Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 99: Chúc vợ yêu buổi sáng vui vẻ!




Dương Đổng Triệt quay ra nhìn “bà cô” vừa mới mắng mỏ mình, thản nhiên nở một nụ cười.

- Chị nói không sai! Da mặt tôi chính là rất dày, cộng thêm sự lì lợm, cho nên mới đến đây tìm Thanh Lan được chứ.

- Nếu tôi không tiếc một người vợ, tốt tới mức không ai tốt bằng như Thanh Lan, thì tôi đã chẳng đến đây.

- Nếu chị đã trao cho tôi cái danh hiệu “mặt dày, lì lợm”. Vậy thì sau này tôi sẽ luôn luôn đeo bám Thanh Lan, để không phụ lời khen tặng của chị.

Hắn đáp trả nhiệt tình đối với lời nói của Kha Tịch Tuyết, nhưng mỗi lời nói ra rõ ràng là ngang như cua, một chút lý lẽ thuyết phục cũng không có.

- Chị cần phải biết là đàn ông thường thích những thứ không thuộc về mình, hơn là những cái dễ dàng có được.

Dương Đổng Triệt không đả động gì đến chuyện, cô ta nói hắn có tình nhân bên ngoài.

Bởi vì, chuyện đó đến Ỷ Thanh Lan còn không tin hắn.

Ở đây tranh cãi với Kha Tịch Tuyết, về chuyện hắn có ngoại tình hay không, chỉ tốn thời gian mà thôi.

Nhưng mà hắn vẫn không quên nhắc nhở cô ta.

- Tôi với Thanh Lan bây giờ rõ ràng chưa chính thức ra toà ly hôn, mà đang ở trong thời gian hoà giải. Tôi có đủ quyền níu kéo cuộc hôn nhân này, tránh làm mất cân bằng trật tự xã hội.

Dứt lời, mặc kệ Kha Tịch Tuyết đang bốc hỏa vì lời biện giải của hắn.

Dương Đổng Triệt chủ động vươn tay nhấn chuông cửa.

Đám Vệ sĩ đứng phía sau lưng hắn thì há hốc mồm kinh ngạc, vì sự thao thao bất tuyệt của Thiếu gia nhà mình.

Có thể những câu trước Dương Đổng Triệt nói mà không cần có lý lẽ, nhưng hắn nói về vấn đề ly hôn lại hoàn toàn có lý.

Làm cho Kha Tịch Tuyết tức giận tới mức mặt đỏ phừng phừng.

- Cậu... nhưng đây là nhà của tôi. Tôi không cho cậu vào.

Trong lúc chờ đợi Ỷ Thanh Lan ra mở cửa, hắn lại tiếp tục đáp lời chị họ của cô.

- Được thôi. Vậy tôi sẽ đem vợ tôi rời khỏi đây.

Đúng là từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, Kha Tịch Tuyết chưa từng thấy người nào đã mặt dày rồi, lại còn đáng ghét giống như Dương Đổng Triệt.

Đàn ông mà lại đi hơn thua với phụ nữ.

- Cậu... cậu... ai cho cậu đem Thanh Lan đi? Mà con bé cũng chưa chắc chịu đi cùng cậu đâu nhá! Ở đó mà mơ đi.

Hai người cứ thế lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai.

Mà lúc này Ỷ Thanh Lan ở trong bếp nấu ăn, nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên.

Cô biết chắc chắn không phải chị họ mình nhấn chuông cửa, cũng sợ người đến lại là Dương Đổng Triệt.

Thế nhưng... lỡ người nhấn chuông cửa là người khác thì sao?

Dạo này cô luôn bị tiếng chuông cửa làm cho giật mình, nhưng vẫn phải miễn cưỡng bước ra mở cửa.

Dương Đổng Triệt chưa kịp đáp lời Kha Tịch Tuyết, thì cánh cửa gỗ đã mở ra.

Ỷ Thanh Lan vô cùng ngạc nhiên, khi nhìn thấy cả hắn lẫn Kha Tịch Tuyết, đều đứng ở trước cửa căn hộ.

Chị họ cô thấy Ỷ Thanh Lan ra mở cửa, liền nhanh chóng bước lên nắm tay cô.

Đồng thời, đứng chắn ở trước cửa nhà, mục đích chính là không để cho Dương Đổng Triệt vào trong.

- Em xem... cậu ta lại mặt dày đến đây, là muốn tìm gặp em đấy. Hơn nữa, khi chị nói không cho cậu ta vào nhà, cậu ta dọa sẽ đem em rời khỏi đây đấy.

Ỷ Thanh Lan nheo mắt nhìn hắn, lạnh nhạt chất vấn.

- Không phải đã nói là đợi tôi hồi phục sức khỏe, sẽ tự động quay lại Tập đoàn làm việc hay sao? Anh đến đây làm gì?

Dương Đổng Triệt nhận lấy bọc lớn, bọc nhỏ đồ ăn từ tay Vệ sĩ, đưa lại cho cô.

- Tôi có mua một ít tổ Yến, nhân sâm, hải sản... với một vài hộp thực phẩm chức năng để cho em bồi bổ sức khỏe. Này, cầm lấy đi.

Thật ra... chuyện hắn nói sẽ đưa Ỷ Thanh Lan rời khỏi đây, là hắn cố tình muốn trêu chọc Kha Tịch Tuyết mà thôi.

Chứ nếu Dương Đổng Triệt muốn cưỡng chế, rồi bắt cô về nhà.

Thì hắn đã làm từ lâu rồi, chứ không phải đợi đến bây giờ.

Mặc dù hắn cũng rất muốn lại một lần nữa, đưa Ỷ Thanh Lan về tổ ấm của bọn họ.

Nhưng Dương Đổng Triệt cảm thấy việc dụ dỗ cô về nhà cứ phải từ từ, không nên hấp tấp, vội vàng.

Ít nhất thì để cô ở đây, hắn vẫn còn có chỗ đi lại.

Chứ bây giờ mà Ỷ Thanh Lan bỏ về nhà ba ruột của mình, hay trốn đi một nơi thật xa.

Tới lúc đó, hắn có muốn gặp cũng rất khó.

Cô hạ tầm nhìn xuống mấy bọc nilon trên tay Dương Đổng Triệt, cũng không định vươn tay cầm lấy, thái độ vẫn xa cách như cũ.

- Chị Tuyết cũng mua cho tôi rất nhiều đồ bổ, tôi còn chưa dùng hết. Mấy thứ này anh đem về đi. Sau này, cũng không cần đem đồ đến đây nữa.

Đã mang danh mặt dày, lì lợm, hắn làm sao có thể dễ dàng thuận theo ý của Ỷ Thanh Lan.

- Đồ chị em mua thì kệ chị em. Đây là đồ tôi mua cho vợ tôi tẩm bổ. Em mà không nhận, tôi chỉ đành ra hạ sách, đó là bế em về nhà chăm sóc thôi.

Kha Tịch Tuyết nghe đến đây liền tức giận, lớn tiếng quát.

- Cậu dám...?

Dương Đổng Triệt lại nghiêng đầu nhìn chị họ của Ỷ Thanh Lan, không quên khuyến mãi thêm một nụ cười thương mại.

- Thanh Lan bây giờ vẫn là vợ tôi. Có gì mà tôi không dám?

Kha Tịch Tuyết vẫn muốn cãi tiếp, nhưng lại bị cô đưa tay ra hiệu bảo cô chị họ này đừng nói thêm nữa.

Ỷ Thanh Lan cắn cắn môi dưới, cảm thấy cứng rắn với hắn không được, cô chỉ đành đưa ra giải pháp thương lượng.

- Vậy... nếu như tôi nhận đồ, thì anh phải lập tức rời khỏi đây, và không bao giờ được tới đây nữa. Anh có đồng ý không?

Dương Đổng Triệt thản nhiên đáp.

- Bây giờ về thì được, còn không bao giờ tới đây thì không thể.

Cho dù là trước kia, khi Ỷ Thanh Lan còn ở Dương gia, hay là bây giờ thì không lần nào Kha Tịch Tuyết gặp hắn, mà không thấy hắn ở trong bộ dạng khó ưa cả.

Cô ta chỉ ở cùng một chỗ với Dương Đổng Triệt trong vài tiếng đồng hồ, đã không chịu được tính khí của hắn.

Thế mà không hiểu sao Ỷ Thanh Lan, có thể ở chung nhà với hắn cả chục năm trời, rồi còn đồng ý gả cho tên điên này nữa chứ.

Hôm ở bệnh viện, đã đặt điều kiện với em họ của cô ta thì thôi đi.

Hôm nay lại cũng chơi trò cũ.

Đúng là làm Kha Tịch Tuyết tức chết đi được mà.

- Này, cậu quá đáng vừa thôi nhé! Cẩn thận...

Chị họ của Ỷ Thanh Lan tức giận tới mức, còn định lao vào đập cho Dương Đổng Triệt một trận, nhưng lại tiếp tục bị cô ngăn lại.

- Chị bình tĩnh lại đi!

Kha Tịch Tuyết vì cô mà cưỡng ép bản thân, nhịn xuống lửa giận đang bùng phát.

Thấy chị họ của mình đã bình tĩnh trở lại, Ỷ Thanh Lan mới miễn cưỡng vươn tay ra cầm lấy tất cả túi đồ trên tay hắn, khó chịu nói.

- Bây giờ anh về được chưa?

Nhìn thấy cô ngoan ngoãn thỏa hiệp, Dương Đổng Triệt nở một nụ cười hiếm hoi.

- Được rồi! Tôi đi về đây. À, ngày mai nếu có muốn đi làm thì gọi tôi qua đón nhé! Em mà một mình đến Tập đoàn, người ngoài nhìn thấy rất dễ sinh nghi.

Trước khi rời khỏi, hắn còn không quên nói một câu, khiến cả hai chị em Kha Tịch Tuyết đều rất ngứa tai.

Chỉ muốn ngay lập tức đập cho Dương Đổng Triệt một trận.

- Chúc vợ yêu buổi tối vui vẻ!

Nhìn bóng dáng Dương Đổng Triệt dẫn theo Vệ sĩ đi xa, Kha Tịch Tuyết lẩm bẩm một câu mang đầy sự tức tối.

- Cái thứ gì đâu mà đáng ghét thế không biết.

Ỷ Thanh Lan cùng chị họ của mình bước vào trong nhà, không quên khoá cửa cẩn thận.

Trong lúc cô tiếp tục nấu nướng, thì Kha Tịch Tuyết lại tò mò xem mấy bọc đồ mà Dương Đổng Triệt mua cho cô, rồi chép miệng vài cái.

- Cái tên Dương Đổng Triệt này tuy nhìn mặt khó ưa, nhưng coi bộ cũng tâm lý ra phết! Mua toàn hàng xịn không này.

Chị họ của Ỷ Thanh Lan xoay người dựa vào cạnh bàn, mở một hộp hạt hạnh nhân lấy từ trong túi nilon, mà Dương Đổng Triệt vừa mang đến.

Cho một hạt vào trong miệng, vừa nhai vừa nói.

- Này, mà em có nghĩ cậu ta là thật lòng yêu em, và muốn bù đắp cho em không?

- Chứ chị thấy mấy ngày qua, tuy Dương Đổng Triệt hơi điên một tí. Nhưng chị nhìn ra được là cậu ta, thật sự quan tâm và lo lắng cho em đấy.