thằng Luân không lên tiếng mà chỉ chỉ cửa lớp lúc này đã tập hợp đầy người, hắn theo tay nhìn lại, thì thấy nhóm thằng gồm đang đứng trước cửa.
Có một tên chỉ chỉ hắn rồi quay sang tên gồm nói gì đó, Tô Đại Giang quay đầu nhìn thằng Luân hỏi: " Dụ gì vậy?"
Thằng Luân cười trêu tức nói: " Kiếm mày đó."
Lúc này lớp trưởng lớp, hắn là một thanh niên đeo mắt kính đi ra trước hỏi: "Mấy anh kiếm ai vậy?"
Tên gồm không lên tiếng mắt hắn vẫn nhìn thẳng Tô Đại Giang, một tên đi cùng dáng người hơi lùn đẩy lớp trưởng ra, nói:" Liên quan gì tới mày! biến!"
Lớp trưởng mặt tái mét, không lại lên tiếng.
Lúc này tụ tập trước lớp hắn càng lúc càng đông, Tô Đại Giang đứng lên hắn đi ra đứng cách nhóm tên gồm hai mét, đưa tay ra đếm: " Một, hai, ba, bốn, năm."
Rồi quay sang hỏi thằng Luân đi bên cạnh hỏi: "Ít như vậy?"
Thằng Luân không chê việc lớn lên tiếng: "Tao ba thằng."
Tô Đại Giang quay sang nhóm thằng gồm hỏi:
"Kiếm tao?" Nói hắn chỉ chỉ mình.
Thằng gồm nhìn hắn lãnh đạm nói: "Cúi đầu nói xin lỗi, từ nay về sau cách xa thảo ra, việc hôm nay tao bỏ qua."
Tô Đại Giang cười cười hắn tiến lên mấy bước vỗ vỗ bả vai tên gồm kề tại hắn thều thào: "Tan học nay sân banh ông tuấn tạo đợi tụi mày."
Nói hắn đẩy tên gồm bước ra cửa, thằng Luân cũng lót tót chạy theo.
Ra tới cửa thì nhìn thấy Thảo vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, hắn cười cười với cô rồi đưa tay nhéo mặt cô, sau đó phất tay nói lớn: "Nhớ nghe, tao đợi tụi mày đó."
Tên gồm quay sang thấy cảnh này thì vẻ mặt âm trầm.
...
Rất nhanh tới giờ tan học học sinh tụm năm tụm ba xì xào bàn tán, Tô Đại Giang như không có việc gì vẻ mặt ung dung hỏi thằng Luân: "Đi không mậy?"
Thằng Luân cười hắc hắc:" Đi, sao không đi."
Tô Đại Giang cười cười vỗ bả vai hắn, thằng Luân mấy người anh từng học ở đây rất nhiều người biết nên trong trường hầu như là hắn có thể đi ngang chỉ là xưa nay tánh nó điệu thấp.
Tô Đại Giang với thằng Luân xách balo sóng vai đi ra cửa thì nhìn thấy bạn thảo đang lo lắng bất an đứng ở cửa, cô dáng người nhỏ nhắn, mới một mét sáu, tóc xoả qua vai, đeo trên người chiếc ba lô màu vàng, thấy hắn bước ra cô chạy lại kéo kéo balo hắn, nhỏ giọng nói: "Chuyện này cũng do tôi, hay mình đi nói với thầy cô đi."
Hắn nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô thì lưu manh cười hỏi:" Làm sao? Lo lắng cho tôi? Hay yêu tôi rồi?"
Thằng Luân thấy cảnh này bĩu môi.
Mặt Thảo đỏ lên nhưng mà vẫn là nói: " Nhưng mà, nhưng mà tụi nó đông lắm."
Tô Đại Giang không thèm để ý, hắn câu cổ nàng cười nói: " Không sao, có gì bạn bảo vệ tôi."
Thảo bị hắn làm giật mình nhưng cũng không có tránh thoát mà nhỏ giọng nói:" Thảo, Thảo, làm sao bảo vệ được bạn?"
Tô Đại Giang tùy ý nói: " Thì bạn phụ tránh đưa tôi đi trạm y tế."
Thảo cười không nổi nhưng mà không khuyên được hắn nên chỉ tùy ý đi theo, phía sau thằng Luân nhìn phía sau lưng hai người như có điều suy nghĩ.
...
Sân banh ông Sinh là cái bãi cỏ, đơn giản gắn hai cái lồng lưới là thành sân banh, sân banh ông Sinh không thu tiền mà cho chơi miễn phí, ông mở một quán nước sát bên sân banh.
Sân banh cách trường không sang đi năm phút là tới, lúc này sân banh đã bu kín người, Tô Đại Giang bà người dẫn xe đạp tới mấy người thấy hắn thì tránh ra một lối đi.
Hắn ung dung dẫn xe đạp vào thì thấy nhóm thằng gồm đứng đó, thằng gồm thấy Thảo đi chung với Tô Đại Giang thì mặt hắn âm trầm.
Tô Đại Giang nhìn sơ sơ rồi hỏi:" Tới hết chưa?"
Thằng gồm nhìn hắn giễu cợt:" Mày chê ít à?"
Tô Đại Giang không để ý tới hắn mà quay đầu đưa xe đạp cho thằng Luân nói:" Mày dẫn Thảo ra ngoài đi."
Thằng Luân hỏi: " Mày được không?"
Tô Đại Giang ném cho hắn ánh mắt yên tâm nói: "Tao còn sợ hơi ít."
Hắn nhìn về phía Thảo nói:" Đi ra ngoài đợi đi."
Thảo vẫn đứng yên không nhúc nhích, hắn nhíu mày quát:" Đi."
Thảo hai mắt rưng rưng chính là quật cường không đi, Tô Đại Giang hết cách hắn quay đầu nhìn thằng Luân nói:" Mày kéo em nó ra ngoài giùm tao coi."
Thằng Luân bỏ lại mấy chiếc xe lôi kéo thảo ra ngoài, nhìn hai người khuất bóng hắn quay đầu nhìn về phía nhóm thằng gồm cười không mấy thân thiện.