Chương 20 trồng mít
Chương 20 trồng mít
Năm giờ ba mươi sáng chủ nhật, cơn mưa phùn buổi sáng rơi trên mái lá phát ra âm thanh lạch cạch, lạch cạch.
Tô Đại Giang ngủ rất không thành thật, gối đầu bị quăng sang một bên dưới lớp chăn mơ hồ nhìn thấy hắn, hai tay giang ngang, hai chân tạo thành hình chữ v, một đoạn ngắn đưa ra khỏi chân.
Một đợt ý lạnh lùa qua, hắn trong vô ý thức hướng trong chăn rụt rụt, nghiêng người ngủ say sưa ngon lành
Ông Tính hôm nay không đi chạy đò, đặt cái bàn gỗ nhỏ trong nhà, thói quen uống trà buổi sáng, ông nhìn ngoài trời đang mưa, nghe trong bếp phát ra âm thanh.
Bà Mai trong bếp đang nấu cơm, hôm này trời lạnh bà mặc thêm một chiếc áo khoác, đang dùng đũa xơi xơi chảo cá.
Ngoài trời đang mưa, trong mái lá khói bếp lượn lờ, khói xuyên qua khe lá hình thành một tầng sương trắng phủ trên mái nhà rất lâu không tán.
Ông Tính nhìn bầu trời hé lên tia sáng, ông vào buồng trong gọi Tô Đại Giang thức dậy, hôm nay hắn ngủ rất sâu, ông Tính gọi hai ba tiếng vẫn không dậy, ông vén màn lên lấy tay lắc lắc vai hắn.
Trong mơ ngủ Tô Đại Giang thấy bả vai bị lấy động hắn theo bản năng lấy tay phủi phủi rồi xiết chặt chăn mệt, ngủ tiếp.
Ông Tính xoa xoa mi tâm, bắt đắc dĩ lại để cho hắn ngủ một lát.
Đã hơn sáu giờ, bà Mai đã dọn cơm ra, bà nhìn quý tử nhà mình chưa thấy bóng dáng, bà đi vô bếp cầm ra cây củi, bước vào trong buồng.
Tô Đại Giang trong mơ ngủ cảm nhận được nguy hiểm, hắn cấp tốc bật đầu ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng thì thấy bà Mai cầm cây củi to bằng cánh tay, hắn không một câu nói nhảm, vén lên chăn, vọt ra ngoài.
Bà Mai động tác vén màn dừng lại giữa không chúng, bà ngơ ngác vài giây thì bật cười.
. . .
Bữa cơm hôm nay rất thịnh soạn, theo Tô Đại Giang nó là như vậy, một chảo cá lóc kho tiêu, một đĩa rau lang luộc, một chén chao, còn có thêm mấy trái ớt hiểm tươi.
Hắn cầm lấy chén bới cơm phân biệt đưa cho cha mẹ hắn, rồi bới cho mình một chén, trong bữa cơm hai mẹ con líu ríu nói chuyện với nhau, ông Tính vẫn như vậy ít nói, chỉ lẳng lặng nghe.
Mưa ngừng rơi, nhưng đỉnh đầu mây vẫn chưa tan hết, tia nắng len lời qua những cành cây, thành từng tia từng tia ánh sáng mang theo hơi nước, bàn ăn thử thập xong Tô Đại Giang chạy vào lấy điện thoại nhắn cho Thảo "buổi sangd tốt lành" rồi mặc lên quần dài, áo dài tay, hắn đội thêm chiếc nón bo trắng, đeo lên khẩu trang vải mẹ hắn mua cho.
Cả nhà cùng nhau chuyển mít giống xuống ghẻ, ghe dài sáu thước, rộng mười hai tất, mít loại này cây giống cũng tô hơn cam nhiều, xách chừng hơn một trăm cây là đầy rồi.
Ông Tính phân công:" thằng Giang với mẹ mày đi đặt cây đi, một cây một bầu."
Hắn đã hình dung ra, mẹ hắn chống ghe, hắn đi theo trên bờ xách cây đặt ở cạnh bầu cho cha hắn trồng.
Bà Mai xách cái giỏ xách nước đi xuống ghe, Tô Đại Giang đi ra bờ ruộng ngồi chờ, không bao lâu thì mẹ hắn tới.
Bà Mai chống xuồng dưới mương từ từ theo hắn, hắn mỗi chuyến xách bốn cây, mỗi bầu một cây, nữa tiếng sau là hết, hai người tiếp tục đi vào chất thêm một ghe cũng làm y như vậy, tới gần chín giờ thì cũng để xong được hai bờ.
Trồng cây vô chậu sẵn không khó, loại này được bọc trong túi nilon, xé ra bọc nilon, tách một ít đất bên dưới đáy cho lộ rễ ra ngoài, đào một lỗ trên bầu đất đào sẵn, cho vào một ít đất thịt, bỏ gốc mít vào, lấp đất lại là hoàn thành.
Bà Mai đi theo ông Tính trồng cây, Tô Đại Giang xách theo cái gàu múc nước, chín giờ đắng đã bắt đầu gắt, nước mưa lúc sáng đã bốc hơi từ lúc nào, Tô Đại Giang mỗi cây tươi hai gàu nước, mãi gần trưa mười một mười hai giờ mới trông xong hai bờ, Tô Đại Giang ào một cái phóng xuống mương, nước bị hắn quậy đục ngầu một vùng.
Bà Mai nhìn hắn lặn hụp dưới nước nhìn không được mắng: "trưa nắng mà nhảy xuống nước bệnh c·hết, lên bờ."
Tô Đại Giang hụp một cái thật lâu mới thoả mãn lên bờ.
Hắn nhìn đám mít mới trồng lúc này đã rủ cụp xuống, hắn bĩu môi: "mới phơi nắng chút xíu mà ỉu xìu rồi."
Bà Mai nhịn không được nói:"nắng này đừng nói cây, phơi mày còn khô."
Tô Đại Giang ngậm miệng không nói, hắn biết trong vài ngày tới hắn cực khổ dài dài.
. . .
Tô Đại Giang vô nhà hắn lập tức lao đi tắm rửa thay quần áo, ngồi trước quạt gió hắn cười thoả mãn.
Hắn lấy điện thoại, thì thấy Thảo nhắn lại, còn có cuộc gọi nhỡ từ anh Cọp, Tô Đại Giang nhíu mày, hắn chạy ra xa nhà gọi điện thoại, chuông đổ hai hồi anh Cọp bắt máy.
Tô Đại Giang trầm giọng hỏi: "xảy ra chuyện à anh?"
Bên kia anh Cọp cười haha nói: "chuyện thì không có, bất quá có mấy việc thương lượng với chú em."
Tô Đại Giang thở phào hỏi:" chuyện gì?"
Đầu dây bên kia anh Cọp nói:"không có gì, anh gọi báo cho chú em tiền đã có, nhưng mà anh cần trích ra một ít, chú em cũng biết tiền này không sạch, cần phí."
Tô Đại Giang đã hiểu hắn cười nói: "không thành vấn đề, phí em toàn chịu."
Anh Cọp cười haha: "chú em mày sảng khoái, bất quá anh cũng không đễ chú em mày bị thiệt, mỗi người ra một nữa."
"Được rồi, em biết rồi."
Trước khi tắt điện thoại anh Cọp nhắc nhở: " chú mày coi chừng tụi thằng Hải, nó không dám hận vô anh, nhưng chú thì..."
Tô Đại Giang cười nói: "không đáng ngại, anh yên tâm."
Tô Đại Giang tắt điện thoại hắn lộ ra nụ cười, thứ hắn cần chỉ là nhổ đi mấy cái tai hoà ngầm mà thôi, còn tiền chỉ là niềm vui ngoài ý muốn.
Còn vấn đề hợp lý số tiền này hắn cũng không cần nghĩ, dù sao cha hắn chậm nhất ngày mai cũng nghe được phong thanh, tới lúc chịu đánh một trận, chửi một trận, nói chung là không thể thiếu một trận giáo dục tư tưởng, còn chuyện trả thù hắn là không sợ, đừng nói chỉ có ba tên tay ngang, mười tên hắn cũng có thể đảm bảo an toàn.
. . .
Một buổi chiều rất nhanh kết thúc, bây giờ là sáu giờ mặt trời cũng khuất dạng, chỉ còn vài tia sáng yếu ớt không thể thắp sáng bầu trời, vài tiếng bìm bịp kêu, Tô Đại Giang với ông Tính mỗi người một cái gàu đang múc nước tưới trước khi trời tối, Tô Đại Giang giờ này đã cảm nhận được thế nào là cánh tay không phải của mình, tay hắn chỉ hoạt động theo bản năng.
Hai cha con về tới nhà thì trời đã tối hẳn, hắn ngửi ngửi được mùi cơm chín, bụng sôi lên ùng ục, lúc trưa hắn cũng ăn không được bao nhiêu cơm giờ này bụng đã trống không, hắn không thèm tắm rửa lao vào nhà dọn cơm.
Bà Mai bắt đắc dĩ nói:"tắm rửa gì đi rồi ăn."
Tô Đại Giang đang lấy bát đũa thả vào trong mâm nghe vậy hắn cười hì hì:"ăn xong tắm luôn, còn đói quá."
Ông Tính tắm xong, chỉ mặt cái quần đùi, Tô Đại Giang nhìn không khỏi chặc lưỡi nói với bà Mai: "cha hơn bốn mươi rồi mà tướng ngon quá mẹ ha."
Bà Mai lấy đũa gõ đầu hắn, sẵng giọng mắng:" lo dọn cơm đi."
Tô Đại Giang cười hắc hắc dọn ra cơm.
Cơm nước xong xuôi Tô Đại Giang lấy đèn pin thăm mớ ốc mới thả mấy hôm trước, mỗi ngày hai cử cha mẹ hắn vẫn đều cho ăn, ốc ăn đủ no nên lớn không chậm, mới hai ba ngày mà đã to bằng ngón trỏ, lúc này từng đám từng đám đang đu vào mớ rau muống đồng ba mẹ hắn thả vào.