Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 47 ngủ




Chương 47 ngủ

Hai người ngồi trên bờ, phía sau là Thành và Vy đang đùa giỡn, nhìn hướng tây chỉ còn lại nửa vòng mặt trời, lẻ loi vài tia nắng đỏ, gọi xuống cánh đồng lúa đã vàng ươm, phía sau là Vy và Thanh đang đùa giỡn.



Thảo tựa đầu vào vai Giang, hai người mười ngón tay đan lại với nhau, cô ngồi im lặng nghe Giang kể lại chuyện của Giang lúc nhỏ.

Cô bỗng nhiên nói khẽ:" nơi đây thật bình yên, nếu có thể sống luôn ở đây thì thật tốt."

Giang lắc đầu:" chỉ là ban ngày thôi."

Thảo không hiểu lời hắn nói:"hữm."

Giang không trả lời mà lấy cục đất bên cạnh quăng xuống lúa, đất làm động bọn muỗi đang nghỉ ngơi dưỡng sức bên trong, Giang chỉ chỉ mấy đốm đen bay lên:" thấy hông? Muỗi đó, ở đây muỗi nhiều lắm, ban ngày tụi nó trốn trong lúa ban đêm thì bay đi kiếm ăn, mà nó ăn gì thì em biết rồi đó."

"Ừm."

Giang nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi:" tối nay em định ngủ với ai?"

Thảo không hiểu nhìn Giang:" ngủ với bác gái không được sao?"

Giang lắc đầu thâm ý nhìn cô:" không được."

" Vì sao không được?"

Giang không trả lời, Thảo nghĩ nghĩ rồi cúi đầu nhỏ giọng nói:" đúng, đúng là không được." Ngay từ đầu Thảo cũng không nghĩ tới nhưng bây giờ cô cũng hiểu, Thảo biết mình ngủ có bao nhiêu không thành thật, chiếc giường bề ngang mét rưỡi là không đủ cô lăn, mền gối bị cô đạp văng tứ tung, lỡ như trong vô thức cô lỡ chân đạp bác gái một cái…hậu quả khó mà tưởng tượng.



Giang tiến xát gần cô cười hề hề nói:" em không còn sự lựa chọn nào khác, nhà ngoại chỉ có bốn cái giường, ông bà ngoại một cái, cha mẹ một cái, hai đứa nhỏ một cái, chỉ còn lại một cái giường."

Thảo hơi chần chờ, rồi gật đầu:" chỉ ngủ thôi?"

Giang gật đầu xác nhận:" anh thề là anh chỉ ngủ thôi."

Thảo liếc mắt nhìn mặt đất nhỏ giọng nói:" nhưng mà mẹ dặn nếu như anh nói là "anh chỉ ngủ thôi" "anh không làm gì" thì không được tin, vì mười tám năm trước cha cũng nói như vậy nhưng năm nay em đã mười bảy."

Giang đen mặt, cha vợ đi bài không ít, ảnh hưởng hắn chiến cuộc sau này.

Giang giọng nói nghiêm túc hỏi Thảo:" em không tin anh hả?"

Thảo ngẩng mặt lên nhìn trời:" em tin anh, nhưng mẹ dặn "không được quá tin lời đàn ông"."

Mẹ vợ đây là dặn dò bao nhiêu thứ? Giang cũng không hỏi, nó tùy ý nói:" nhưng anh cũng đâu phải đàn ông."

Tầm mắt của Thảo chuyển từ bầu trời về phía Giang, trong ánh mắt có chút kh·iếp sợ, lại có chút khó có thể tin.

Nhận ra ánh mắt của cô Giang đen mặt giải thích:" anh là con trai vẫn chưa chính thức trở thành đàn ông, trai tơ một trăm phần trăm."

Thảo không phải chuyện gì cũng không hiểu, nhưng vẫn là giả vờ ngây ngốc hỏi:" khác nhau chỗ nào?"

Giang ghé xát vào tai cô nói nhỏ cái gì đó, càng nghe mặt Thảo càng đỏ, đến cuối cùng cô không chịu nổi giận đùng đùng đẩy hắn ra rồi đi vô nhà.

Giang đưa mắt nhìn cô rời đi, đến khi cô bước vào nhà thì nó mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía Vy và Thanh, hoặc là nói nhìn về phía con đường lổm chổm đá mà hai người đang chơi.



Kiếp trước ông ngoại đã nhiều lần gửi đơn xin một con đường, nhưng lúc đó những lá đơn như thế là nhiều lắm, chính phủ cũng không thể nào một lần chi ra nhiều ngân sách như vậy, với lại đây cũng là đường cùng nên cũng không được ưu tiên.

Đến mãi năm hai không hai mươi con đường mới được bắt đầu khởi công, tâm nguyện được hoàn thành nhưng ông ngoại lúc đó tuổi đã cao, không đi được mấy lần thì ông ngoại mất.

Giang muốn thực hiện tâm nguyện của ông ngoại, nhưng hiện tại là không đủ sức mặc dù là đường cùng nhưng cũng phải dài tới một cây số, cúi cùng Giang cũng chỉ có thể thở dài gọi lên Vy và Thanh:" Vy, Thanh tối rồi vô nhà nè."

Vy rất dính người, chạy lại Giang giơ hai tay lên hướng Giang:" anh hai, ẳm em, chân đau quá."

Giang cúi xuống ẳm bé Vy lên, lại hôn một cái:" ai kiu chạy giỡn làm gì rồi than đau."

Thanh cũng chạy lại giơ tay lên nhưng Giang liếc xéo:" trai tráng, mới chạy bao nhiêu mà đòi ẳm, đi vô nhà tắm rửa." Không phải Giang không thương Thanh, cũng không phải nó chê thằng bé khét nắng, đại loại là Giang cực kỳ thiên vị bé gái, nhìn xem trắng trẻo, mềm mềm, có bao nhiêu đáng yêu, mà khoan đã, có phải hay không là đang giáng tiếp chê thằng nhỏ đen.

Giang lắc đầu ẳm bé Vy đi vào nhà, Thanh cũng lẻo đẻo theo sau.



Khi trời tối hẳn, mặt trăng dần lên cao, sự bình yên dần biến mất, muỗi, rất nhiều rất nhiều muỗi, nhiều muỗi tới nổi quơ tay cũng có thể chụp được vài con.

Ông ngoại mượn nhờ ánh trăng yếu ớt đạp xe về, ông ngoại hơi béo, mặc trên người bộ đồ pijama, ông ngoại chỉ có thưa thớt vài cọng tóc bạc còn tóc đen thì không có, ông cưỡi trên chiếc xe đạp cũ kỹ không biết đã mua từ bao giờ, mỗi lần đạp xe là lại nghe tiếng "cọt kẹt" phát ra từ bàn đạp, cổ xe treo cái giỏ đồ nghề, phía sau chở cái bình ắc quy mười hai ah.

Xe dừng lại trước nhà là Giang chạy ra thưa ông, rồi giành dẫn lấy chiếc xe, ông ngoại trong mắt không giấu được vui mừng hỏi:" thằng hai đồ mủ về tới hồi nào vậy con?"

Hai đồ mủ là biệt danh ông ngoại và cậu bả đặt cho, lúc nhỏ đi theo ông ngoại với cậu bả ra ruộng, mùa nước phải bơi xuồng, nó ngồi phía sau gặp mấy cái vỏ thuốc trừ sâu đi ngang thì kêu ông ngoại ghé lại, Giang vớt lên thì coi dưới đít chai rồi mừng rỡ nói với ông ngoại "ông ngoại, chai này có gạch đít, chai này bán được." Ông ngoại với cậu ba cười haha, từ đó nó có biệt danh là hai đồ mủ.

Giang gật đầu trả lời:"dạ, con tới hồi chiều."



Nó dừng lại một chút rồi hồi:" sao hôm nay về trễ vậy ngoại?"

Ông ngoại trả lời:" ngày nay đi cất nhà bên kinh Đông Pháp, còn chút xíu ráng cho rồi luôn."

Giang "dạ" một tiếng cũng không có nói cái gì.

Hai ông cháu vào nhà thì cả gia đình trừ Thảo đang ngồi xoay quanh cái đèn dầu, dùng quạt cọ trên tay xua đuổi muỗi, ông Tính bà Mai đứng lên chào ông ngoại, bà ngoại lại cằn nhằn ông một hồi ông chỉ cười cười cũng không có nói cái gì.

Lúc này Thảo mới tắm rửa đi ra, tóc cô vẫn còn ướt xách trên tay cái đèn ống khói, cô cười ngọt ngào lên tiếng chào ông ngoại:" con chào ông ngoại."

Ông ngoại hơi sửng sốt rồi nói:" ừm, chào con, con là…?"

Giang đi đằng sau ông xách cái bình, cười hề hề khoe khoang:" đây là Thảo, bạn gái con."

Ông ngoại không nhẹ gật đầu rồi đi vào trong lấy ra một cái đèn huỳnh quang, có sợi dây điện dài sợi dây điện hai màu xanh đỏ nối với hai cái kẹp, ông tìm một chỗ cao để treo lên, Giang để cái bình xuống rồi phân biệt kẹp dây màu đỏ vào cộng, xanh vào trừ, bóng đèn huỳnh quang chớp chớp mấy cái rồi sáng hẳn.

Cả nhà quây quần bên bóng đèn nói chuyện, bên kia ánh đèn thu hút mấy con bồ hóng, chúng nó không biết mệt mõi bay quanh bóng đèn.

. . .

Đem đã khuya bình đã cạn, ánh đèn huỳnh quang đã tối lại, cả gia đình quyết định đi ngủ, bà Mai nói với Thảo:" con ngủ với bác trồng buồng đi, cho thằng Giang ngủ với cha nó."

Giang cười tủm tỉm nhìn Thảo đang đợi cô trả lời, Thảo cúi đầu nhỏ giọng nói:" con, con ngủ với anh Giang được rồi bác."

Bà Mai nhìn về phía Giang rồi gật đầu:"ừm, vậy hai đứa ngủ trong phòng cậu năm đi."

Giang gật đầu cầm lấy cái đèn ống khói, hai người dựa vào ánh sáng yếu ớt đi vào phòng cậu năm.

PS ngoài lề vài chương cho đủ quá trình rồi mới tới thời gian bắt tay vào việc chính