Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 25 bị đánh




Chương 25 bị đánh

Nhìn mấy xấp tờ năm trăm trước mặt, Tô Đại Giang không có quá nhiều cảm xúc, hắn kiếp trước mấy chục tỷ trong tay, bây giờ gần hơn nửa tỷ trước mặt đối với hắn nói nhiều không nhiều nói ít không ít.

Thảo môi giật giật, cô có nhiều chuyện muốn hỏi nhưng không có lên tiếng.

Chú Sơn phân mấy cọc tiền tiền ra, mỗi cọc năm mươi triệu, tổng cộng có mười một cọc, hắn nói:"như chú đã nói, chú đã trích một trăm triệu tiền chào hỏi, tiền này thoải mái tiêu."

Tô Đại Giang đếm đếm, hắn lấy năm cọc là hai trăm năm mươi triệu, số còn lại hắn đẩy trở về phía chú sơn cười nói:"con cũng không có ra sức gì nhiều, như lúc trước chuyện thành con với chú chia năm năm, còn năm mươi triệu chú chia cho anh em tiền cực khổ."

Chú Sơn rất hài lòng nhưng mặt ngoài vẫn nghiêm mặt, hắn đẩy trở về, không vui nói:"nói gì vậy? Đáng lẻ chú chỉ lấy bốn phần, bây giờ mày đưa chú năm phần đã nhiều lắm sau chú có mặt mũi nhận thêm."

Tô Đại Giang nghiêm mặt cười nói:"không, không tiền này là con gửi cho mấy anh, mấy anh cũng vì chuyện của con bôn ba, cái này là nên."

Chú Sơn không lại từ chối, hắn thu tiền vào cười hắc hắc nói:"vậy chú thay mặt mấy anh em cám ơn mày trước."

Rồi hắn quay mặt nhìn mấy người sau lưng:"tụi bây còn không màu cám ơn cháu tao?"

Mấy người sau lưng hung thần ác sát thu lại, từng người vẻ mặt tươi cười liên tục cám ơn, Tô Đại Giang cũng khách khách khí khí trả lời từng người.

Chú Sơn bắt lấy tay hắn, cười nói:" tý nán lại uống với anh em vài ly?"

Tô Đại Giang liếc mắt nhìn Thảo bên cạnh, cười nói:"hôm nào chú ơi, hôm nay không được rồi."

Chú Sơn nhìn Thảo cười cười, hắn xua tay:"vậy thôi, hôm nào có rãnh ra chú, nhà cái gì cũng có thể thiếu, chỉ bia với mồi là lúc nào cũng có."

Tô Đại Giang bỏ tiền vào balo, qua loa lấy lệ gật đầu "dạ" một tiếng, chào hỏi mấy người, Thảo cũng lên tiếng chào hỏi, hai người song song ra cửa.

Thấy hai người đi xa, mấy tên đàn em cũng lại ghế ngồi xuống, hắn liếc mắt mấy cọc tiền cười hắc hắc, chú sơn liếc mắt hắn rồi cầm lại một cọc tiền, còn bao nhiêu hắn đẩy ra:"cầm tiền, chia cho anh em đi."

Một tên trong nhận lấy tiền, tò mò hỏi:"đại ca, sao đại ca không cầm thêm."



Chú Sơn cười thâm ý, không lên tiếng, mấy người đã hiểu.

. . .

Trên đường hai người trầm mặc không nói, Thảo hai tay nắm yên xe, ngiêng đầu nhìn nước sông không lên tiếng.

Tô Đại Giang nín hỏng, hắn ỉu xìu hỏi:"sao em không nói chuyện? Giận anh?"

Thảo không lên tiếng, tiếp tục nhìn nước sông.

Tô Đại Giang dừng lại xe đạp, hắn đã xuống chân chống, hai tay bưng lấy mặt cô cúi đầu hôn lên, Thảo giãy dụa vài cái cũng không nhúc nhích.

Hắn kiếp trước xem phim tình cảm, dỗ bạn gái giận dỗi có hai cách thông dụng, một là nhận lầm rồi xin lỗi nhưng cách này cần thời gian, hắn chọn cách nhanh hơn, hôn, hôn một cái không hết giận thì hôn hai cái, hôn hai cái không hết thì hôn bà cái, tới khi nào hết giận thì thôi.

Một lát sau hắn buông ra cô, cô chưa kịp mở miệng nói chuyện hắn đã cúi đầu hôn tiếp, mầy lần liên tục, tới khi hắn buông tha cô thì Thảo trong ngực hắn đã mềm nhũn, cô tựa trong ngực hắn, không biết có phải hay không mũ thỏ của cô phải hai không mũ thỏ của cô phản xạ ánh sáng, mặt cô lúc này hồng nhuận, đang từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy.

Tô Đại Giang thanh âm trầm thấp lên tiếng:"hết giận chưa?"

Hắn sẽ không hỏi lý do cô không vui, thành thật nhận sai cầu xin tha thứ là được.

Phụ nữ là vậy đôi khi mới vui vẻ đó rồi lại giận dỗi đó, không ai có thể hiểu được họ, kể cả chính bản thân họ, phụ nữ yêu đương sẽ rất hay giận dỗi, họ lo được lo mất, họ làm nũng, họ cảm nhận được từ đối phương sự quan tâm, nói chung những lúc thế này cứ nhận sai, năm tử hán đại trượng phu co được dãn được, lúc cần cứng thì cứng lúc nào nên mềm thì mềm.

Thảo trong ngực hắn dụi dụi đinh xoa nước mắt, nhưng nghĩ lại hắn đây là áo trắng nên thôi, cô hơi đẩy nhẹ hắn ra một tý, lấy tay xoa nước mắt buồn buồn nói:"em sẽ không hỏi anh vì sao chú Sơn sẽ đưa anh tiền, anh có làm chuyện gì phạm pháp em cũng không quan tâm."

Tô Đại Giang đã hiểu hắn cười cười xòa đầu cô, hắn thêm mắm dặm muối kể cho cô nghe mấy chuyện nhóm tên Hải làm, còn nói mấy gia đình bị gạt tán gia bại sản, vợ con lý tán.

Hắn nhịn không được ra tay nghĩa hiệp, hợp tác với chú Sơn hố bọn chúng một trận, đòi lại sự công bằng cho mọi người.

Chỉ là đòi lại sự công bằng chứ không nói là đem tiền trả lại.

Thảo lẳng lặng nghe, cô trầm mặc một chút nói khẽ:"từ nay về sau anh không được làm mấy chuyện này nữa, có nghe không?"



Tô Đại Giang nhẹ nhàng "ừm" một tiếng không hiệu ý vị, Thảo tức giận nện vào ngực hắn một cái, thở phì phò nói:"nếu em mà biết được anh lại làm mấy chuyện này, thì không cho phép tới gần em."



Cô không h·ăm d·ọa đòi "chia tay" người phụ nữ thông minh sẽ không ỷ vào được sủng mà suốt ngày lấy chia tay ra uy h·iếp.

Tô Đại Giang giơ tay đầu hàng:"không dám nữa, không dám nữa."

Thảo không lại níu lấy cái chuyện này, cô vặn eo hắn, tức giận nói:"ôm đủ chưa? Đủ rồi thì đi về, gần một giờ rồi."

Hai người lên xe quay trở về nhà, cả đoạn đường vừa đi vừa tâm sự, phảng phất chuyện không vui chưa từng xảy ra.

. . .

Tô Đại Giang về tới nhà đã hơn một giờ, hắn về nhà thì gặp ông Tính mặt không b·iểu t·ình uống trà, trên bàn để một nhánh tầm vông to bằng ngón út.

Hắn tâm lý lộp bộp,

Xong, cha hắn biết.

Tô Đại Giang giả vờ trấn định, hắn đi tới trước mặt cha hắn:"thưa cha con đi học mới về."

Ông Tính không trả lời hớp hết lý trà nhạt nhạt lên tiếng:"vô nhà nằm cuối đi, lát tao vô."

Kiếp nạn tránh không thoát, Tô Đại Giang ỉu xìu đi vào nhà thì thấy bà Mai, bà lúc này ngồi ở trên giường, con mắt hơi đỏ, bà vừa khóc qua.

Tô Đại Giang thưa bà một tiếng rồi nằm sấp trên giường chờ phạt.



Cha hắn rất nghiêm, mặt dù hắn đã gần mười bảy, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, nếu có ai hỏi Tô Đại Giang sợ nhất là ai, hắn sẽ không chút do dự nói "cha hắn" ông Tính sẽ không phải thường xuyên đánh hắn, từ nhỏ tới lớn tổng cộng đánh hắn chưa hết một bàn tay có thể tính, một lần gần nhất là năm hắn mười lăm tuổi, trốn học đi chơi net.

Lần đó ông Tính ra tới quán net, mặt không b·iểu t·ình, nhưng không phải như người ta, đánh con tại tiệm nét, ông chỉ bình tĩnh vỗ nhẹ bàn hắn thu hút sự chú ý của hắn nói khẽ:" về nhà có công chuyện." Rồi quay đầu đi về.

Ông Tính lời nói với Tô Đại Giang rất có cân lượng, hoặc là nói Tô Đại Giang bị huyết mạch khắc chế rất mạnh.

Bên ngoài ông Tính uống hết một ngụm trà trong ly, ông xách cái roi đi vào bên cạnh hắn, hỏi:"biết vì sao hôm nay tao đánh mày không."

Tô Đại Giang biết rõ, hắn rụt đầu nói "biết" ông Tính gật đầu hỏi tiếp:"mày làm như vậy sai hay đúng?"

Tô Đại Giang lung lay đầu:"sai."

Ông Tính lại hỏi:"vậy hôm nay tao đánh mày có oan hông?"

Tô Đại Giang nói khẽ:"không có."

Ông Tính gật đầu, ông đễ hờ nhánh tầm vông lên mông Tô Đại Giang, một luồn hơi lạnh bắt đầu từ mông, theo xương sống, chạy thằng lên đầu, ông Tính nói rõ từng chữ:" hôm nay tao đánh mày mười cây, mày phải nhớ trận đòn hôm nay."

Nói ông giơ lên roi đánh một cái lên mông hắn, tiếng rõ to, bà Mai che miệng rơi nước mắt nhưng không lên tiếng, ông Tính chầm chậm nói:"rồi thứ nhất tao đánh mày theo người ta cá cược, mày mới bây lớn? Mày có chắc ăn người ta hông? Rồi mày thua rồi ai khổ? Có phải mẹ mày với tao khổ hông?"

Tô Đại Giang gật đầu nói"dạ"

Ông Tính lại một roi đập xuống, bà Mai đã không đành lòng nhìn, bà mang dép chạy thẳng vô buồng:"roi thứ hai tao đánh mày lừa dối cha mẹ, mày nói mày đi đâu? Rồi rốt cuộc mày làm gì? Mày có nhớ hông?"

Tô Đại Giang rụt đầu xuống giường không có khóc, nhưng con mắt hắn đỏ lên, cắn môi dưới thật chật, hai tay khoanh kê đầu căng cứng, bàn tay co rút một chút.

Ông Tính lại một roi liên tiếp một roi đánh xuống, ông nói đánh đủ mười rồi là đánh đủ mười roi, không dư, không thiếu, từng roi đánh xuống ông kễ rõ sai lầm của hắn, đánh xong ông thả xuống cây đứng tại chỗ.

Tô Đại Giang cố nén đau nhức bước xuống giường, hắn đứng trước mặt ông đầu cúi xuống, khoảnh hai tay trước ngực nói:"xin lỗi cha, mai mốt con không dám nữa."

Ông Tính gật đầu trầm thấp nói:"đi rữa mặt đi rồi vô ăn cơm."

Tô Đại Giang bước vào buồng trong năn nỉ mẹ hắn, bà Mai một bên lâu nước mắt một bên càm ràm, Tô Đại Giang quỳ dưới đất nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, trọn vẹn ba mươi phút đồng hồ bà Mai mới bỏ qua.

Tô Đại Giang chạy đi tắm rửa thay quần áo, bới tô cơm rồi nhíu mày ngồi chồm hỗm trên ghế ăn cơm.

PS: các bạn thân mến! Vì đễ phù hợp với dân miền Tây nên mình sẽ thấy thế "không" thành "hông" và một số từ dân địa phương hay dùng.