Chương 26 vụ án cây kim
Năm giờ chiều, mặt trời lặn về tây, chân trời chiếu lên từng tia sáng đỏ rực, Tô Đại Giang và bà Mai hai người xách gàu đi tưới cây vô, ông Tính đang sắc rau muống thả vô mùng cho ốc ăn.
Tô Đại Giang tắm rửa phụ bà Mai nấu cơm, trong lúc ăn cơm mông hắn cũng không đặt trên ghế, bà Mai đau lòng trừng mắt ông Tính, ông Tính mặt không b·iểu t·ình, không biết trong lòng ông nghĩ gì.
Bữa cơm kết thúc Tô Đại Giang đứng lên dọn dẹp, ông Tính đi pha ấm trà, bà Mai thì ở phía sau rửa chén.
Bảy giờ tối, ông Tính ngồi dưới ánh đèn huỳnh quang uống trà, Tô Đại Giang đi vào lôi kéo bà Mai đang xem tivi, hắn đè bà Mai ngồi trên ghế còn mình thì chạy vào lấy ra balo.
Bà Mai buồn bực, ông Tính như cũ mặt không b·iểu t·ình, Tô Đại Giang mở ra balo, lấy ra năm cọc tiền đặt lên bàn.
Bà Mai ánh mắt trừng lớn, môi nhấp nháy, rất lâu không nói ra lời, ông Tính như đã biết trước vẫn như cũ bình tĩnh uống trà.
Tô Đại Giang trịnh trọng nhìn hai người:"đây là số tiền con kiếm được."
Ông Tính lạnh giọng, nhấn mạnh:"gạt được."
Tô Đại Giang xấu hổ cúi đầu, không có chối.
Bà Mai run rẩy tay sờ sờ mấy cọc tiền rất lâu không bình tĩnh.
Ông Tính không đầu, không đuôi, hỏi một câu:"mấy tờ giấy đâu?"
Tô Đại Giang hiểu rõ, hắn lấy ra ba tờ giấy nợ đã bị xé đôi, đây là sau khi hắn đi chú Sơn kêu người đưa cho hắn, không có giá trị pháp lý, nhưng, có thể dùng làm bằng chứng.
Hắn đặt mớ giấy lên bàn, cầm lấy hộp quẹt đặt cạnh bọc thuốc dắn của ông Tính, quẹt lửa đốt đi.
Ông Tính lúc này đặt tầm mắt về phía số tiền, hỏi:"định làm gì?"
Tô Đại Giang xoa xoa đầu:"mua đất."
Ông Tính gật đầu nhưng lại nói:"toàn bộ mua đất sao?"
Giá đất hiện tại chỗ hắn mới tám mươi triệu một công (một ngàn mét vuông) đất mặt tiền cao nhất cũng mới một trăm hai, trăm ba, mấy năm sau vô quy hoạch giá đất tăng bốn, năm lần cũng không mua được.
Tô Đại Giang lắc đầu:"cha hỏi cho con mua miếng đất mặt tiền, một, hai công là được rồi."
"Sau đó đâu?"
Tô Đại Giang đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, hắn không cần suy nghĩ, nói:"con định mở ở đó một vựa ốc nhỏ, rồi đem ra chợ bán lại."
Dân ở đây biết ốc bươu là bán được, nhưng mỗi lần bắt được không nhiều, một ký hai ký, bán được mấy chục ngàn, nhưng chợ quá xa, gần hai mươi cây số, đạp xe đạp, lộ không thuận người ta cũng lười đi.
Hắn biết mở vựa ở đây một ngày mua không được bao nhiêu, một tuần nhiều lắm gom được hai ba chục ký, hắn lại không thể mua chênh lệch giá quá cao, nhưng hắn không cần vựa ốc cho lợi nhuận bao nhiêu.
Ông Tính cau mày lại giãn ra:"mày có chí làm ăn là tốt, tiền này cũng là của mày, muốn làm gì tao không cản, mua đất để đó cũng không có mất đi đâu, nhưng mà cũng phải liệu sức mà làm, còn lo ăn học nữa."
Ông Tính dừng lại một chút rồi nói tiếp:"nền nhà cũ của ông chín Năng kêu bán, một trăm tám kìa, để ngày mai tao ra bàn với ổng coi sao."
Tô Đại Giang gật đầu, nên nhà ông chín Năng hắn cũng biết, ông chín là chủ của vườn bưởi bên cạnh nhà hắn, bà chín có nghề làm quần áo rất khéo, hai vợ chồng tích góp mấy năm được một số tiền nên gia định ông chín ra chợ mở một nhà mái, nhận làm quần áo cho người ta, thu nhập rất khả quan.
Nhà cũ của ông là ngôi nhà lá, mái tôn, nền gạch, quanh sân tráng sẵn bê tông, nhìn rất khang trang, cả nhà, cả sân cũng hơn một công đất, nhưng giá một trăm tám triệu cũng khiến nhiều người chùn bước.
Hắn suy tư một chút, nói với ông Tính:"cha nói với ông chín thử coi, nền với sân mình mua nhưng nhà thì mua đất xong cũng dỡ bỏ, cha coi ông chín có bớt được chút đỉnh hông?"
Ông Tính cũng đồng ý:"để tao nói với ổng, không được thì kiếm mua chỗ khác, xứ địa này thiếu cha gì đất."
Đó là bây giờ cha mới nói như vậy, Tô Đại Giang nghĩ thầm.
Bất quá hắn cũng không nói ra miệng.
Hai cha con bàn chuyện bà Mai cũng không chen vào, hai cha con bàn bạc trong chốc lát thì đưa tiền cho bà Mai đi cất.
Hắn lấy ra điện thoại đã chín giờ hơn, hắn gọi cho Thảo, điện thoại vừa đổ chuông đã kết nối.
. . .
Hôm sau thứ ba, Tô Đại Giang vào lớp đã gần vô học, mọi người đã quen việc hắn đi trễ, nhưng hôm nay hắn rất lạ, bước chân rất phiêu, thỉnh thoảng lại cau mày.
Thảo biết chuyện gì xảy ra nên trêu tức nhìn hắn, Tô Đại Giang nhìn thấy lại không thèm đễ ý, hắn đi về chổ ngồi của mình ngồi xuống, nhưng vừa đặt mông lên ghế thì hắn hít sâu một hơi.
Thằng Luân nghi hoặc nhìn hắn hỏi:"lồi trĩ hả mậy?"
Tô Đại Giang trợn mắt hắn:"trĩ con bà mày."
Hai người mắng nhau là chuyện hằng ngày, thằng Luân cũng không thèm đễ ý mà cười trên nỗi đau của người khác hỏi:"đừng nói với tao là bị thằng nào thông đ*t nghe?"
Tô Đại Giang hận không thể đập cho hắn một tay, hắn không thèm đễ ý thằng Luân mà đang nghĩ cách ngồi xuống.
Hắn đang loay hoay thì Thảo đi xuống đưa cho hắn một cái gối nhỏ, Tô Đại Giang cảm động nhận lấy cái gối nhỏ, mềm mềm, lại rất mới, có thể là làm vội vàng nên không được đẹp, hắn từ phế phủ nói:" vẫn là vợ anh thương anh."
Thảo trừng mắt hắn không lên tiếng, Tô Đại Giang cười hắc hắc đưa lên mũi hít hít:"em mới làm cho anh à? Thơm quá."
Thảo nhìn hắn động tác, thản nhiên nói:"cái gối kê mông của cha em, em lấy đó."
Tô Đại Giang động tác cứng ngắc đăm đăm nhìn cô, run giọng hỏi:"em, em nói cái gì?"
Thảo "phốc" một tiếng bật cười, cô nhón chân xoa xoa đầu hắn cười haha nói:"em nói giỡn."
Tô Đại Giang thở phào một hơi, hắn bắt lấy bàn tay đang tác quái trên đầu mình, nâng lên hôn một cái, chợt hắn thấy trên tay cô có miếng băng dán, hắn cau mày hỏi:"kim đâm à?"
Thảo rụt lại tay, đầu sau lưng mím môi nói:"làm có hơi gấp, anh đừng có chê."
Tô Đại Giang cảm động, hắn trên mặt cô một cái:"sao lại chê? Đây là vợ anh tâm quyết làm cho anh sao chê được."
Tiếng chuông vô học vang lên, Thảo về chổ ngồi, Tô Đại Giang đặt cái gối lên ghế cẩn thận ngồi xuống, nhưng mà vừa chạm mông vào gối một giây đã giật thót đứng lên hú lên quái dị:"má ơi."
Cả một tiết học Tô Đại Giang cầm trên tay cái kim khâu ngẩn người, thằng Luân ngồi bên cạnh úp mặt xuống bàn khoa trương cười, thỉnh thoảng còn đập đập tay xuống bàn bốp bốp.
Thảo hai mắt rưng rưng thỉnh thoảng lộ lắng quay đầu nhìn hắn.
Những này Tô Đại Giang không thấy, hắn giờ phút này cặp mắt đăm đăm nhìn cây kim trong tay, một vạn câu hỏi "vì sao" trong đầu.
. . .
Tiết thứ nhất kết thúc, giáo viên bộ môn vừa ra khỏi lớp thì Thảo đã chạy xuống, cô ngồi bên cạnh hắn, lắc lắc cánh tay hắn, âm thanh mang theo tiếng khóc nói:"xin lỗi, em không đễ ý dồn luôn cây kim vô chung với vải vụn, em tưởng cây kim chỉ rớt đâu đó thôi, em không cố ý đâu."
Tô Đại Giang ngơ ngác quay đầu nhìn cô:"không sao, anh ổn."
Rồi hắn quay đầu nhìn thằng Luân đang cười nghiêng ngã nói:"mày có thể cút."
Thằng Luân cười lớn tiếng hơn nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn đễ cây kim qua một bên, ôm lấy vai cô:"anh không sao, đừng có khóc."
Thảo bây giờ tràn đầy tự trách, cô nghe mông hắn bị ăn mười rồi, ngồi không được nên đã may cho hắn cái nhỏ, vốn dĩ tưởng không khó nhưng cô là con gái một xưa giờ đâu làm mấy chuyện này, cô mái được mấy mũi thì châm vô tay mấy cái, đến nữa đêm thì cô mới mai xong được cái vỏ, đến khi dồn vải vụn vào xong thì cô không tìm thấy cây kim, vốn tưởng rằng cây kim chỉ rớt đâu đó, cô tìm rất lâu không thấy thì qua xin mẹ cây kim khác, mãi tới hơn mươi hai giờ mới xong, cô buồn ngủ không chịu nổi leo lên giương là ngủ.
Ai mà ngờ.