Chương 19
Chương 19
Ba tên Hải,Lý, Tâm bị nhấn đầy gục xuống bàn, mặt mũi sưng phù, trên cổ còn gác dao, cảm giác lạnh lẽo từ cổ khiến bọn chúng thành thật, Tô Đại Giang lại gần vỗ vỗ mặt hắn: "không phải nói đánh lộn trừ sao? đứng dậy đánh con."
Tên Hải mặt xanh có xen lẫn tím, tim gan, hắn đều căm giận, hối hận hoá thành sợ hãi, hắn cúi đầu, gục xuống bàn: "tao viết, tao viết, mày muốn tao viết cái gì tao cũng viết."
Tô Đại Giang vỗ vỗ mặt hắn nhìn hai người còn lại hỏi: "hai chú thì sao? Trả lời luôn cho cháu dễ giải quyết."
Tên Lý, tên Tâm cả người đều đang rung, hai người liên tục gật đầu: "tao viết, tao viết."
Tô Đại Giang gật đầu cười nói:"rất tốt, ngày từ đầu phối hợp vậy thì sao lại chịu tội?"
Hắn mở ra balo, lấy ra một quyển tập, bức ra ba đôi giấy, rồi lấy viết, viết lên giấy quốc hiệu, tiêu ngữ rồi phát cho từng người, hắn nhìn về hướng mấy người anh Cá nói:"thả tay mấy chú ra đi."
Anh Cá buông lỏng tay ra, Tô Đại Giang nói khẽ: "viết theo con nói."
Ba người run rẩy cầm lên viết, tay đang run, Tô Đại Giang nhìn không được quát:"ai làm gì mà run, cầm chắc cây viết."
Ba người giật mình cố gắng kìm chế run rẩy, tay cầm viết cũng hơi vững, Tô Đại Giang hài lòng, hắn cười nhạt nói: "con nói cái gì thì mấy chú viết theo cái đó."
"Giấy vay tiền, tôi tên, tên họ là gì thì ghi vô"
Hắn dừng lại một chút cho mấy người theo kịp, thấy ba người viết không sai hắn giễu cợt nói:"rất có kinh nghiệm."
Mấy người không để ý hắn giễu cợt, trong mắt có phẫn nộ nhưng cảm giác lạnh lẽo trên cổ nháy mắt thanh tỉnh lại.
"Hôm nay thứ bảy, ngày mười một, tháng hai, năm hai không mười hai, tôi có mượn anh Tô Đại Giang số tiền, mấy người thiếu bao nhiêu thì ghi vào, tôi xin hứa sẽ trong một tuần lễ trả tiền đầy đủ." Hắn cắn rất nặng từ mượn như sợ họ không nghe thấy.
"Rồi kí tên vô."
Mấy người xoạt xoạt viết, viết xong thì ký tên vào, đưa tờ giấy cho Tô Đại Giang rồi thấp thỏm chờ đợi.
Tô Đại Giang nhìn xem tờ giấy hắn hài lòng gật đầu, thứ hắn cần chỉ là đầy đủ quy trình, chuyện còn lại cũng không cần hắn quan tâm.
Tô Đại Giang phất tay nói:"mấy chú về đi, nhớ gom tiền trả cho con."
Hắn dừng lại một chút, lạnh giọng nói: "đừng có khờ dại mà muốn trốn, gia đình, nhà cửa, đất đai của mấy chú còn ở đây."
Mấy người tên Hải liên tục gật đầu cam đoan rồi như được đại xá chạy trốn.
Tô Đại Giang đưa mắt nhìn bọn chúng rời đi thì thử hồi ánh mắt, hắn đưa ba tờ giấy nợ giao cho nhóm anh Cá nói khẽ: "giao cho mấy anh, đừng ép tụi nó quá, em cần tiền không cần mạng."
Anh Cá cười tươi rói, hắn đưa cây dao cầm trên tay cho tên đàn em, cẩn thận nhận lấy, liên tục cam đoan: "chú em cứ yên tâm, mấy chuyện này tụi anh là chuyên nghiệp."
Tô Đại Giang gật đầu không nói gì thêm, hắn nhìn xung quanh quán ông hai, bàn ghế tan nát, có mấy người khách cũng trốn hết, ông hai thì ngồi bệt trên đất, mặt tái mét, tay run run.
Thấy cảnh này Tô Đại Giang cũng áy náy, hắn quay đầu về phía anh Cá lúng túng hỏi:"anh có tiền đó không? Cho em mượn năm trăm."
Anh Cá từ trong túi lấy ra hai tờ hai trăm, một tờ một trăm đưa cho Tô Đại Giang nói:" anh em mình không, nói mượn mất lòng, chú em mày cầm lấy sài đi."
Tô Đại Giang cũng không khách sáo nhận lấy tiền:"cám ơn mấy anh, hôm nay mấy anh cực khổ, làm xong em mời mấy anh một bữa."
Anh Cá cười hắc hắc nói:"chú em mày khách hàng lớn, nói gì mấy lời khách sáo, chú em mày giải quyết chuyện ở đây đi mấy anh đi trước về báo với đại ca"
Mấy người nhiệt tình chào Tô Đại Giang rồi đồng loạt ra về, Tô Đại Giang đi tới chỗ ông hai cười nói:"ông tính cho con, quán tổn thất bảo nhiêu? Con bồi."
Ông hai liên tục khoát tay, lắp bắp nói:"không, không cần, không cần."
Tô Đại Giang thở dài cứng rắn nhét tiền vào tay ông, hắn căn dặn: "chuyện hôm nay ông đừng nói linh tinh nghe."
Ông hai gật đầu như giã tỏi, muốn đứng lên, lại vô lực ngồi xuống đất, Tô Đại Giang lấy qua cái ghế còn nguyên đỡ ông ngồi dậy, biết ông sợ hãi hắn cũng không nán lại quay người đi.
Ra tới trước thì đã đêm, hắn nhìn lên bầu trời đêm thở dài, hắn dặn dò cho có lệ, chuyện hôm nay không phải chỉ mình ông hai biết, sớm hay muộn cũng lọt vào tai cha mẹ hắn.
Hắn hít sâu một hơi, đi xuống bến, gở lấy dây xuồng.
Hắn nằm dài trên xuồng, mặc kệ xuồng trôi theo dòng nước, hắn lấy ra điện thoại gọi cho Thảo rồi áp vào tai chờ kết nối.
Đầu dây bên kia nháy mắt kết nối, dường như cô đang một mực xầm điện thoại chờ hắn gọi tới, giọng Thảo truyền đến bên tai:"alo? Giang, sao giờ này mới gọi cho Thảo?" giọng Thảo dễ nghe khiến cảm xúc hắn hơi dịu.
Hắn nở nụ cười:"hôm nay làm chuyện lớn."
. . .
Cùng lúc đó, Thảo đang nằm sấp trên giường, mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng phấn, hai chân không ngừng lắc, điện thoại để trước mặt được kết nối với tai nghe, cô đeo lên tai nghe, cầm lên mic của tai nghe hỏi:"làm chuyện lớn? Chuyện gì mà lớn?"
Tô Đại Giang trầm thấp nói khẽ:" kiếm tiền cưới Thảo."
Mặt Thảo đỏ lên, cô nhỏ giọng phản bác:" ai muốn gả cho bạn?"
"A, không gả sao?"
"Không gả."
"Vậy tôi cưới người khác."
"Bạn dám."
"Không dám."
Hai người ta một lời,ngươi một lời, rất lâu hắn mệt mỏi nói: "hôm nay mệt mỏi quá, Thảo hát cho tôi nghe một bài đi."
Thảo nhỏ giọng hỏi:"bạn muốn nghe bài gì?"
"Bài gì cũng được, chỉ cần bạn hát tôi đều thích nghe."
Thảo hơi suy nghĩ một chút thăm dò hỏi:"lời nguyền?"
Tô Đại Giang gật đầu nói: "bài này tôi biết."
Thảo nói khẽ:" vậy tôi hát một đoạn, bạn hát một đoạn nghe."
"Được."
. . .
Tô Đại Giang về tới nhà thì đã hơn tám giờ đêm, bà Mai buồn bực hỏi: "đi chơi tới giờ này, tao tưởng mày đi không biết đường về chứ?"
Tô Đại Giang cười làm lành, hắn lại sau lưng bà Mai cho bà bóp vai, nịnh nót nói: "xe đạp con hư, còn ghé tiệm sửa."
Bà Mai liếc nhìn hắn âm dương quái khí hỏi:"một cấy số hư một lần sao? Để tao kiu cha mày mua cho cái xe mới."
Tô Đại Giang cười hắc hắc, hắn đổi chủ đề hỏi:" cha đâu rồi mẹ?"
Bà Mai đẩy ra cánh tay hắn, nói:"đi kiếm cá rồi, tắm rửa gì đi rồi ăn cơm."
Tô Đại Giang chạy đi qua loa lấy lệ tạt vài gàu nước rồi chạy đi vô thay đồ, hắn chạy xuống bếp, lục lọi nồi cơm, bà Mai không bỏ qua cơ hội châm chọc hắn: "đi ra nhà bạn chơi bạn không cho ăn cơm sao?"
Tô Đại Giang cười khổ một tiếng, vẫn là bới tô cơm, múc miếng cá kho ngồi ăn ngon lành.
Hắn không trả lời bà Mai tức giận nói: "đòi nuôi ốc hến gì đó, nhiệt tình được mấy hôm rồi bỏ đó, toàn để tao với cha mày cho ăn."
Tô Đại Giang nghẹn cơm hắn vuốt vuốt cổ họng, gian nan nuốt xuống: "con bận đi học mà mẹ?"
Bà Mai chẳng thèm nói hắn, bà lấy cái remote tivi bật lên xem, Tô Đại Giang ăn được một nữa thì ông Tính vác túi cá về, Tô Đại Giang nịnh nọt bưng tô cơm chạy ra hỏi:"có cá không cha?"
Ông Tính liếc cũng chẳng thèm liếc hắn trả lời:" đủ ăn."
Tô Đại Giang phảng phất đứng ở một mình trên đảo nhỏ, cô đơn không người đễ ý, buồn bực lùa lùa cơm, xem thời gian còn sớm hắn gọi cho Thảo tìm sự an ủi, hai người tám chuyện hơn mười giờ thì hắn tắt điện thoại đi ngủ, hắn cũng không quên sáng mai còn phải dậy sớm phụ cha hắn trồng mít đây.
PS: dạo này tìm được công việc, làm ngày 12h nên thời gian rãnh rất ít mong mấy bạn thông cảm nha!