Chương 4 Ấp trứng
Tô Đại Giang đi qua lấy mấy cái thùng mướp xách ra bụi tầm vông bên hông nhà xếp một hàng, rồi hắn xách một thùng nước đổ vào từng thùng, chỉa chỉa ngón tay thấy được một lóng nước hắn gật đầu rồi qua mấy thùng tiếp theo cũng làm y như vậy.
Rồi hắn chặt mấy nhánh tầm vông gát ngang miệng thùng, đặt cái gỗ thưa lên mỗi thùng mặt gỗ ngang miệng thùng.
Xong xuôi hết thảy hắn quầng mấy bụi lục bình gần nhà bức lấy rễ xếp vào trong rỗ.
Giữa mỗi một đống rễ lục bình hắn chừa một khoảng cho ốc lọt vào trong thùng khi nỡ, làm xong hết thảy hắn tỉ mỉ xếp trứng ốc lên, làm xong hắn đứng xoa xoa cằm tỉ mỉ nhớ cái gì đó, hắn chạy vô nhà hỏi bà Mai: "Mẹ có tấm bạc nào bỏ không mẹ?"
Bà Mai liếc hắn một cái như không hiểu chuyện làm phiền lúc bà xem tivi, nhưng vẫn đứng lên đi ra sau hè lục lọi gì đó.
Sau một lúc bà đi ra tay xách theo một một đống vỏ bao phân được mai lại với nhau, bà đưa cho hắn miệng vẫn càm ràm: " Ở nhà mà cái gì cũng hỏi."
Hắn cười cười rồi xách mấy cái vỏ bao đem ra treo trên cách mặt thùng tầm một mét lại lấy mớ lục bình lắp lên.
Hắn xách hình xịt nhỏ múc đầy nước bơm bơm vài cái rồi xịt đều trên mặt trứng.
Làm xong hắn coi điện thoại thì đã gần mười giờ, hắn chạy ngồi cạnh ông Tính, một bên đo đo cắt cắt một bên với mẹ hắn nói chuyện phiếm, ông Tính lẳng lặng nghe không nói gì.
...
Sáng hôm sau Tô Đại Giang bị chuông báo thức réo thức vậy, hắn mờ mịt mở mắt, ngáp một cái, chụp điện thoại coi thì thấy sáu giờ hắn uỵch xuống giường.
Năm phút sau giọng bà Mai từ bếp vọng ra: "Sáu giờ rồi dậy đi học Giang ơi."
Tô Đại Giang lẩm bẩm: " Học gì chứ? Ai đi học?"
Bỗng nhiên hắn mở to đôi mắt ào ào chạy xuống giường, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo cả quá trình chỉ mười lăm phút.
Hắn chạy tới xe tấm lịch nhìn trên tờ cuốn lịch ghi thứ hai, ngày sáu, tháng hai năm hai không mười hai hắn mỉm cười.
Hắn chạy vào bếp xúc một bát cơm chiên ăn say sưa ngon lành thì bà Mai nói: " Cha mày ổng may mấy cây mùng xong rồi đó, ổng nói chiều ổng về chặt mấy cây tầm vông cho mà làm."
Đại Giang gật đầu:
"Dạ." rồi lùa cơm một mạch.
Hắn chạy qua hông nhà xách bình xịt nhỏ xịt xịt mấy hơi cho trứng ốc giữ độ ẩm, hắn tỉ mỉ quan sát một lúc, lúc này đã có mấy cái trứng ốc hơi chuyển thành màu đen, hắn vỗ tay một cái.
Bà Mai nói: " Trễ học rồi kìa không lo."
Đại Giang cười cười chạy vào xách ba lô, mở tủ lấy mười ngàn.
Bà Mai xách cái phích nhỏ có sẵn trà đường nóng đưa cho hắn nói: "Tranh thủ đi học đi, sáu rưỡi rồi."
Đại Giang gật đầu nói: "Thưa mrj còn đi học."
Nói hắn chạy ra mở dây xuồng thuần thục bơi đi.
Đi tới đập lớn thì hắn nhìn thấy ba đạo bóng lưng một tên to con dáng hơi cao hai tên dáng người thường thường từ trong quán ông bida ông hai đi ra.
Tay hắn run lên, nắm đấm siết đến trắng bệch, hắn hít sâu vài hơi bình phục tâm tình rồi vô quán ông hai mua một nghìn nước đá đập vô phích nhỏ, rồi chào hỏi ông hai một tiếng.
Cả quá trình hắn không lộ vẻ gì dị dạng.
…
Hắn đạp xe tới trường thì còn năm phút nữa là bảy giờ, hắn hớt hãi chạy đi gửi xe rồi phi như điên vô trong lớp học quăng cặp, xách cái ghế nhựa rồi ra sân xếp hàng.
Thứ hai có tiết sinh hoạt lúc này trong sân đã xếp đầy người, mấy bạn nữ sinh hôm nay mặc áo dài trắng đang cầm cây quạt xếp che nắng, mấy bạn nam sinh thì ủ rủ, có người còn đang ngáp.
Tiếng trống vang lên toàn sân lấy lại tinh thần, lưng eo thẳng tắp, một phút sau thầy tổng phụ trách lên bụt: " Tất cả đứng lên làm lễ chào cờ!"
Hai bạn trong đội sao đỏ tập trung một trăm phần trăm tính thần, mấy vạn trong đội trống cũng vào tư thế sẵn sàng, lúc này giọng của thầy tổng phụ trách lại vang lên: "Nghiêm! hướng về quốc kì chào cờ! chào!"
Toàn sân tay phải giơ lên hướng về quốc kì, Cờ đỏ sao vàng từ từ được kéo lên, nhịp trống thùng thùng kèm theo đó là cả sân trường đồng thanh hát:
"Đoàn quân Việt Nam đi
Chung lòng cứu quốc,
Bước chân dồn vang trên đường gập ghềnh xa,
Cờ in máu chiến thắng mang hồn nước,
Súng ngoài xa chen khúc quân hành ca,
Đường vinh quang xây xác quân thù,
Thắng gian lao cùng nhau lập chiến khu,
Vì nhân dân chiến đấu không ngừng,
Tiến mau ra sa trường.
Tiến lên! Cùng tiến lên!
Nước non Việt Nam ta vững bền."
Cờ được kéo lên tới đỉnh thì lời bài hát cũng kết thúc, thầy tổng phụ trách lên tiếng: "Lễ chào cờ đã xong, mời quý thầy cô giáo và các em học sinh ngồi xuống!"
Tất cả mọi người ngồi xuống thì Tô Đại Giang cảm giác có ai đang khều mình, hắn quay đầu nhìn thì là thằng Luân bạn chí cốt của hắn từ cấp hai tới giờ, hắn hỏi: " Gì mậy?"
Thằng Luân cười hề hề nói: " Nay sao đi trễ vậy mậy?"
Tô Đại Giang than thở: " Dậy trễ mày ơi! báo thức kêu không nghe."
Thằng luân " ừ" một tiếng định nói thêm gì nữa thì lớp phó trật tự quay xuống, nhìn hắn liếc mắt một một cái.
Bốn mươi lăm phút chào cờ ngoài mười phút hát Quốc Ca ra, thời gian còn lại của Tô Đại Giang là ngẩn người, hắn muốn ngăn bi kịch kiếp trước xảy ra.
Tuy nói cha mẹ hắn l·y h·ôn không phải do cha hắn bị gạt mà thành nhưng nó cũng chôn xuống một cái kíp nổ, hắn muốn ngăn chuyện này chỉ có thể ác, ánh mắt hắn lạnh dần.
Buổi sinh hoạt đầu tuần kết thúc.
Tất cả mọi người vào lớp học, tiết thứ lớp hắn là hai môn ngữ văn, cô giáo ngữ văn còn rất trẻ mới hai bốn hai lăm gì đó, mấy bạn nam lên trong lớp lên tinh thần, mấy bạn nữ cũng rất chăm chỉ, duy chỉ có Tô Đại Giang ngẩn người.
Hắn ngồi là tổ ba hàng cuối, học tập thiên phú dị bẩm, cô ngữ văn nhàn nhạt liếc hắn không nói gì thêm.
Lại bốn mươi lăm phút trôi qua tiết chuông vang lên.
Tất cả mọi người đứng lên chào cô, mấy bạn trong lớp cũng ùa về căn tin, thằng luân lại câu cổ hắn nói: " Đi ăn không mậy?"
Hắn gật đầu:
" Đi." Rồi hai thằng câu cổ ra ngoài.
Đi tới cửa lớp 11a3 thì từ trong có một nữ sinh ôm một chồng tập cao đâm sầm vào hắn.
Hắn quay đầu lại thì thấy có một nữ sinh đang ngồi xổm nhặt lên mấy cuốn tập, hắn quay đầu bảo thằng Luân: "Mì."
Rồi cũng ngồi xổm xuống nhặt phụ, thằng luân cười ám muội cũng không ở lại xem.
Nhặt lên xong hắn c·ướp đống tập từ tay nữ sinh kia hỏi: " Đem đi văn phòng à? Đễ tôi ôm giùm cho."
Nữ sinh kia hơi sững sờ nhìn hai tay trống trơn, chưa kịp nói gì thì hắn đã quay người đi, cả quá trình Tô Đại Giang không cho cô cơ hội nói gì.
Văn phòng ở trên đường ra căn tin cách mười mấy cái phòng học, một phòng âm nhạc, một phòng dụng cụ mười mấy mét là tới, bạn nữ sinh kia chạy chậm theo hắn tới cạnh bên hắn thì cô bé nói "cám ơn!" rồi hỏi: " Bạn học lớp nào vậy?"
Tô Đại Giang nói:"11a2 cạnh bên bạn."
"Sao tôi không biết bạn ta? Nhìn bạn là mặt lắm."
Tô Đại Giang hơi nghiêng đầu hỏi: "Bạn quen biết rộng lắm à?"
Nữ sinh bị hắn hỏi thì một bụng lời nói cũng nghẹn lại, người này có biết nói chuyện hay không đây?
Sau mấy phút thì cũng tới, hắn dừng bước quay sang nhìn nữ sinh kế bên, nhìn thấy khuôn mặt nàng thì hắn thoáng có chút thất thần nhưng chỉ là thoáng chốc, hắn đưa chồng tập cho bạn nữ sinh rồi nói: " Không cần lại cám ơn."
Nhưng mà vừa mới quay lưng đã bị bạn nữ sinh gọi lại hắn quay đầu lại hỏi: " Sao vậy? Muốn cám ơn tôi à? Lời khách khí không cần nói nhiều, lấy thân báo đáp đi?"
Nữ sinh kia đỏ mặt nhưng cũng là ấp úng hỏi: "Bạn, bạn tên gì?"
Hắn cười nói: " Tôi tên Giang."
Nữ sinh kia "ồ" một tiếng, sau đó...
Không có sau đó, cô cứ nơi đó không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Hắn cũng không đi, hắn nhìn cô ấy một chút thì phì cười, hắn đưa tay nhéo nhéo gò má đỏ lên của cô hỏi: " Vậy còn bạn, bạn tên gì?"
Nữ sinh kia đỏ mặt nói:
"Tôi tên Thảo, cô, cô đang chờ tôi đem tập lên gặp lại sau nha." nói rồi thảo quay đầu như trốn" bang" một tiếng lại đụng vô cửa, mặt cô đỏ hơn đưa tay định mở cửa thì Tô Đại Giang rất thân sĩ thay cô mở cửa.
Gò má cô đỏ lên lợi hại như chốn vào phòng giáo viên.