Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 6 không tên




Chương 6 không tên

Hơn mười phút sau dòng người tách ra một con đường, nhóm thằng gồm mặt mũi bầm dập dìu nhau đi ra, Thảo với thằng Luân lo lắng đứng lên.

Thảo không đủ cao cô nhón nhón chân ngó dáo dát, một lát sau Tô Đại Giang ung dung đi ra hắn áo trắng chỉ hơi dơ một tý.

Thảo chạy lại hai mắt rưng rưng từ trên xuống dưới dò xét hắn, thấy hắn không sao thì thở phào một cái nước mắt lạch cạch rơi xuống: " Thật..thật..xin lỗi! tại Thảo mà bạn mới phiền phức vậy."

Tô Đại Giang cười cười: " Không việc gì, không việc gì mượn vụ này lập cái uy đi, mai mốt đỡ phiền phức."

Thằng Luân lúc này cũng tiến lên nói:"Không ngờ nghe mậy! giấu đủ sâu! mày lúc tao học võ à?"

Tô Đại Giang cười qua loa lấy lệ: " Hồi nhỏ có học, không tới đâu nhưng dọn mấy thằng này dư sài."

Thằng Luân không nói thêm mà móc điện thoại ra gọi cho ai đó nói: "Hết chuyện rồi, mấy anh khỏi tới."

" Không việc gì, mình nó cân năm."

"À, ừ vậy thôi."

Tô Đại Giang biết hắn gọi cho ai nhưng cũng không nói gì thêm, hắn hỏi: " Xe đạp đâu?"

Thằng Luân giật mình: " Mẹ nó, xém quên."

Lúc này đám người đã giải tán gần hết chỉ còn mấy chiếc xe ngổn ngang đằng kia, ba người lấy xe rủ nhau đi uống nước, Tô Đại Giang lấy điện thoại ra điện cho cha hắn:" Alo cha."

Giọng ông Tính bên đầu dây bên kia:"Ừm?"

Hắn nói: " Này con về trễ tý nghe cha?"

Ông Tính hỏi: " Đi đâu?"

" Dạ, con đi uống nước với bạn!"

Ông Tính "ừ" một tiếng dặn dò:" Về sớm một chút."

Tô Đại Giang: " Dạ, cha nhớ xịt nước mấy cái rổ trứng giùm nghe nghe cha."



Đầu dây bên kia ông Tính "ừ" một cái kết thúc cuộc gọi.

. . .

Ba người đạp xe ra quán cafe, nhìn quán sang trọng thằng Luân hơi trùng bước.

Tô Đại Giang cũng gãi gãi đầu, sờ sờ túi còn năm ngàn buổi sáng ăn mì còn dư hắn cười khan một tiếng: "Hay là mình đi uống trà đá đi, tự nhiên tôi thèm trà đá."

Thằng Luân gật đầu phụ hoạ: " Đúng, đúng uống trà đá đi lâu rồi không uống trà đá."

Thảo buồn cười cô nói:"Hôm nay Thảo mời, cám ơn mấy bạn đuổi đi cho thảo một cái phiền phức."

Nói cô dẫn đầu bước vào, thằng Luân châu đầu ghé tai với Tô Đại Giang trêu ghẹo: "Coi bộ nhà có tiền à nghe, kèo này hơi khó à."

Gia đình Tô Đại Giang khó khăn thằng Luân là biết một chút, hắn chở ốc đi bán thằng Luân cũng là đi theo vài lần.

Tô Đại Giang vỗ vỗ vai hắn: "Mày suy nghĩ nhiều rồi."

Kiếp trước hắn cũng có chút tự ti về hoàn cảnh gia đình nên trong lớp trừ thằng Luân chí cốt nhiều năm, hắn hầu như là không giao thiệp với ai, có đôi khi cũng trêu một chút mấy bạn nữ, nhưng cũng chỉ nhiêu đó.

Tiến thêm một bước là không có rồi.

Nhưng trọng sinh lại lần nữa hắn có tự tin không tới hai năm gia đình hắn sẽ không thua ai.

Nghĩ như vậy hắn theo sau bước vào, thằng Luân thấy hắn đi vào cũng bước vào theo.

Quán cafe này là mới mở gần đây, nằm ở khoảng giữa đoạn đường từ trường cấp ba đến chợ nên kinh doanh cũng là không tệ.

Quán treo rất nhiều đèn led, giữa quán có một hòn non bộ nước chảy róc rách, thả mấy con cá vàng.

Trên hai cây cột treo hai cái loa đang phát đĩa nhạc của nhóm HKT, đang là ban ngày nên cũng không đông, chỉ có mấy bạn học sinh hoàn cảnh gia đình không tệ ngồi xì xào bàn tán.

Hắn liếc mắt nhìn thấy Thảo đang ngồi ở cái bàn cạnh hồ cá, nhìn mấy con cá đang bơi thỉnh thoảng nhếch miệng cười.





Hắn với thằng Luân kéo hai cái ghế ngồi xuống, lúc này có chị gái bưng ra ba ly trà đá đặt trước từng người rồi đưa menu hỏi: "Mấy đứa uống gì?"

Thằng Luân cầm menu lên xem, cafe, sinh tố, chè,...

Rồi nhìn xem giá tiền, đồng giá mười lăm ngàn một ly hắn nuốt nước miếng một cái, một ngày rưỡi tiền ăn sáng của hắn, hắn ngẩng đầu hỏi chị chủ quán:"Chị ở đây mình có thiếu người rửa ly không chị?"

Chị nhân viên cười trả lời:" Quán mới mở em ơi, tiền đâu mà chị mướn người rửa ly."

Thằng Luân cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ví dụ bây giờ em không đủ tiền trả, chị cho em rửa ly trừ nợ được không?"

Chị chủ quán cười nói:"Thôi giỡn hoài, mấy em uống gì để chị làm?"

Thằng Luân còn tính nói gì nữa thì bị Tô Đại Giang cắt ngang: "Chị cho em ly trà đá thêm tý đường."

Thảo tự nãy giờ cũng cố nén cười, cầm lấy menu nói:" Chị cho em ly chè bưởi đi, ít đá nghe chị."

Thằng Luân tự bế không lên tiếng, Tô Đại Giang thấy vậy thì gọi thay:" Chị cho bạn em ly đen đá đi, cho nó tỉnh táo lại."

Chị chủ quán cầm sổ nhỏ ghi ghi rồi nói:" Ok, mấy em đợi tý."

Đợi chị chủ quán đi Tô Đại Giang cười nói: "Hôm nay hưởng phúc của nữ đại gia nghe, chứ mấy thằng tôi biết năm nào tháng nào mới được vô mấy cái quán sang trọng vậy."

Thảo lắc đầu : "Đại gia gì đâu, chuyển tới đây mấy tháng Thảo cũng chỉ tới đây hai lần, lần này là lần thứ hai thôi á."

Tô Đại Giang hỏi:" Bạn từ đâu chuyển tới?"

" Ba mẹ Thảo trước kia làm công trên sài gòn, mấy năm nay tích được số vốn nên ba mẹ quyết định về quê lập nghiệp á."

"Ủa rồi nhà bạn ở khúc nào?"

" Bạn biết cái cửa hàng vật tư nông nghiệp mới mở không? nhà Thảo ở đó á."

Tô Đại Giang gật đầu:" À, có biết, mà hình như mới mở gần đây mà?"

Hai người nói chuyện thì chị chủ quán bưng nước lên, thảo múc một chế cho vô miệng, thỏa mãn nheo mắt lại, nói:" Đúng rồi, ba thảo mấy tháng nay bận bịu nhập hàng nên mới khai trương gần đây hà."



Tô Đại Giang định nói gì thì nghe bên cạnh "ặc" một tiếng thằng luân nghiến răng nói: "Thằng chó c·hết uổng công tao coi mày là bạn, vậy mà mày định thuốc c·hết tao hả?"

Tô Đại Giang không quan trọng nói: "Uống đi cho tỉnh."

Thằng Luân đẩy lý cafe sang một bên cầm lên đi trà đường của hắn một hơi là nữa ly, Tô Đại Giang giật lại một hơi cạn sạch, Thảo nhìn hai người thì bật cười nhưng trong mắt toát ra vẻ hâm mộ: "Hai bạn thân nhau thật."

Thằng Luân phản bát:" Ai thân với thằng chó c·hết này?"

Tô Đại Giang bĩu môi:" Làm như tao cần lắm?"

Thằng Luân che ngực giọng thương tâm gần c·hết: " A, tao nhìn ra rồi thằng trọng sắc khinh bạn, bây giờ có Thảo mày không cần thằng bạn thân này nữa phải không?"

Thảo nghe vậy thì hơi đỏ mặt cúi đầu, Tô Đại Giang nhét ống hút vô miệng hắn nói:" Uống nước của mày đi."

Mấy người cười cười nói nói thì điện thoại thằng luân vàng lên, hắn bắt máy nói gì đó rồi cúp, quay sang nhìn hai người nói:

"Mẹ tao gọi, tao về trước ha, chầu này Thảo tính cho tôi đi khi nào có tiền tôi mời lại"

Thảo gật đầu nói:" Luân về trước đi, đễ đó Thảo tính cho."

Thằng Luân vỗ vai Tô Đại Giang nói:" Tao về trước nghe cốt?"

Tô Đại Giang không thèm nhìn hắn:" Cút!"

Thằng Luân không để ý phất phất tay, bàn còn lại có hai người không khí ngượng ngùng đứng lên rất lâu không ai nói gì, trêu gái thâm niên Tô Đại Giang lúc này mở miệng:

" Để tôi đưa Thảo về?"

Thảo gật đầu, kêu chị chủ quán tính tiền rồi hai người song song ra cửa.

...

Hai người đạp xe ngược đường lên chợ rất nhanh tới cửa nhà Thảo, hai người tạm biết hắn vừa quay đi thì Thảo gọi lại hắn, hắn quay đầu: "Hữm?"

Thảo mở balo lấy ra chiếc cảm ứng hiệu gì thì hắn không biết chỉ biết mấy năm sau là không lại gặp loại này, cô nhỏ giọng nói: "Bạn cho Thảo xin Facebook được không?"

Tô Đại Giang móc điện thoại của mình cho cô coi Thảo nhìn chiếc Nokia 1280 thì phì cười, cô lấy điện thoại của hắn bấm số của mình rồi bấm gọi, điện thoại của Thảo rung lên.

Cô tắt máy, trả điện thoại lại cho hắn, rồi dẫn xe vô nhà.

Nhìn màn hình hiện thì đầu số 097***** của Viettel hắn lưu lại, danh bạ của hắn ngoài thằng Luân và ba mẹ hắn ra lại thêm một vị trí mới mang tên Thảo.