Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 46 bà ngoại




Chương 46 bà ngoại

Cách nhà ngoại chừng năm mươi mét là đã thấy bóng dáng của bà ngoại đứng đón, ngoại gầy lắm, lại không cao, tóc đã bạc phơ, thời gian đã đễ lại trên gương mặt bà nhiều nếp nhăn, nhưng mắt bà còn rất sáng, vừa thấy bóng ghe của gia đình ông Tính là bà đã giơ lên đôi tay gầy gò vẫy nhẹ.

Ghe vừa cập vào là Giang đã chạy lên ôm bà ngoại, khỏi phải nói nó có bao nhiêu mến bà.

Bà ngoại nuôi hắn từ khi hắn ba tuổi tới khi hắn mười hai tuổi mới về sống với cha mẹ.

Bà ngoại mắt đã ươn ướt, vỗ vỗ lưng Giang bà hiền hoà cười:" làm gì như con nít vậy?"

Giang không lên tiếng nhưng mắt đã ướt, nó vùi đầu vào vai bà ngoại, mắt đã ướt, nghẹn ngào nói:" con nhớ ngoại quá ngoại ơi."

Kiếp trước mẹ hắn mất không bao lâu thì nổi đau kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hai ba năm sau ngoại cũng mất, chuyện đột nhiên tới nỗi Giang không kịp về gặp mặt bà lần cuối.

Bà ngoại hơi sững sờ chốc lát, mọi năm về đây Giang cũng ôm bà, nhưng năm nay không giống, bà cảm nhận hắn đang run, bả vai của bà cũng ướt, giọng của hắn cũng nghẹn ngào khô khốc:" thôi, thôi, lớn cái đầu rồi, khóc em út nó thấy nó cười cho."

Ông Tính, bà Mai và Thảo cũng lên tới, ông Tính, bà Mai hướng bà ngoại lễ phép thưa:" thưa má con mới về má ơi?"

Bà ngoại hướng hai người gật đầu rồi chỉ chỉ Giang vẫn chưa chịu buông bà ra ánh mắt hỏi thăm nhìn hai người.

Ông Tính, bà Mai chỉ lắc đầu tỏ ý không rõ.

Thảo đi tới, cúi đầu hướng bà ngoại lễ phép thưa:" thưa ngoài con mới tới."

Bà ngoại nãy giờ cũng chú ý đến cô, bà hơi vỗ vỗ Giang cười nói:" không giới thiệu với ngoại một chút sao?"

Giang cũng chịu buông bà ngoại ra, lấy tay áo lau nước mắt kéo tay Thảo nói với bà:" bà ngoại, đây là Thảo, bạn gái con."

Bà ngoại đẩy Giang qua một bên nắm lấy tay Thảo:" con năm nay bao nhiêu tuổi?"

Có lẽ bị cảm xúc của Giang ảnh hưởng, Thảo cũng cảm thấy mến bà ngoại, cô cười nhu nhu nói:" dạ con vừa mười bảy."



Bà ngoại gật đầu hỏi tiếp:" hai đứa quen cha mẹ con biết hông?"

"Dạ biết."

"Cha mẹ con có nói gì hông?"

"Dạ hông có, cha mẹ con rất thích anh Giang, đặc biệt là cha con." Câu "đặc biệt là cha" con cô đặc biệt nhấn mạnh rồi nhìn Giang, nó xấu hổ gãi đầu không lên tiếng.

Bà ngoại lại hỏi tiếp:" hai đứa định khi nào cưới."

Thảo ngượng ngùng ấp úng một chút thì Giang đã c·ướp trả lời:" tụi con chưa đủ tuổi mà ngoại."

Bà trừng mắt hắn:" đủ cái gì đủ, thì làm tiệc trước sau này đủ tuổi cưới sau, con thấy thằng Luân hông? Nó mới mười lăm tuổi đó."

Luân là một người anh họ của Giang, thằng này dẻo mồm dẻo miệng, mới mười lăm tuổi đã dụ dỗ con gái người ta có thai, nghe đâu vợ nó lúc đó mới mười bốn tuổi, không có cách nào hai gia đình cho hai đứa lấy nhau, nhưng mới ở được hai năm thì đường ai nấy đi.

Giang đang không biết trả lời thế nào thì Thảo bên cạnh nhỏ giọng nói:" có, có thể đính hôn trước mà."

Bốn ánh mắt đổ dồn về phía cô, bà ngoại thì cười híp cả mắt, ông Tính bà Mai thì như có ý tưởng gì.

Giang hơi kinh ngạc nhìn cô một chút rồi cười nói với bà ngoại:" ngoại yên tâm, cháu dâu này chạy không được, đang gấp gả cho cháu của ngoại đây nè."

Thảo mắc cở liếc mắt nó cũng không có phản bác.

"Thôi vô nhà ăn cơm, ngoại nấu hồi trưa tới giờ rồi."

Giang vừa định vô nhà thì bà Mai lườm hắn một cái nói:" trời mưa còn đừng có ra đường nghe con."





Giang cười hề hề quay lại cầm hai cái bịch trái cây to trên tay bà Mai.

Nhà ngoại là khang trang nhất cái xóm này, nhà tôn, cột bê tông, nền gạch tàu, không phải ngoại có con gả nước ngoài hay gì mà dì tư, cậu năm với dì út đi làm công ty ở Trà Nóc, nếu không phải mấy năm trước gia đình Giang khó khăn ngoại giúp đỡ rất nhiều thì chắc giờ ngoại đã cất được nhà cấp bốn khang trang.

Nền gạch tàu mát lạnh, tùy không đẹp như gạch bông sau này nhưng lúc bây giờ muốn mua được gạch tàu, nhà ngoại có cái tủ thờ gỗ rất đẹp, đây là cậu năm dành dụm mấy năm mới mua được.

Nhà ngoại theo đạo Hoà Hảo, thờ Đức Huỳnh Giáo Chủ, cửu Huyền thất Tổ và Hồng ân Tam Bảo.

Bốn người vào nhà ngồi xuống, ông Tính thì lần nào về cũng vậy, ra đông coi lúa.

Bà Mai hỏi bà ngoại:" ba với mấy đứa nhỏ đâu rồi mẹ?"

Bà ngoại thở dài nói:" haizz, có chịu ngồi yên đâu, lại đi đốn cây cất nhà cho người ta rồi."

Ông ngoại Giang đã sáu mươi lăm rồi, ông ăn chay trường, hay đi xin cây cất nhà cho mấy người hoàn cảnh khó khăn, lớn tuổi rồi, mấy cậu cũng thường hay khuyên ông ở nhà nghỉ ngơi đi, ông nói "đi làm phước" mấy cậu nói "ba bây giờ không hưởng phước thì đợi khi nào" ông chỉ cười " phước ông không hưởng được thì con cháu sau này hưởng".

Phước mà ông ngoại nói hư vô mờ mịt, nhưng có lẽ thật có, vì Giang trùng sinh chắc cũng là "hưởng phước" mà ông ngoại nói.

Đã năm giờ chiều thì có mấy đứa nhỏ đạp xe đạp đi về, mặc dù lộ không có nhưng cũng có con đường đất, ông ngoại Giang đi quyên góp tiền của mấy hộ ở đây, tập trung mấy thành niên trong xóm rãi ra, miễn cưỡng cũng coi là đường đi.

Hai đứa em nhỏ một trai, một gái, là con dì tư, dì tư trước kia có một đời chồng nhưng đã l·y h·ôn, dì sống c·hết giành quyền nuôi con, nhưng hai đứa nhỏ còn đi học dì đi làm không thể mang theo nên gửi ở nhà cho ngoại nuôi.

Số ngoại khổ vì con cháu, ngày xưa nuôi Giang, sau này ông Tính bà Mai đón Giáng về thì tới hai đứa con dì tư ngoại cũng nuôi.

Hai đứa nhóc tách bầy đi vào, gặp Giang thì tụi nó mừng lắm, anh hai mà, năm nào về cũng dẫn tụi nó đi ăn chè, đi cưỡi ngựa.

Hai đứa nó thưa bà ngoại rồi bà Mai sau đó nhào tới Giang, Giang đang tay ôm hai đứa vào lòng, thương dữ lắm, cha mẹ l·y h·ôn hai đứa ở với bà nhưng ngoan và hiểu chuyện lắm, đứa con gái nhỏ là Vy mới tám tuổi đã biết phụ ngoại rửa chén, đứa con trai lớn tên Thanh thì đã biết ra đồng bắt cá, phơi nắng nhiều nên thằng lớn đen thui.

Giang hôn mỗi đứa một cái, Vy non non mềm mềm, còn Thanh thì khét nắng thôi rồi, Giang chỉ chỉ hướng Thảo nói:" mấy đứa có thưa chị chưa?"



Hai đứa quay sang tò mò nhìn cô rồi lễ phép nói:" em chào chị." Rồi quay sang tò mò nhìn Giang:" chị này là ai vậy? Sao ở nhà mình?"

Giang vuốt đầu hai đứa:" đây là vợ tương lại của anh hai, mấy đứa sau này phải kêu bằng chị hai, biết chưa?"

Vy lanh lắm, nghe chị hai thì nịnh thế nào cũng có kẹo ăn, nó rời ra Giang, nhào vào lòng Thảo ngọt ngào kêu:" chị hai."

Một tiếng "chị hai" ngọt tới cõi lòng, Thảo cúi đầu hôn trán bé Vy một cái, rồi nhéo nhéo mặt Vy, ôn nhu cười nói:" ngoan, mai chị hai mùa bánh cho ăn."

Vy ngọt ngào cười:" cảm ơn chị hai, mà chị hai nhớ mua cho anh hai em ăn với nha."

"Anh hai" mà Vy nói là Thanh, Thảo xoa đầu Vy cười hỏi:" rồi chị mua cho mình ên em ăn rồi sao?" Đây chỉ là nói đùa, cô cũng không biết chuyện hai đứa nhỏ nên chỉ đùa Vy một chút.

Vy cắn móng tay nghĩ nghĩ rồi nói:" vậy em nhường anh hai ăn đi, anh hai lại đi bắt cá cho em ăn."

Giang đau lòng hỏng rồi, nó kéo bé Vy vào lòng mình nhéo nhéo mũi Vy nói:" chị hai nói đùa đó, mua hết cho hai đứa luôn."

Vy gật đầu nhìn thoáng qua Thảo:" anh hai, có phải chị hai hông có tiền hông? Em có nè."

Vy móc từ túi ra hai ngàn, nó xếp cẩn thận, mở ra từng li từng tí như sợ tiền rách đi.

Mỗi sáng ngoại nấu cơm sớm cho hai đứa ăn, cho mỗi đứa năm ngàn ăn sáng, Thanh là con trai không biết tiết kiệm là gì, còn Vy mỗi ngày chỉ mua nước uống, còn lại đem về bỏ ống heo.

Ngoại cũng nhiều lần nói với Vy là đừng có để dành, nhưng hôm sau Vy lại đem tiền về, ngoại không nói được nên mua cho Vy con heo đất nhỏ.

Nhìn đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy Giang chua xót, không hiểu cha nó cầm thú hay gì mà từ ngày l·y h·ôn với dì tư thì không có một lần vô thăm hai đứa nhỏ, chỉ có lâu lâu mấy cô nó bên Hàn Quốc về mới vô xin rước hai đứa về nhà chơi vài ngày, nhưng lần nào về hai đứa cũng nói là "lần sau con không ra nhà nội nữa" rồi trốn trong buồn khóc sướt mướt.

Nhiều lần ngoại cũng hỏi hai "đứa làm sao khóc?" Nhưng hai đứa không chịu nói nên cũng đành coi như thôi.

Bà ngoại với bà Mai nhìn mấy đứa nhỏ nói qua nói lại thì cười nhưng cũng đau lòng, bà Mai kêu Giang dẫn hai đứa ra ngoài chơi đi, cho mẹ với ngoại nói chuyện.

Giang gật đầu, nắm tay hai đứa, Thảo cũng đứng dậy đi theo sau.