Chương 30 lắp đặt
Từ trong ngân hàng bước ra, Tô Đại Giang biểu lộ hết sức im lặng, hắn chưa đủ mười bảy tuổi, hắn thở dài nhéo nhéo mặt Thảo đi bên cạnh, quả nhiên phiền muộn giảm đi không ít.
Có một cô bạn gái chính là tốt!
Thẻ không làm được vấn đề không lớn, vài hôm lại kêu ông Tính đi làm, Agribank ngân hàng này hiện tại phủ sóng rất mạnh, ở nông thôn cũng có, ngân hàng đầu tư phát triển nông thôn mà.
Hai người lên xe đi tìm một cửa hàng thế giới di động, vừa vào cửa có chị nhân viên mở cửa, hơi hơi cúi đầu chào, hai người cũng lễ phép hơi gật đầu chào lại, thật ra không nhất thiết phải chào lại, nhưng nông thôn đi ra chính là thành thói quen.
Mấy chị nhân viên cửa hàng mặc áo màu vàng và chân váy công sở, Tô Đại Giang hiếu kỳ nhìn nhiều hai mắt, không biết mấy chị có lạnh hay không.
Nhưng bây giờ hắn lạnh, thật lạnh, ánh mắt của thảo như hai thành đao từ trên người hắn quét qua, hắn giật mình thu hồi tầm mắt, thật hung, thật hung.
Tô Đại Giang đi một vòng, lúc này điện thoại không có nhiều loại, sam sung, iPhone, Nokia Lumia, LG là mấy mẫu cảm ứng thịnh hành, và mấy cái hãng điện nhỏ không danh tiếng được đông đảo người gọi trung là điện thoại "trung quốc".
Tô Đại Giang chọn một máy Samsung s3 gọi chị nhân viên tư vấn, chị nhân viên gọi hai người lại bàn ngồi, chị mở ra tủ kính lấy ra một chiếc điện thoại mới còn trong hộp lại bàn tư vấn, Tô Đại Giang thấy trên áo chị có bản tên"Nguyễn Thu Thảo" a, thật trùng hợp.
Nhưng bên hông đau xót hắn lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm cái bàn thỉnh thoảng gật đầu.
Thảo hài lòng buông tha cho hắn, cười hì hì nhìn chị Thảo nhân viên bán hàng:"chị thông cảm, bạn trai em có bệnh về mắt, phải nhìn kĩ mới thấy được."
Tô Đại Giang không phục phản bác:"anh không…"
Hắn chưa nói hết thì Thảo hướng hắn khẳng định gật đầu:"nghe em, anh có."
A, nữ nhân ngươi quá coi trọng mình, ta đường đường nam nhi cao thước bảy lăm, đứng trước thiên quân vạn mã còn không sợ chẳng lẻ sợ một nữ nhân, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng nhưng đi ra khỏi miệng thì giọng nói đầy khuất nhục:"anh có."
Sau đó lại cúi đầu xuống nhìn cái ngẩn người.
Thảo hài lòng vỗ vỗ vai hắn:"tranh thủ thời gian mua điện thoại về lại đi khám mắt, chứ nhìn người ta chằm chằm không lễ phép."
Tô Đại Giang gật gật đầu không lên tiếng, chị nhân viên cười cười nhìn hai người tiếp tục tư vấn, cả quá trình chị nhân viên nói, Thảo thỉnh thoảng gật đầu, Tô Đại Giang thông qua mặt bàn thủy tinh nhìn chân mình.
. . .
Bước ra cửa hàng trên tay Tô Đại Giang nhiều thêm một túi nilon, bên trên có in logo thế giới di động, nhưng hắn như rơi vào tự bế, hắn đang lo lắng cho cuộc sống của mình sau này.
Nhìn hắn thất hồn lạc phách ngồi trên xe, Thảo kề mặt sát mặt hắn, mắt to nháy nháy nhìn hắn an ủi:"anh yên bình thường em hiền lắm, anh biết mà?"
Hắn ngơ ngác gật đầu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu:"không, riêng hôm nay, riêng hôm nay em rất hung."
Thảo vỗ vỗ vai hắn:"một tháng có mấy ngày, anh làm quen là vừa."
Tô Đại Giang đã hiểu, hai người lên xe quay trở lại tiệm máy tính, anh chủ tiệm giơ tay lên coi đồng hồ, hai giờ kém năm, rất uy tín.
Tô Đại Giang phụ anh chủ tiệm một tay bưng dàn máy mới sắm ra xe đặt chế, vẫn là xe bình thường chỉ là yên sau được hàn bằng sắt rộng hơn bình thường.
Một giờ chạy xe anh chủ tiệm nhận ra không thích hợp, anh lên ra đi ngang với Tô Đại Giang lớn tiếng hỏi:"gần tới chưa em?"
Lần thứ năm, Tô Đại Giang cũng không tỏ ra không kiên nhẫn, gật đầu chắc chắn:"gần tới rồi."
Anh chủ tiệm c·hết lặng không hỏi thêm gì nữa tà tà chạy sau.
. . .
Hơn bốn giờ ba người cũng về tới nhà Thảo, thấy Tô Đại Giang tập xe vô anh chủ tiệm như đạt được tân sinh, hớn hở dừng xe sau hắn, nhưng chuyện khiến anh im lặng phát sinh.
Hai người vào không bảo lâu thì Tô Đại Giang dẫn xe đạp đi ra hướng anh chủ tiệm cười nói:"gần tới rồi anh."
Anh chủ tiệm bây giờ tâm muốn c·hết đều có, hận không thể tán mình vài bạt tay, thu tiền roiif ngồi ở nhà không sướng sao? Còn nhiệt tình đòi người đi tới nhà lắp? Người ta đã nói không cần một hai nói mình làm việc có lương tâm.
Anh chủ tiệm không hận Tô Đại Giang hắn chỉ hận bản thân mình không chịu hỏi rõ ràng, mù nhiệt tình.
Nhìn Tô Đại Giang lạch cạch, lạch cạch đạp xe hắn hận không thể nắm Tô Đại Giang quăng lên xe của mình.
…
Rất nhanh tới chỗ vựa ốc của Tô Đại Giang, từ bên ngoài nhìn vào thì rộng khoảng hơn một trăm mét vuông, không rộng rãi nhưng một người hai, ba người sinh hoạt không thành vấn đề, toàn bộ sân rộng cỡ một sân bóng nhỏ hai trăm mét vuông được ông Tuấn cho cán bê-tông toàn bộ, bên trên phủ một tấm lưới che mát.
Bên trong ông Tính, bà Mai đang ngồi thảo luận gì đó với chú năm, Tô Đại Giang ôm vào cái thùng đựng màn hình, chào hỏi mấy người một tiếng rồi đem thẳng vào trong, đặt trên cái bàn đã chuẩn bị sẵn.
Anh chủ tiệm cũng gật đầu xem như chào hỏi rồi ôm thùng PC, chuột, bàn phím vào theo.
Mất nửa giờ lắp đặt, hắn khởi động thư thì máy chạy rất OK, chỉ là phải hai ba ngày nữa động la phông hoàn tất người ta mới kéo mạng.
Tô Đại Giang giao toàn bộ số tiền còn lại, lại cho thêm hai trăm tiền cực khổ, anh chủ tiệm vui như nở hoa, để lại số điện thoại biểu thị máy có vấn đề cứ gọi cho anh.
Một ngày chạy xe mệt mỏi Tô Đại Giang tất cả khí lực như bị móc sạch, hắn nằm dài trên chiếc giường được hàn bằng sắt vuông lấy ra điện thoại gọi cho Thảo, chuông reo vài tiếng thì kết nối:"anh về tới nhà rồi à?"
Tô Đại Giang "ừm" một tiếng nói:"anh tới hồi nãy giờ, mà bận lắp máy nên giờ mới gọi cho em."
"Ừm, em biết rồi, mà mẹ nói mẹ giận anh lắm, nói ghé ăn cơm mà không ghé."
Tô Đại Giang áy náy:"nói với bác hôm nào đi, nay anh mệt quá."
Thảo cũng biết hắn mệt mỏi, cả ngày hôm nay toàn trên xe:"ừm, anh nghĩ ngơi đi."
Bỗng nhớ ra gì đó cô nói:"mà mai anh rước em nha, xe em hư rồi."
"Hư gì rồi? Sao không đi sửa?"
"Em không biết nhưng mà sửa không được."
"Hư gì mà sửa không được?em sửa tiệm nào?"
"Em nói sửa không được là sửa không được, thôi bye nha, em đi ăn cơm, anh cũng tắm rửa gì đi rồi ăn cơm, nghỉ ngơi sớm cho khoẻ mai rước em."
Cô nói dứt lời thì tắt máy không cho hắn cơ hội trả lời, Tô Đại Giang cười khẽ, bạn gái ngày càng dính người.
Hắn mở hộp điện thoại mới, bên trong đã lắp sẵn sim, Facebook đã cài đặt sẵn, hắn mất mười lăm phút để tạo một tài khoản mới.
Hắn chỉ đăng nhập sẵn rồi để đó, mọi chuyện không vội dù sao cũng chưa gắn mạng, hắn đứng người lên uốn éo vài cái rồi đi ra phía trước.
Bà Mai gặp hắn đi ra thì lấy ly đập cho hắn một ly nước đá, lấy từ quầy ra một chai trà xanh, đây là Tô Đại Giang đề nghị, hắn thấy chứa ốc thì chứa trong sân là được, nhà để không rất phí, nên kêu chú năm hàn cho hắn một cái quầy nhỏ cho mẹ hắn lấy nước về bán, ở đây tuy nói nhà không nhiều nhưng cũng không ít, mở một quán nước cho mẹ hắn đỡ nhàm chán cũng là không tệ.
PS buổi tối hôm nay mình sẽ bắt đầu hai chương tâm quyết, mong các bạn có thể ủng hộ, cho mình xin ít gạch, cám ơn trước ạ.