Chương 45
Lời khai đã khai báo xong, nhóm c·ướp này đã thực hiện trót lọt rất nhiều vụ, công an đã nhiều lần nhưng nhóm c·ướp này rất ma lanh, đi chuyển nơi hoạt động liên tục, đã có đề nghị khen thưởng cho Giang nhưng hắn từ chối không nhận.
Nếu hôm nay bọn c·ướp chỉ cần lấy tiền rồi cho qua nó cũng không quan tâm làm gì, nhưng bọn này thật sự biết cách chọc điên người.
Trễ nải thời gian tới mười giờ sáng cả nhà lại xuất phát, bà Mai thỉnh thoảng nhìn Giang, bà sinh con nuôi con mười mấy năm nhưng bây giờ bà mới biết con trai mình lợi hại như vậy, ông Tính thì có vẻ như biết chút gì nên phản ứng không phải rất lớn.
Thảo lại im lặng ngồi bên cạnh Giang, nó nhìn cô ôn như hỏi:" sợ hãi à?"
Thảo lắc đầu buồn buồn nói:" em cảm thấy mình thật biết gây phiền phức."
Giang dùng tay đẩy nhẹ hai khóe miệng cô ra, cười nói:"thế nào gọi là phiền phức? vài chục cây là tụi nó nằm im re hết rồi."
Bà Mai trừng mắt nó:" rất giỏi."
Giang rụt cổ không lên tiếng, bà Mai ngoắc ngoắc Thảo đi về phía mình, Thảo ngoan ngoãn đứng lên đi về phía bà Mai: "con đừng có nghĩ nhiều, con là bạn gái nó, hai bác cũng coi con như con gái trong nhà, nếu thằng Giang không đánh được tụi nó thì hai bác cũng liều mạng với tụi nó, con không ngại xa xôi đi theo gia đình bác thì gia đình bác phải hết sức bảo vệ con, con hiểu hông?"
Bà Mai rất đau lòng cô, nghỉ hè ở nhà sung sướng không muốn, lại không ngại theo gia đình Giang đường xá xa xôi, chịu gió chịu lạnh, nếu hôm qua Giang không đại phát thần uy thì không biết… hậu quả bà cũng không dám tưởng tượng.
Thảo lại lắc đầu buồn buồn nói:" từ khi còn biết anh Giang tới nay không biết mang cho ảnh bao nhiêu phiền phức mà con thì lại không giúp gì được."
Bà Mai nhéo nhéo mặt cô cười nói:" con xinh xắn như vậy, chịu quen nó là may mắn của nó, có khi nó còn ngại phiền phức không đủ nhiều để thể hiện với con đây, mà lại tánh nó còn biết, nóng tánh lại không biết sợ, không có con thì nó cũng tự đi gây chuyện hà."
Giang đối diện liên tục gật đầu:" đúng, đúng."
Bà Mai và Thảo cùng nhau trừng mắt nó, nó ngậm miệng lại.
Nhưng không được bao lâu thì nó lại cười hề hề chen lấn Thảo vào giữa rồi ngồi bên cạnh:" em phụ trách xinh đẹp là được, sóng gió để anh gánh, anh không ngại sóng gió nhiều chỉ ngại quay lưng lại không nhìn thấy em."
Lời này nghe rất nổi da gà, nhưng mắt Thảo đã đỏ lên, cô rụt đầu về phía hắn nhỏ giọng nói:" chỉ cần anh không chê em phiền, thì em luôn ở sau lưng anh."
Bà Mai đã không nghe nổi, bà tự động đứng lên nhường chỗ cho hai người, giả vờ như cái gì cũng không nghe cái gì cũng không thấy.
. . .
Bôn ba cả ngày trời đích đến đã gần ngay trước mắt, từ Số Chín tới chợ Số Tám chừng mười phút thì con kênh quê hắn cũng xuất hiện trước mắt, kênh Thầy Tám.
Vì sao kênh lại có tên kênh Thầy Tám?
Chuyện này nói đến rất tâm linh, nghe ông ngoại kể lại, rất lâu hồi xưa rồi, kênh này có mấy con quỷ phá phách dân ở đây không ai ở được, sau này có ông thầy bùa người ta gọi là Thầy Tám đến đây sinh sống, ông đã trấn áp mấy con quỷ nên dân ở đây mới bình yên sinh sống, sau này Thầy Tám mất họ vì nhớ ơn ông nên gọi con kênh này là kênh "Thầy Tám" cho đến nay.
Con kênh này nghèo lắm, đạt luôn tiêu chuẩn ba không, không điện, không đường, không tiềm lực, đất ở đây một trăm phần trăm là đất ruộng nên bán hai chục triệu một công cũng không có người mua.
Vị nội ngoại của Giang ở cùng trên một con kênh, nhà nội ở giữa kênh, nhà nội ở cuối kênh nên gia đình hắn sẽ ghé trước nhà nội rồi mới về nhà ngoại.
Nói thật, bà nội của hắn với tư tưởng đi trước thời đại bây giờ "trọng nữ khinh nam" không vì cái gì khác vì ở đây thật sự là nghèo lắm, nên ở đây có một truyền thống gả con gái nước ngoài, nhiều người thường đùa rằng cái kênh này sinh con gái ra để "xuất khẩu".
Có nhiều cô gái ôm mộng đổi đời mười tám mười chín tuổi thì đã được người mai mối gả ra nước ngoài, nhưng khi qua đó cuộc sống không như họ tưởng tượng, đa số còn trai nước ngoài đa số là bên đó quá nghèo không lấy được vợ ở bển, hai là đã quá tuổi, có mấy người gả cho ông chú có thể xưng anh em với cha mình, ở bên đó được bên chồng thương yêu hay không thì không biết, chứ mấy năm trước đây có con gái của nhà cô hai, tiệc rượu linh đình tiễn con đi, đến khi đón con về chỉ còn hủ cốt, cô hai cũng thương con làm dữ lắm, nhưng mà bên chồng chỉ cho câu trả lời là "bệnh c·hết" không ai biết sự thật thế nào, có lẽ chỉ có nhà chồng bên kia và chỉ còn cô gái bây giờ chỉ còn lại hũ tro là biết.
Nhưng biết thì sao, sính lễ vài trăm triệu đối với họ ở đây mà nói là nhiều lắm, họ cũng mặc kệ cái gì là xa quê cái gì là xứ người cũng muốn cược một lần.
Nhà nội của Giang là một căn nhà tình nghĩa, nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, ông Tính là thứ hai, dưới cha còn có bốn người chú và một cô út.
Cả nhà Giang lên nhà ông nội thì chỉ có mình ên ông nội ở nhà, bà nội đã đi vớt bình bác cho cá tra ăn.
Một ông hơn sáu mươi, tay run run cầm ca rượu.
Gặp cả nhà Giang về thì ông cười hỏi:" Nhà thằng hai về đó hả bây?"
Ông Tính chỉ gật đầu gọi một tiếng "cha" rồi yên lặng lại bàn thờ đốt nhang, đàn ông là vậy rất không biết thể hiện tình cảm.
Bà Mai thì đi lên bắt cái ghế ngồi cạnh cái bàn:" tụi con mới về ba ơi, ba thấy dạo này trong người khoẻ hông?"
Ông nội gật đầu, giơ lên ly rượu trên tay cười nói :" ngày vô hai xị là khoẻ."
Ông nội là thương bình, nghe nói hồi xưa đi đánh pol pot bị trúng hai viên đạn ở đùi, mới đầu chỉ uống rượu để giảm đau, sau này sinh ra chứng rượu riềng.
Ông mới hơn sáu mươi nhưng đã như bảy mươi mấy, răng đã rụng chỉ còn lại hai cây răng cửa, tay cầm ly rượu vẫn còn run run.
Giang tiến lên ngồi ở cạnh ông cầm lại cái ca rượu nói:" ông nội bớt uống rượu đi, uống nhiều không tốt."
Giang rất thương ông nội, kiếp trước sau khi mẹ nó mất, mặc dù cha và mẹ đã l·y h·ôn nhưng ông nội vẫn xin ông bà ngoại đem ngoại về đây chôn.
Ông nội hiện hoà cười nhìn hắn:" cha mày, niềm vui của ông nội có nhiêu đó, không uống ông c·hết còn sướng hơn."
Ông Tính cũng thoáng quay đầu, Giang im lặng không lên tiếng, đúng vậy, ai cũng khổ, thả hương xa xứ đi làm ăn xa, chỉ có ông bà nội ở nhà, tuổi già thì niềm vui duy nhất là làm bạn với con cháu, nhưng, hoàn cảnh bắt buộc cả.
Nếu ngày xưa ông Tính không thất bại chuyện làm ăn thì ông cũng không có đi tới xứ khác.
Giang thấy không khí hơi nặng thì chuyển qua chủ đề khác, hắn đứng lên dắt tay Thảo tới trước mặt ông nội, cười nói:" giới thiệu với ông nội, đây là Thảo, cháu dâu tương lai của ông."
Thảo tiếng lên cúi đầu nhỏ giọng nói:" chào ông nội."
Ông nội hơi nheo đôi mắt đục ngầu, một lát sau ông cười gật đầu với Thảo rồi vỗ vỗ vai Giang nói:" rất có ánh mắt, không hổ là cháu trai ông."
Ông ra hiệu Thảo ngồi xuống, cô ngồi bên cạnh Giang, ông nội lại hỏi một đống chuyện về cô.
Trò chuyện với ông nội trong chốc lát thì ông Tính bà Mai xách mớ trái cây để vô nhà cho ông, thấy bà nội vẫn chưa có về nên cả gia đình xin phép về đằng nhà ngoại chiều lại đến, ông nội không nói chỉ cười gật đầu, cầm ca rượu tiếp tục uống.