5 giờ sáng hôm sau, Kha Tịch Tuyết từ bệnh viện trở về.
Nhưng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Ỷ Thanh Lan, nằm bất động dưới sàn nhà, cách chỗ cửa ra vào căn hộ không xa.
Kha Tịch Tuyết vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy đến quỳ xuống sàn nhà bên cạnh cô.
Vươn tay nâng đầu cô dậy, vén mớ tóc rối bù qua một bên, vỗ nhẹ lên gương mặt đã trắng bệch của Ỷ Thanh Lan.
- Thanh Lan... em sao thế này? Em tỉnh lại đi! Đừng làm chị sợ mà.
Gọi mãi cũng không thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại.
Kha Tịch Tuyết hoảng loạn móc ra chiếc điện thoại trong túi xách, gọi đến bệnh viện nơi cô ta đang làm việc.
Nhờ người cho một xe cứu thương, đến chung cư mà cô ta cùng Ỷ Thanh Lan đang sống.
Dù cũng là Bác sĩ, nhưng Kha Tịch Tuyết nghĩ rằng ở bệnh viện sẽ có trang thiết bị hiện đại.
Nếu như Ỷ Thanh Lan bị động thai, đến bệnh viện có nhiều Y Bác sĩ, sẽ thuận tiện hơn cho việc khám, cứu chữa cho cô.
Với lại, lúc này Kha Tịch Tuyết thật sự rất rối.
Sợ để Ỷ Thanh Lan ở nhà, lỡ xảy ra chuyện gì, thì cô ta có hối hận cũng không kịp.
Bởi vì, những người trên xe cứu thương đều là đồng nghiệp thân thiết, từng đến nhà Kha Tịch Tuyết chơi vài lần.
Cho nên, khi xe vừa dừng lại trước cổng chung cư, bọn họ chủ động lên nhà hỗ trợ Kha Tịch Tuyết, đưa Ỷ Thanh Lan xuống lầu, cho lên xe cứu thương rồi đưa thẳng đến bệnh viện.
Ở bệnh viện, Bác sĩ cũng là đồng nghiệp của Kha Tịch Tuyết, chuẩn đoán Ỷ Thanh Lan bị ngất xỉu là do ngồi lâu ở một tư thế rồi đột ngột đứng dậy. Khiến cho lượng máu trong cơ thể không được lưu thông, dẫn đến tình trạng tụt huyết áp.
Còn có... do Ỷ Thanh Lan bị thiếu máu, cộng thêm chế độ ăn uống, ngủ nghỉ thất thường, nên mới bị xỉu như vậy.
Nhưng thật may, cô được đưa đến bệnh viện kịp thời, nên cả hai mẹ con đều an toàn.
Ỷ Thanh Lan được truyền máu vào trong cơ thể, không bao lâu thì tỉnh lại.
Cô nhìn quanh một hồi, mới định hình được rằng mình đang ở một nơi xa lạ.
Chính xác là đang ở trong bệnh viện, chứ không còn ở nhà của Kha Tịch Tuyết.
Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, thật sự khiến cô cảm thấy khó chịu.
Kha Tịch Tuyết ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy Ỷ Thanh Lan đã tỉnh lại, thì không tránh khỏi kích động vì vui mừng, vội vàng lên tiếng nói.
- Thanh Lan, em tỉnh lại rồi sao?
Thấy cô có ý định ngồi dậy, Kha Tịch Tuyết lại gấp gáp ngăn lại.
- Sức khỏe của em còn yếu, vẫn còn phải truyền máu, cứ nằm nghỉ ngơi đi.
Ỷ Thanh Lan nhìn một bàn tay của mình đang được cắm kim truyền, ngỡ ngàng hỏi.
- Chị, sao em lại ở đây?
Nghe cô hỏi, Kha Tịch Tuyết cũng kể lại tất cả những gì, mà bản thân nhìn thấy hồi sáng sớm, lúc vừa trở về nhà.
- Ban sáng, chị từ bệnh viện về, nhìn thấy em ngất xỉu dưới sàn nhà, nên đã gọi xe cứu thương đưa em đi bệnh viện. Cũng may là hai mẹ con đều không sao.
Nói đến đây, chị họ của Ỷ Thanh Lan vừa giận lại vừa thương.
- Đấy, thấy chưa? Bác sĩ bảo do chế độ ăn uống, ngủ nghỉ của em không hợp lý, lại không được bổ sung đầy đủ chất sắt, dẫn đến tình trạng thiếu máu, nên mới bị ngất xỉu đấy.
- Chị đã nhắc nhở nhiều lần rồi! Em bây giờ đang mang thai, nên tập trung đương thai cho tốt! Đừng có nghĩ ngợi lung tung. Thế mà có chịu nghe đâu.
- Nếu chị không về kịp lúc rồi đưa em đi bệnh viện, thì có phải là hai mẹ con đã gặp nguy hiểm rồi không?
Cô không nói gì nữa, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà màu trắng xoá, lại nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua.
Có tới hai giọt nước không màu, từ trong viền mắt chảy sang hai bên thái dương, rồi rơi tọt xuống vành tai.
Kha Tịch Tuyết nhìn thấy Ỷ Thanh Lan lại khóc, nghĩ rằng là do cô ta trách móc, nên mới thành ra như vậy.
Cô ta nhất thời lúng túng, gấp gáp nói thêm một câu.
- Chị xin lỗi! Phụ nữ mang thai rất dễ bị xúc động. Lẽ ra, chị không nên nói như vậy. Em đừng giận chị, có được không?
Ỷ Thanh Lan nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không phải do Kha Tịch Tuyết nên cô mới khóc.
Đôi môi nhợt nhạt khô khốc mấp máy, yếu ớt thốt ra mấy từ.
- Tối qua... Dương Đổng Triệt đến tìm em.
Rồi, nghe cô nói như thế, Kha Tịch Tuyết liền hiểu ra rằng, người làm Ỷ Thanh Lan khóc không phải là cô ta, mà là Dương Đổng Triệt.
Chị là... Kha Tịch Tuyết vẫn rất ngạc nhiên.
Không phải Dương Đổng Triệt đã đồng ý ly hôn, với em họ cô ta rồi sao?
Đêm hôm, hắn mò đến tìm Ỷ Thanh Lan để làm gì?
- Hắn ta đến tìm em làm gì vậy? Có phải chuyện em bị ngất, một phần là do hắn ta làm em bị kích động hay không?
Tối qua, vì hắn mà cô bỏ ăn, cũng vì hắn mà cô ngồi bệt dưới sàn nhà khóc rất lâu.
Nói Dương Đổng Triệt là nguyên nhân dẫn đến chuyện cô bị ngất, rồi phải nhập viện cũng không sai đâu.
- Hắn nói... hắn yêu em! Muốn em cho hắn một cơ hội để bù đắp cho em.
Kha Tịch Tuyết nhăn nhó mặt mày, nhìn Ỷ Thanh Lan chằm chằm, như không tin vào lời cô nói.
- Gì chứ? Lại chơi trò lãng tử quay đầu à?
Nhưng mà điều Kha Tịch Tuyết tò mò nhất lúc này, chính là thái độ của Ỷ Thanh Lan đối với Dương Đổng Triệt.
- Rồi em nói sao với hắn?
Nghe chị họ của mình hỏi, cô tự nhiên lại thấy lòng mình trĩu nặng.
Hôm qua... cô không chỉ mắng hắn, mà còn đánh hắn.
Liệu cô làm như thế có quá đáng hay không?
- Em... nói hắn không xứng để em cho một cơ hội...
Kha Tịch Tuyết vô cùng hài lòng, với cách giải quyết của Ỷ Thanh Lan.
Mặc dù đang ở trong bệnh viện, nhưng cô ta vẫn không tránh khỏi phấn khích mà nhảy dựng lên.
- Đúng! Loại tra nam như hắn ta, không xứng nhận được sự tha thứ.
Ai mà ngờ được, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện.
Dương Đổng Triệt vừa đến, đã vội lao vào trong phòng nhanh như một cơn gió, đến bên giường bệnh của Ỷ Thanh Lan lo lắng hỏi han.
- Thanh Lan, em có làm sao không? Tôi vừa nghe nói em bị ngất, liền vội chạy vào đây ngay đấy.
Cả cô lẫn Kha Tịch Tuyết đều hết sức ngạc nhiên, trước sự hiện diện của hắn ở đây.
Chị họ của Ỷ Thanh Lan thấy cô không có phản ứng gì, cô ta liền tự ý đẩy Dương Đổng Triệt ra, giận dữ nói.
- Cậu đến đây làm gì? Cậu làm khổ em họ tôi như thế còn chưa đủ hay sao?
Nói đến đây, Kha Tịch Tuyết nhìn hắn bằng cặp mắt chứa đầy sự nghi ngờ.
Hỏi một câu không khác gì câu hỏi, mà đêm qua Ỷ Thanh Lan hỏi hắn.
- Mà sao cậu biết em gái tôi ở đây mà tới? Cậu cho người lén theo dõi nó sao?
Ỷ Thanh Lan ở Dương gia bao nhiêu năm trời, mà cô chị họ này lại có quan hệ vô cùng thân thiết với cô.
Nếu nói Dương Đổng Triệt chưa từng nhìn thấy Kha Tịch Tuyết bao giờ, thì chính là nói dối.
Sự thật... hắn biết rất rõ về cô gái này.
Dương Đổng Triệt vẫn như cũ, chuyện hắn không làm thì cho dù có đánh chết hắn cũng không nhận.
- Tôi không theo dõi cô ấy. Vừa rồi... tôi tới đón Thanh Lan đi làm, nhưng nhấn chuông mãi cũng không thấy ai ra mở cửa.
- Đúng lúc ấy, Bảo vệ của toà nhà đi qua, tôi đã hỏi chú ấy và được biết rằng Thanh Lan bị ngất, và đã được đưa tới bệnh viện.
Hắn còn có chuyện muốn làm rõ trước mặt Ỷ Thanh Lan, nên bắt buộc phải đưa được cô tới Tập đoàn.
Có một sự thật là không phải tự nhiên, Dương Đổng Triệt đi hỏi Bảo vệ về Ỷ Thanh Lan.
Mà là hắn nhấn chuông nhưng không thấy ai ra mở cửa, trong một phút nôn nóng hắn đã nghĩ rằng, cô là vì muốn tránh mặt hắn, nên đã dọn đi nơi khác.
Hắn không còn cách nào khác, ngoài việc hỏi thăm thông tin về cô từ người Bảo vệ.
- Trong quá khứ, có rất nhiều việc mà tôi đã làm khiến cho Thanh Lan chịu nhiều tổn thương, tôi không hề phủ nhận hay bao biện gì cả.
- Nhưng cho đến thời điểm hiện tại, Thanh Lan vẫn là vợ của tôi. Tôi có nghĩa vụ quan tâm, chăm sóc, lo lắng và bù đắp cho cô ấy.
- Theo lý mà nói, chị không có quyền xen vào chuyện riêng giữa vợ chồng tôi.
Một tiếng “chị” này là Dương Đổng Triệt gọi theo Ỷ Thanh Lan, chứ thực tế Kha Tịch Tuyết còn kém hắn vài tuổi.
Hiện tại, có một chuyện khiến cho hắn vô cùng thắc mắc, không hỏi không được.
- Mà... tại sao Thanh Lan lại nằm trong khoa phụ sản vậy? Lẽ nào... cô ấy có thai rồi sao?