Nghe câu hỏi này của Dương Đổng Triệt, cả Ỷ Thanh Lan lẫn Kha Tịch Tuyết đều giật mình chột dạ.
Chị họ nhìn qua Ỷ Thanh Lan, thấy cô căng thẳng đến mức bàn tay bấu chặt lấy ga giường.
Kha Tịch Tuyết cũng đủ biết, cô sợ Dương Đổng Triệt biết chuyện đứa bé như thế nào.
- À, do Nội khoa đang có đông bệnh nhân, không đủ giường bệnh cho bệnh nhân nằm, nên tôi kêu đội ngũ Bác sĩ, Y tá chuyển Thanh Lan đến khoa này nằm tạm. Có vấn đề gì không?
- Cậu đe dọa không cho con bé mang thai. Thử hỏi nó có thai được bằng cách nào?
Kha Tịch Tuyết đảo mắt liên hồi, vắt óc suy nghĩ mãi.
Cuối cùng, cũng nghĩ ra được một lý do đủ sức thuyết phục, để đối phó với sự đa nghi của hắn.
- Tuy cậu là chồng của Thanh Lan, nhưng tôi lại là người thân của con bé. Vả lại, cậu với con bé cũng sắp ly hôn rồi, cho nên cậu bây giờ chỉ là người ngoài thôi. Cậu hiểu chưa?
- Thanh Lan nhà tôi, có tôi chăm sóc là được rồi! Không phiền cậu Dương đây phải nhọc lòng. Con bé sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu. Cậu ở đây chỉ khiến sức khỏe của Thanh Lan, bị ảnh hưởng thêm thôi. Cho nên, tốt nhất là cậu mau đi về đi.
Ỷ Thanh Lan đuổi, Dương Đổng Triệt còn chẳng chịu đi kia mà.
Bây giờ... hắn làm sao có thể chỉ vì mấy lời, trong lúc có ác cảm với hắn của Kha Tịch Tuyết, mà từ bỏ chuyện theo đuổi cô chứ?
Dương Đổng Triệt trực tiếp phớt lờ lời nói của chị họ bên đằng vợ, nhận lấy cặp lồng đựng cháo từ tay Vệ sĩ, em đặt nó xuống mặt bàn trong phòng.
Mở nắp hộp rồi cầm muỗng, múc cháo ra một cái bát được làm bằng sứ.
- Hôm nay, tôi có kêu Hầu gái nấu cháo gà cho em đấy. Em ráng ăn cho mau lại sức nhé?
Kha Tịch Tuyết nhìn thấy hắn vẫn lì lợm không chịu rời đi, cô ta tức giận đến mức muốn phát điên.
Xong, lại chỉ dám đấu võ miệng với Dương Đổng Triệt, chứ hoàn toàn không dám động tay động chân với hắn.
- Này, tôi nói nãy giờ cậu có nghe thấy gì không đấy? Thanh Lan nó không muốn nhìn thấy cậu. Cậu mau đi về đi!
Thấy hắn không có chút nghi ngờ gì về lời nói dối của Kha Tịch Tuyết, tâm tình của Ỷ Thanh Lan cũng dần thả lỏng.
Bàn tay cũng không còn nắm lấy ga giường nữa.
Cô nhàn nhạt mở lời.
- Anh đi về đi. Khi nào sức khỏe của tôi ổn định lại, tôi sẽ tự động đến Tập đoàn.
Cứ với cái tình hình ngày nào Dương Đổng Triệt cũng đến tìm cô như thế này.
Không sớm thì muộn hắn cũng biết, chuyện cô đang mang thai thôi.
Mà Ỷ Thanh Lan đã lỡ ký hợp đồng độc quyền, với Tập đoàn Xuân Loan trong 4 năm rồi.
Cô có thể chạy đi đâu được chứ?
Nếu bây giờ cô đem theo con bỏ trốn.
Dương Đổng Triệt hoàn toàn có đủ cơ sở, để nhờ Cảnh sát phát lệnh truy nã cô.
Vả lại, Tập đoàn Xuân Loan không chỉ có mình cô và hắn.
Nếu như cô đã nhận việc, thì phải có trách nhiệm với công việc của mình.
Không thể để tình cảm cá nhân của cô, làm ảnh hưởng đến người khác.
Còn về chuyện đứa bé trong bụng cô.
Nếu như cô đã buộc Dương Đổng Triệt ly hôn để bảo vệ nó, thì cô sẽ bảo vệ nó tới cùng.
Kha Tịch Tuyết nói đúng!
Nếu như Dương Đổng Triệt có ý định làm hại đến con của cô.
Ỷ Thanh Lan có thể báo Cảnh sát bắt hắn vì tội quấy rối, bắt nạt.
Tóm lại, dù có phải liều cái mạng này của mình, cô cũng nhất định bảo vệ đứa bé.
Nếu con của cô có mệnh hệ gì, Ỷ Thanh Lan cũng sẽ đi theo nó.
Dương Đổng Triệt bưng chén cháo đến bên giường bệnh, trầm giọng nói.
- Nếu em ngoan ngoãn để tôi đút em ăn hết bát cháo này. Đợi em ăn xong, tôi lập tức rời khỏi đây.
Hắn biết rất rõ cô sẽ không bao giờ lừa mình.
Nên hoàn toàn yên tâm về chuyện, Ỷ Thanh Lan đã nói sau khi có sức khỏe tốt, cô sẽ quay lại Tập đoàn làm việc.
Dương Đổng Triệt cũng hoàn toàn không có một chút nào cảm thấy khó chịu, đối với việc Ỷ Thanh Lan đem chuyện hắn từng ép cô, không được phép mang thai con của hắn, nói cho người khác biết.
Hắn đã biết là hắn sai!
Bây giờ, cho dù Ỷ Thanh Lan có công khai cho cả thế giới biết, chuyện hắn từng bạo hành cô.
Thì Dương Đổng Triệt cũng sẽ mãi yêu cô, mãi dịu dàng với cô như thế này thôi.
- Này, cậu đừng có thấy em họ tôi hiền mà bắt nạt nó nhé! Cùng lắm... cậu đưa đây tôi đút cho, rồi mau biến cho khuất mặt chúng tôi đi.
Hắn không trả lời Kha Tịch Tuyết, vẫn một mực chờ đợi câu trả lời từ phía Ỷ Thanh Lan.
Một tên Vệ sĩ thân cận với Dương Đổng Triệt thấy thế, liền lên tiếng trêu chọc cô ta.
- Này, bà chị là chị họ của Thiếu Phu nhân nhà tôi, mà sao cái nết của hai người khác nhau quá vậy? Thiếu Phu nhân nhà tôi dịu dàng thế kia, còn chị thì... thật đúng là...!
Kha Tịch Tuyết được đà ghét hắn, ghét luôn cả tên Vệ sĩ vừa lên tiếng.
- Tôi thì sao hả? Cậu có giỏi thì nói rõ ra xem.
Trong lúc cô ta cùng người Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt cãi cọ, thì Ỷ Thanh Lan lại lên tiếng đáp.
- Cứ để anh ta đút em ăn cũng được.
Dứt lời, cô tự mình khó khăn ngồi dậy.
Ỷ Thanh Lan hiểu rõ con người của Dương Đổng Triệt.
Nếu như chưa đạt được mục đích, hắn sẽ không dễ dàng chịu rời khỏi.
Hắn cũng rất biết giữ lời.
Sau khi đút cho cô ăn hết bát cháo, hắn lập tức dẫn theo Vệ sĩ của mình rời khỏi bệnh viện.
[...]
Một hôm, Dương Gia Đông dẫn theo cậu con trai quý tử là Dương Uy Long, đến nhà riêng của Dương Đổng Triệt.
Kể từ khi hắn cùng Ỷ Thanh Lan dọn ra ở riêng đến nay, đây mới là lần thứ hai Dương Gia Đông đến đây.
Từ sau lần Dương Uy Long suýt nữa thì thành công hãm hiếp Ỷ Thanh Lan
Dương Đổng Triệt vốn có thành kiến với câu ta, nay lại càng nhìn không thuận mắt hơn.
Có điều... chẳng mấy khi ba hắn đến tìm hắn.
Bây giờ, người đã tới tận cửa rồi.
Chẳng lẽ hắn lại đuổi cha con Dương Gia Đông về hay sao?
Ba người đàn ông họ Dương ngồi ở trong phòng khách.
Dương Đổng Triệt cũng dặn dò người làm pha một ấm trà Đại Hồng Bào, để mời Dương Gia Đông cùng Dương Uy Long.
- Ba thật không ngờ con lại xuất chúng như vậy! Không những là chủ cả một Tập đoàn Truyền thông lớn nhất nhì Đại Lục, mà còn là cổ đông đồng sáng lập Tập đoàn T&V.
Dương Gia Đông chủ động bắt chuyện trước với hắn, thái độ tự nhiên ôn hoà đến lạ.
Khác hẳn với vẻ mặt phẫn nộ, khi buộc tội Dương Đổng Triệt về chuyện tham ô, lẫn làm mất mấy hợpđồng lớn của Dương thị.
Ông ta cùng Dương Uy Long lúc trước không phải không biết, Tập đoàn T&V do bạn thân của Dương Đổng Triệt làm Chủ tịch.
Chỉ là không ngờ tới, hắn lại chính là cổ đông giấu mặt của Tập đoàn đó.
Hiện tại, Dương Uy Long chính là nhìn Dương Đổng Triệt, bằng ánh mắt chứa đựng sự đố kỵ.
Cậu ta cứ tưởng sau khi bị đá khỏi ghế Tổng Giám đốc Tập đoàn Dương thị, hắn rất nhanh sẽ phá sản.
Ai mà ngờ được Dương Đổng Triệt lại có cả một gia tài đồ sộ như thế.
- Ba cần gì thì nói luôn đi, không phải vòng vo. Tôi không có nhiều thời gian rảnh đâu.
Thái độ của hắn đối với Dương Gia Đông vẫn giống như lúc trước.
Lạnh lùng, xa cách.
- Hôm nay... ba đến đây là muốn mời con về làm Chủ tịch Dương thị.