Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 100: Em nhớ tôi đến mất ăn, mất ngủ sao?




Động tác thái cà rốt của cô chợt khựng lại, đầu nhỏ bất chợt hiện lên hình ảnh mấy ngày qua Dương Đổng Triệt xuất hiện, với một thái độ đối với cô hoàn toàn khác.

Ỷ Thanh Lan thở dài một hơi, lại tiếp tục làm công việc của mình.

Nhưng động tác đã không còn nhanh nhẹn như trước nữa.

- Em cũng không rõ nữa!

Liệu có khi nào lời yêu mà hắn nói ra với cô, Dương Đổng Triệt cũng đã từng nói với những cô tình nhân, bên cạnh hắn hay không?

Với một Thiếu gia quyền quý như hắn mà nói, Ỷ Thanh Lan càng khó phán đoán.

Không biết hắn thật sự có tình cảm với cô, hay Dương Đổng Triệt vẫn chỉ là coi cô như một con vật sủng, vờn cô trong lòng bàn tay?

- Nhìn thái độ của cậu ta bây giờ, có lẽ sẽ không có động cơ làm hại đến đứa nhỏ trong bụng em.

- Em có định nói cho Dương Đổng Triệt biết, sự tồn tại của đứa bé trong bụng mình không?

- Dù sao thì cậu ta cũng là ba của đứa nhỏ, mà em cũng đâu thể giấu mãi được đâu, phải không?

Mấy cái hạt hạt mà Dương Đổng Triệt mua cho Ỷ Thanh Lan, chẳng những cao cấp.

Mà ăn còn rất vừa miệng, làm cho Kha Tịch Tuyết ăn mãi cũng không thấy chán.

Nghe chị họ của mình nhắc đến cái thai trong bụng cô.

Lòng Ỷ Thanh Lan càng nặng nề hơn.

Bây giờ, đứa nhỏ chính là báu vật vô giá đối với cô.

Lỡ như Dương Đổng Triệt vẫn còn thành kiến, đối với chuyện cô mang thai thì sao?

Ỷ Thanh Lan không thể mang sự an toàn, của con mình ra đánh cược được.

Mà nếu như hắn chấp nhận đứa nhỏ thì sao?

Liệu rằng sau từng ấy chuyện xảy ra.

Cô và hắn còn có cơ hội bắt đầu lại hay không?

Hay Ỷ Thanh Lan vẫn chỉ có thể là một người mẹ đơn thân.

Còn Dương Đổng Triệt chỉ có thể dừng lại ở thân phận chồng cũ, có chung với cô một đứa con?

Ỷ Thanh Lan nhất thời rơi vào trạng thái trầm tư, và không có câu trả lời cho câu hỏi của Kha Tịch Tuyết.

[...]

Sáng hôm sau, Kha Tịch Tuyết đến bệnh viện từ sớm, chỉ còn lại Ỷ Thanh Lan ngồi trong phòng ngủ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lát sau, cô quyết định thay đồ để chuẩn bị đến Tập đoàn Xuân Loan.

Ỷ Thanh Lan vẫn chọn cho mình một chiếc đầm babydoll dài tay, để che đi bụng bầu đang ngày một lớn dần lên.

Lúc sắp sửa ra khỏi nhà, cô bất chợt nhớ đền lời dặn dò của Dương Đổng Triệt ngày hôm qua.

Tay cầm điện thoại có chút do dự, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho hắn.

Dương Đổng Triệt ngồi trong xe hơi, để Tài xế đánh xe rời khỏi biệt thự.

Trên tay lại là một chiếc cặp lồng, bên trong đựng một bát canh gà hầm hạt sen.

Là đồ mà hắn dặn Hầu gái làm, để đem đến cho Ỷ Thanh Lan.

Nhận được cuộc gọi từ cô, Dương Đổng Triệt rất đỗi vui mừng.

Kể từ sau khi Ỷ Thanh Lan ra quyết định ly hôn và rời khỏi nhà.

Đây là lần đầu tiên, cô chủ động gọi điện cho hắn.

- Alo, tôi đây.

Thấy đầu dây bên kia có động thái bắt máy, cô ấp úng nói.

- Ờ... hôm nay tôi muốn quay lại Tập đoàn làm việc. Anh... anh có thể tới đón tôi không?

Bây giờ mới là hơn 6 giờ sáng, chắc Dương Đổng Triệt chưa tới Tổng Công ty chứ nhỉ?

Mà đường từ biệt thự của hắn đến Tập đoàn Xuân Loan, bắt buộc phải đi qua chung cư này.

Với lại, hôm qua là tự Dương Đổng Triệt đưa ra đề nghị muốn đưa cô đi làm.

Cô như thế này, chắc không tính là đang làm phiền hắn đâu chứ nhỉ?

Cũng không biết từ bao giờ, chuyện Dương Đổng Triệt đưa đón Ỷ Thanh Lan lúc trước là điều hiển nhiên.

Thế mà bây giờ cô lại sợ làm phiền hắn.

Niềm vui được nhân đôi khi hắn biết tin, cô đã chịu quay trở lại Tập đoàn làm việc.

Còn chủ động bảo hắn đến đón cô đi làm.

- Được, em chờ một chút! Tôi cũng sắp tới gần chung cư nơi em đang ở rồi.

Ỷ Thanh Lan không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy.

Cô cầm theo túi xách rời khỏi căn hộ.

Trước khi đi còn không quên khoá cửa cẩn thận, rồi mới xuống dưới chung cư đợi Dương Đổng Triệt.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe hơi quen thuộc của hắn dừng lại, ngay chỗ Ỷ Thanh Lan đang đứng.

Dương Đổng Triệt chủ động đặt chiếc cặp lồng, xuống ghế ngồi trong xe.

Rồi mở cửa bước xuống để mời cô lên xe.

- Em lên xe đi.

Thái độ trên mặt cô vẫn là một vẻ lạnh nhạt.

Nhìn hắn gật nhẹ đầu, rồi bước tới ngồi vào trong xe.

Ỷ Thanh Lan cảm nhận được, ngay bên cạnh mình có một vật gì đó.

Cô nhìn qua thì thấy một chiếc cặp lồng điện màu xanh, được đặt trên ghế.

Dương Đổng Triệt đợi cô bước lên xe, rồi cũng ngồi vào vị trí bên cạnh Ỷ Thanh Lan.

Chỉ cách chiếc cặp lồng đựng đồ ăn đó, thuận tay đóng cửa lại.

Thấy cô vẫn nhìn chiếc cặp lồng kia, hắn dịu dàng nói.

- Đấy là canh gà tôi kêu người làm chuẩn bị cho em đấy.

Vừa nói, Dương Đổng Triệt vừa mở nắp cặp lồng ra.

Để Ỷ Thanh Lan thấy rõ tô sứ. cũng có nắp đậy được đặt bên trong.

- Em ăn luôn cho nóng nhé?

Ỷ Thanh Lan thu lại tầm nhìn, chậm rãi đáp.

- Không cần. Vừa rồi... tôi có ăn sáng ở nhà rồi!

Ở chung dưới một mái nhà với cô bao nhiêu lâu nay, hắn còn lạ cách ăn uống của Ỷ Thanh Lan hay sao?

Cô bình thường ăn rất ít, căn bản chỉ đủ chống đói.

Cho nên, thân hình mới mảnh khảnh như thế này đây.

Mà cô mới xuất viện, cứ ăn uống như lúc trước thì làm sao mà có đủ sức khỏe, để át đi bệnh tật?

- Không được. Bình thường em ăn rất ít. Tôi chắc chắn hiện tại, cái bụng của em vẫn đủ chỗ chứa thêm bát canh này.

- Bây giờ tôi cho em hai sự lựa chọn. Một là em tự động ăn hết bát canh gà này. Hai là tôi dùng miệng của mình bón em ăn.

Nghe Dương Đổng Triệt nói tới việc sẽ dùng miệng đút cô ăn, nếu như cô không chịu nghe lời hắn.

Thái độ còn rất cứng rắn, làm cho Ỷ Thanh Lan nhất thời lúng túng, vội vàng nói.

- Tôi... tôi thật sự đã ăn no rồi! Cái này... thôi thì để buổi trưa tôi ăn, có được không?

Hắn dường như hài lòng với đề nghị này của cô, liền đem nắp cặp lồng đóng lại.

- Như thế thì còn được. Cặp lồng này có chức năng cắm điện, khi nào gần ăn em nhớ hâm lại cho nóng nhé! Tôi sẽ kiểm tra, cho nên đừng có tư tưởng đem canh đi đổ.

Chợt, hắn như nhớ ra điều gì đó, lại quay sang hỏi cô.

- Này, mà sau khi rời khỏi nhà. Em nhớ tôi đến mất ăn, mất ngủ hay sao. Mà để bị suy nhược cơ thể, thiếu máu, tụt huyết áp đến mức phải nhập viện vậy?

Ỷ Thanh Lan nhìn Dương Đổng Triệt, với vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng.

- Làm... làm sao anh biết chuyện tôi bị thiếu máu, tụt huyết áp nên mới phải nhập viện?

Lần trước, hắn vào bệnh viện thăm cô là nhờ Bảo vệ của chung cư, nói cho hắn biết chuyện cô bị ngất xỉu.

Nhưng lúc ấy, cả Ỷ Thanh Lan lẫn Kha Tịch Tuyết, đều không ai nói cho hắn biết, nguyên nhân khiến cô bị ngất.

Vậy thì từ đâu hắn biết cặn kẽ lý do cô bị ngất như vậy?

Dương Đổng Triệt lập tức bày ra vẻ mặt dương dương tự đắc.

- Đương nhiên là tôi moi thông tin từ chỗ Bác sĩ rồi! Em tưởng em với bà chị họ của em không nói, thì tôi không có cách để biết hay sao?

Hôm trước ở bệnh viện, sở dĩ hắn không cố ý gặng hỏi hai chị em Ỷ Thanh Lan.

Là bởi vì khi ấy sức khỏe của cô còn yếu, hắn muốn cho cô ta có nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Nên mới đi hỏi Bác sĩ về tình hình sức khỏe của Ỷ Thanh Lan.

Nghe câu trả lời của hắn, cô hơi giật mình, run rẩy hỏi lại.

- Vậy... Bác sĩ còn nói gì với anh nữa không?

Ỷ Thanh Lan chính là vẫn sợ Dương Đổng Triệt, biết chuyện cô đang mang thai.

- Hết rồi!

Lần đó, Bác sĩ không hiểu tại sao lại không nói, về tình hình của đứa bé trong bụng cô.

Có lẽ... do bà ta quên.

Nhìn thấy thái độ khác lạ, kèm theo câu hỏi của cô, hắn có chút nghi ngờ.

- Còn có chuyện gì mà tôi không biết nữa sao?

Ỷ Thanh Lan rũ mi xuống, nhằm né tránh cái nhìn dò xét từ Dương Đổng Triệt.

- À... tôi chỉ sợ Bác sĩ lại kêu anh đi thanh toán tiền viện phí thay cho tôi. Như vậy thì làm phiền anh lắm!

Hắn nheo mắt nhìn cô, lộ ra vẻ mặt khó chịu.

- Tôi bây giờ vẫn còn là chồng em. Phiền cái gì mà phiền?

- Tôi còn chưa tính sổ với em cái chuyện, em nghĩ ông đây mất chức ở trong Dương thị, thì nghèo đến mức phải bán nhà để lấy tiền làm ăn đâu đấy.