Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 92: Tôi có phải yêu chó cũng không yêu anh.




Quả nhiên... lời vừa nói ra của cô vợ nhỏ, khiến Dương Đổng Triệt mặt mày tối sầm lại, giận tới mức gân xanh hiện rõ ra bên ngoài.

Trước đây, cho dù Ỷ Thanh Lan có uất ức đến mức nào.

Ngay cả khi đề nghị ly hôn, cô cũng không dám ăn nói với hắn như vậy.

Từ bao giờ cô lại biến thành một con người mạnh mẽ.

Nói ra câu nào, cay độc câu đấy như vậy?

Có phải là do Ỷ Thanh Lan đã hạ quyết tâm dứt khoát ly hôn với hắn.

Cho nên, mới ngày càng trở nên quyết đoán, tự lập.

Không cần đàn ông che chở như vậy hay không?

Nhưng mà khoan đã.

Cô vừa nói chỉ cần không nhìn thấy hắn, cô tự nhiên sẽ khỏe sao?

Mẹ nó!

Như vậy, chẳng phải Ỷ Thanh Lan đang ngấm ngầm thừa nhận rằng cô không muốn gặp hắn.

Cho nên, mới cố tình xin nghỉ phép hay sao?

- Nói đi nói lại, rõ ràng là cô đang muốn tránh mặt tôi, nên mới cố tình xin nghỉ phép. Cô còn cãi gì nữa?

- Mà... không phải lúc trước cô từng nói luôn yêu tôi sao? Tại sao còn chưa chính thức ly hôn, cô đã không muốn nhìn thấy mặt tôi rồi?

Cô yêu hắn, hắn cũng yêu cô.

Thế quái nào chỉ vì hắn từng bạo hành cô, với chuyện hắn sơ ý có con với Giang Hạ Trúc, mà cô lại đòi bỏ hắn?

Sai thì sửa, chửa thì đẻ.

Mắc gì phải ly hôn?

Còn không phải vì hắn quá yêu cô, không thể chịu đựng được khi thấy cô thân thiết với người đàn ông khác.

Cho nên, mới muốn thể hiện sự chiếm hữu ở trước mặt cô hay sao?

Cái chuyện có dùng chút bạo lực trong việc chăn gối.

Làm sao mà đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người hắn được?

Còn về chuyện của Giang Hạ Trúc.

Lần đó, là do hắn say rượu, còn không biết cảm giác ngủ cùng cô ta thế nào.

Hơn nữa, hắn cũng vì sợ cô buồn lòng, nên mới không nhận đứa bé trong bụng của Giang Hạ Trúc.

Mẹ con Ỷ Thanh Lan lừa hắn uống thuốc kích dục, hắn vẫn chấp nhận lấy cô.

Hơn nữa, còn không để bụng chuyện cũ mà vươn tay dài nâng đỡ cô trong giới giải trí.

Một người đàn ông tốt như hắn, liệu có đáng bị vợ bỏ hay không?

Dương Đổng Triệt tự ca tụng bản thân trong lòng, đưa mình lên tận mây xanh.

Nào ngờ, người ở đầu dây bên kia chỉ nói một câu.

Đã liền giống như tung một cước đạp hắn xuống vũng bùn.

- Lúc trước là do tôi mù nên mới yêu anh. Còn bây giờ, tôi có phải yêu chó cũng không yêu anh.

Lúc tức lên thì nói thế, chứ Ỷ Thanh Lan biết rõ bản thân mình vẫn còn nặng lòng với hắn lắm!

- Này, Ỷ Thanh Lan... cô thấy tôi bây giờ xuống nước với cô, nên cô được đằng chân lân đằng đầu, không còn coi tôi ra gì nữa phải không?

- Tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất đừng có mà quá đáng. Nếu không thì...

Dương Đổng Triệt mặc dù đang tức đến mức muốn phát điên lên được.

Nhưng lại chẳng thể làm gì ngoài việc, gia tăng tần suất đi lại trong phòng làm việc, tiếp tục cùng cô đôi co qua lại.

Nhưng... lời còn chưa nói hết, đã liền bị Ỷ Thanh Lan cắt ngang.

- Ai cần anh xuống nước chứ? Nói cho anh biết, anh đi mà xuống nước với mấy cô tình nhân của anh ấy, tôi đây không cần.

- Nếu tôi cứ thế này thì anh tính làm gì? Định dùng tình dục để thuần phục tôi như trước kia sao?

Phàm là người một khi đã chịu một loại hành hạ tái diễn nhiều lần, thì cái nỗi đau ấy sẽ luôn ám ảnh trong nhận thức của họ.

Và khi có chuyện gì đó xảy ra mang theo sự tiêu cực.

Họ sẽ lại nhớ đến những nỗi sợ kinh hoàng, mà họ từng phải trải qua.

Ỷ Thanh Lan thành ra bộ dạng như bây giờ, đều là vì bị Dương Đổng Triệt và những người khác, dồn ép đến đường cùng.

Chứ chẳng ai muốn biến mình trở thành một con người hoàn toàn khác.

Giả tạo đến mức chính bản thân cũng không nhận ra cả.

- Tôi...

Hắn gần như chết lặng trước lời nói của cô.

Dương Đổng Triệt đã sai, khi chưa từng đặt mình vào vị trí của Ỷ Thanh Lan.

Hắn làm sao mà hiểu được cảm giác, bị chính người mình yêu hành hạ, đến mức rách cả cùng đồ là như thế nào.

Dương Đổng Triệt bây giờ chỉ có một khát khao, đó là được nhìn thấy Ỷ Thanh Lan mỗi ngày.

Nhưng chỉ vì không hiểu cô, cũng không hình dung được như thế nào mới là yêu đúng cách.

Sai lầm vẫn cứ thế nối tiếp sai lầm.

Sự vô ý của Dương Đổng Triệt, vô tình lại làm cô đau.

Nhưng đúng là không thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn.

Một người cao cao tại thượng như Dương Đổng Triệt, từ nhỏ tới giờ mới chỉ yêu qua một mình Ỷ Thanh Lan.

Không có một chút kinh nghiệm nào thì làm sao, có thể biết được như thế nào mới là yêu đúng cách chứ?

Thậm chí... trước kia hắn còn không hình dung ra được, chuyện hắn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Ỷ Thanh Lan, cười nói với người con trai khác.

Chính là cung bậc cảm xúc, của một người đang yêu kia mà.

- Dương Đổng Triệt, anh cút đi!

Ỷ Thanh Lan gắt lên một tiếng, rồi trực tiếp tắt máy.

Ném điện thoại xuống giường, bó gối mà lại một lần nữa bật khóc.

Việc mang bầu đã khiến cô cảm thấy khó ở.

Thế mà Dương Đổng Triệt lại còn gọi điện đến, rồi động chạm vào nỗi đau của cô.

Cô trở nên cáu gắt như vậy, cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Phụ nữ mang thai khá là nhạy cảm trong mọi việc, nóng lạnh thất thường.

Cho nên, chỉ cần một lời nói nào đó, dù chỉ là vô tình cũng khiến tâm lý của mẹ bầu, trở nên bất ổn.

Rõ ràng đã nghe thấy những tiếng “tút” vang lên ở đầu dây bên kia.

Nhưng Dương Đổng Triệt vẫn cố tình nhìn vào màn hình điện thoại, để xác nhận lại xem có phải Ỷ Thanh Lan đã tắt máy rồi không.

Đến khi nhìn thấy màn hình cảm ứng hiện dòng chữ “cuộc gọi đã kết thúc”.

Hắn liền khó chịu vứt điện thoại lên trên mặt bàn, ngồi xuống ghế vò đầu bứt tai.

Chính Dương Đổng Triệt cũng không hình dung ra được,rốt cuộc bản thân vừa làm gì.

Khiến cho Ỷ Thanh Lan tức giận đến mức kêu hắn “cút đi”.

Rõ ràng là đang muốn theo đuổi vợ cơ mà.

Sao hắn lại không có cách khiến cho cô cười thế nhỉ?

[...]

Kha Tịch Tuyết buổi trưa ăn cơm ở chỗ làm, không có trở về nhà.

Chỉ có một mình Ỷ Thanh Lan lủi thủi trong bốn bức tường.

Càng nghĩ về chuyện giữa mình và Dương Đổng Triệt, cùng với đứa bé trong bụng.

Cô lại càng cảm thấy mệt mỏi đến bất lực.

Đến chiều tối, chị họ cô gọi điện về báo buổi tối có ca trực ở bệnh viện, chắc là sẽ không về nhà, dặn dò cô cứ ăn tối rồi đi ngủ.

Chỉ có một mình, thành ra Ỷ Thanh Lan cũng lười nấu ăn.

Nhưng vì sợ đứa bé trong bụng sẽ đói, cho nên cô tính pha một gói cháo tổ yến ăn, uống một ít sữa ấm lót dạ.

Khi Ỷ Thanh Lan đang loay hoay trong gian bếp, đột nhiên lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Đôi lông mày thanh mảnh hơi nhíu lại.

Kha Tịch Tuyết đã gọi điện báo hôm nay trực đêm không về, mà bình thường chị họ cô có chìa khoá để mở cửa.

Vậy... rốt cuộc là ai đến đây?

Chắc không phải họ hàng nhà cô chứ?

Tuy trong lòng cảm thấy bất an, nhưng Ỷ Thanh Lan vẫn lấy hết can đảm, bỏ lại công việc đang làm dở trong bếp, bước ra ngoài mở cửa xem là ai đến.

Cánh cửa gỗ vừa hé mở, đập vào mắt cô bây giờ là vóc dáng quen thuộc của Dương Đổng Triệt.

Sau lưng hắn còn có thêm hai tên Vệ sĩ tay xách, nách mang, cầm mấy bọc nilon to tướng.

Cũng chẳng biết thứ bọn họ cầm là gì.

Vừa nhìn thấy hắn, Ỷ Thanh Lan lập tức cảm thấy khó chịu.

Toan đóng cửa lại mà không có ý định mời hắn vào nhà, nhưng lại bị Dương Đổng Triệt đưa tay ra đẩy cửa ngăn lại.

- Ơ, này này...!