Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 98: Không phải kết quả hắn muốn.




Không nằm ngoài dự đoán của Dương Đổng Triệt.

Hai người kia thấy xuống nước, cũng không có được thứ mình muốn.

Bọn họ lập tức lộ ra bản chất thật.

Dương Uy Long tỏ ra bất mãn nói.

- Này, anh có phải là người nhà họ Dương không đấy? Ba nuôi anh bao nhiêu năm nay, vất vả như vậy. Bây giờ, còn phải nuôi thêm mẹ con Giang Hạ Trúc nữa.

- Thế mà khi thấy Dương thị sa cơ, anh lại không muốn giúp là sao?

- Huống hồ... ba nói là mượn chứ có xin tiền anh đâu, mà anh lại tuyệt tình như thế.

Thái độ của hắn vẫn rất bình thản, còn cao ngạo vắt chéo chân, ngả lưng dựa vào thành ghế, nghiêng đầu nhìn Dương Gia Đông.

- Ba cũng nghĩ thế sao?

Dương Gia Đông cũng cảm thấy rất tức giận, khi đích thân ông ta đến cầu cạnh, thế mà hắn lại nói không muốn giúp.

Như con nhà người ta, lẽ ra khi nhìn thấy cha mẹ gặp khó khăn, nó phải chủ động giúp mới đúng đạo làm con.

- Thằng Long nó nói thế còn không đúng hay sao? Không cần biết mày ra ngoài làm ông nọ, bà kia như thế nào. Nhưng tao vẫn là ba của mày.

- Phận làm con cái phải báo hiếu cho cha mẹ, là lẽ thường tình.

Dương Đổng Triệt một lần nữa, lại nhìn thẳng vào mặt ba mình, thái độ lần này cứng rắn hơn hẳn, không còn nể nang gì nữa.

Hắn không làm chuyện gì sai trái đối với nhà họ Dương, thì sao hắn lại phải sợ.

- Chẳng phải ba từng nói tôi đừng gọi ông một tiếng “ba” nữa, ông không có đứa con nào giống như tôi hay sao? Tại sao bây giờ lại nhận là ba của tôi rồi?

- Còn ông đừng nhắc đến hai từ “báo hiếu“, khi từ trước đến nay ông chưa từng làm gì cho tôi. Con cái chỉ có trách nhiệm phụng dưỡng, báo hiếu cho cha mẹ khi nó được yêu thương, và đối xử bình đẳng với những đứa con khác mà thôi.

- Cái lúc ông rước hai người phụ nữ kia vào nhà họ Dương, ông có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?

- Tôi không trách việc ông đi thêm bước nữa, mà cái tôi hận chính là từ khi Uy Long chào đời, trong mắt ông đã chẳng còn sự tồn tại của tôi nữa.

Nếu Dương Gia Đông không cưới Tô Mỹ Lệ, hắn vẫn tin mình cùng Ỷ Thanh Lan, nếu có duyên thì vẫn sẽ gặp được nhau, nhưng ở một hoàn cảnh khác.

Dương Đổng Triệt cũng không quên đáp lời cậu em trai Dương Uy Long.

- Chú nói ông ta nuôi tôi vất vả sao? Sai rồi! Trước giờ ông ta chỉ nuôi chú và những người phụ nữ khác, còn tôi được nuôi nấng từ tiền mà mẹ tôi để lại trước khi mất.

Mẹ ruột của hắn cũng xuất thân từ danh môn.

Khi được gả cho Dương Gia Đông, bà ấy cũng có sự nghiệp ổn định, giữ chức Uỷ viên Uỷ ban Giám sát Nhà nước.

Đáng tiếc, hồng nhan lại bạc mệnh.

- Còn về chuyện liên quan đến Giang Hạ Trúc. Tôi đâu bắt ông ta phải nuôi mẹ con cô ta đâu. Là ông ta tự muốn cấp dưỡng cho cháu nội của mình đấy chứ.

- Mà... không phải chính chú tự nhận đứa bé trong bụng Giang Hạ Trúc, là cháu trai của mình hay sao? Vậy chú đi mà nuôi hai mẹ con cô ta, than vãn với tôi làm gì?

Mỗi lần nhắc đến mẹ ruột của mình, là hai mắt Dương Đổng Triệt lại đỏ hoe.

Hắn đưa tay lên vuốt sống mũi, cố gắng kiềm chế sự xúc động, rồi lại hỏi.

- Còn về vấn đề mượn tiền. Ok thôi! Tôi sẽ cho hai người mượn tiền. Nhưng tôi muốn biết rõ ràng, rằng hai người muốn mượn bao nhiêu tiền, thời gian mượn là bao lâu, bao giờ trả?

- Còn nữa, nếu chẳng may hai người không vực dậy được Dương thị thì tiền nợ tôi, hai người định tính thế nào? Tính không trả luôn sao?

Dương Uy Long đã hết đường phản bác lại ý kiến của hắn, cậu ta lại bắt đầu bắt bẻ từng lời nói của Dương Đổng Triệt.

- Không phải anh nói chuyện cũ anh quên rồi sao? Tại sao bây giờ lại nhắc lại? Tóm lại, anh cũng không bằng lòng muốn cho ba với tôi mượn tiền phải không?

Dương Gia Đông cảm thấy càng cứng rắn với hắn, thì càng không có lợi gì cho ông ta cùng Dương thị.

Nên giọng nói lại bắt đầu hạ thấp xuống, vờ vịt bày ra vẻ mặt hối lỗi.

- Ba biết trước đây là do ba sai, khiến con chịu nhiều thiệt thòi. Ba xin lỗi con nhiều! Ba hứa là ba sẽ dùng phần đời còn lại để bù đắp cho con.

- Bây giờ ba muốn mượn con khoảng 5 tỷ đô la. Chỉ nửa năm thôi! Sau nửa năm nữa, ba chắc chắn sẽ hoàn trả lại tiền cho con.

Bây giờ, Dương Đổng Triệt chính là đối với cha con Dương Uy Long, không chút nhún nhường.

Cứng không ăn mà mềm hắn cũng chẳng nghe.

- Chuyện cũ tôi thật sự đã quên rồi! Là chú với ông ta cố tình nhắc cho tôi nhớ đấy chứ.

Bây giờ Tập đoàn Xuân Loan mỗi năm kiếm 50 tỷ đô la là điều bình thường.

Đấy là còn chưa kể lợi nhuận, hắn thu về từ số cổ phần bên Tập đoàn T&V, và tiền hắn đang đập vào chứng khoán và bất động sản.

Tổng giá trị tài sản mà Dương Đổng Triệt hiện đang nắm giữ, rơi vào khoảng 65 tỷ đô la.

Con số 5 tỷ đô la kia cũng đáng để cân nhắc nhiều lắm đấy!

- Chẳng có cái gì chắc chắn ở đây cả, trong khi Dương thị đang đứng trên bờ vực phá sản.

Hắn bảo Vệ sĩ đi lấy giấy bút đến, rồi lại nhìn hai người kia mà nói.

- Tôi sẽ cho hai người mượn 5 tỷ đô la, không tính lãi, nhưng với một điều kiện.

- Đó là hai người phải thế chấp toàn bộ tài sản của Dương thị, bao gồm cả nhà thờ tổ cũng như Tập đoàn cho tôi.

- Nếu sau nửa năm, hai người không đem được tiền hoàn trả lại, thì toàn bộ tài sản của Dương gia sẽ thuộc về tôi.

- Đồng ý thì viết giấy nợ đi.

Dương Gia Đông cùng Dương Uy Long lại nhìn nhau, rồi không ai dám cầm bút lên viết giấy ghi nợ.

Mà bọn họ cũng không dám nói thêm bất cứ một câu nào nữa.

Nhìn bộ dạng của hai người trước mặt.

Dương Đổng Triệt biết ngay, bọn họ chỉ muốn vay chứ không muốn trả.

- Sao, không muốn hay là không dám viết giấy nợ? Vừa rồi... không phải hai người còn mạnh miệng nói rằng, chắc chắn sẽ trả lại tiền cho tôi, chứ không xin không hay sao?

Dương Gia Đông cùng Dương Uy Long bất chợt cảm thấy xấu hổ, tiếp tục im lặng cúi đầu, không dám hé răng nửa lời.

- Thôi được rồi! Nếu hai người thích kể công như vậy. Thế thì chờ tôi một lát.

Dương Đổng Triệt nói dứt lời thì liền đứng dậy, nhấc chân bước lên lầu trên.

Bỏ lại hai cha con họ Dương tiếp tục nhìn nhau, không biết hắn muốn làm gì.

Chẳng bao lâu sau thì thấy hắn quay lại, ngồi xuống vị trí ban đầu.

Đẩy một tấm thẻ đen về phía mặt bàn, trước mặt Dương Gia Đông cùng Dương Uy Long.

- Trong thẻ này có 1 tỷ đô la. Tôi có thể cho không hai người 1 tỷ này.

- Nhưng một khi hai người cầm tấm thẻ này rời khỏi đây, sau này coi như chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.

- Chuyện của nhà họ Dương sẽ không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Hắn cũng muốn xem hai con người này, coi trọng tình thân hay là tiền tài hơn.

Cuối cùng, kết quả khiến trong lòng hắn dâng lên cảm giác hụt hẫng.

Khi tận mắt chứng kiến Dương Gia Đông, vươn tay nhận lấy tấm thẻ đó.

Hoá ra... tới cuối cùng ông ta vẫn chẳng xem hắn, là cốt nhục của mình.

- Bây giờ... việc quan trọng nhất ba cần làm, là cứu Dương thị thoát khỏi nguy cơ phá sản. Nếu con đã ép ba đến nước này, thế thì ba đành phải xin lỗi con!

Chính Dương Uy Long cũng phải cảm thấy bất ngờ, khi ba cậu ta lại không một chút do dự mà cầm lấy tấm thẻ kia.

Bây giờ, cậu ta mới cảm thấy tiếc, khi phải mất đi một người anh trai giàu nứt vách, đổ tường như Dương Đổng Triệt.

Dương Gia Đông dẫn theo cậu con trai út, rời khỏi nhà của Dương Đổng Triệt.

Mà không hề có một lời nào hỏi tới Ỷ Thanh Lan.

Hắn bất lực dựa người vào thành ghế, một giọt nước mắt không màu tự nhiên lại rơi xuống.

Dương Đổng Triệt cứ thế mất đi những người thân thuộc nhất.

Đây rõ ràng không phải kết quả mà hắn mong muốn.

[...]

Bởi vì tình hình sức khỏe của Ỷ Thanh Lan không mấy nghiêm trọng.

Cho nên, cô chỉ ở bệnh viện truyền máu một ngày, sau đó liền trở về căn hộ của Kha Tịch Tuyết.

Dương Đổng Triệt đương nhiên biết rõ chuyện này.

Vừa xảy ra chuyện với Dương Gia Đông, trông hắn có vẻ chán nản hẳn.

Điều đuy nhất có thể an ủi hắn trong lúc này, chính là được nhìn thấy Ỷ Thanh Lan.

Một hôm, sau khi tan làm, Dương Đổng Triệt lại đi mua rất nhiều đồ bổ cho cô.

Rồi tức tốc chạy tới căn hộ chung cư của Kha Tịch Tuyết.

Nhưng xui thay, chưa kịp nhấn chuông cửa, thì lại bị chị họ của Ỷ Thanh Lan bắt gặp.

Lúc ấy, cô ta cũng mới từ bệnh viện trở về.

- Cậu cũng có vẻ lì lợm nhỉ? Bị em họ tôi xua đuổi như thế, mà vẫn mặt dày chạy đến đây.

- Đúng là lúc có không biết trân trọng, mất rồi lại cảm thấy tiếc!

- Mà... không phải cậu với Thanh Lan mà ly hôn, cậu sẽ càng thoải mái qua lại với mấy cô tình nhân của cậu hay sao? Sao cứ phải đi tìm người không muốn gặp mình làm gì cho mệt ra.

- Đường đường là Chủ tịch Tập đoàn Xuân Loan, Đại thiếu Dương gia. Cậu vớ đâu mà chẳng được gái đẹp. Chỉ là... không có ai tốt được như Thanh Lan nhà tôi đâu.