Với sức lực yếu ớt của một thai phụ, dĩ nhiên làm sao mà chống lại được sự khỏe khoắn, của một người đàn ông đang trong độ tuổi sung mãn.
Thấy không có cách nào đóng lại được cánh cửa gỗ, Ỷ Thanh Lan cũng không gắng sức nữa.
Bàn tay giữ nắm cửa bây giờ hoàn toàn vô lực, nhưng vẫn đứng chắn ở trước cửa.
Mục đích là muốn ngăn không cho Dương Đổng Triệt vào trong.
- Anh đến đây làm gì? Mà sao anh biết địa chỉ nhà ở của tôi? Tối qua... là anh cho người theo dõi tôi?
Tối qua... không phải hắn chỉ đưa cô đến cổng chung cư thôi sao?
Cũng tận mắt cô nhìn thấy Dương Đổng Triệt cùng Vệ sĩ lên xe rời khỏi, hoàn toàn không có bám theo cô.
Vậy thì... làm sao hắn biết cô ở trong căn hộ này?
- Chúng ta vào nhà trước, rồi tôi nói cô nghe, được không?
Dương Đổng Triệt mặc dù vừa rồi bị ngăn cản, nhưng vẫn cố chấp muốn vào trong.
Hắn nghĩ Ỷ Thanh Lan có lẽ vẫn còn giận vì chuyện ban sáng, cùng với tất cả những chuyện mà hắn đã từng làm khiến cô chịu tổn thương sâu sắc, nên mới không muốn cho hắn vào nhà.
Cho nên, Dương Đổng Triệt cũng không trách cô.
Nhưng mà lần này hắn vẫn tiếp tục bị cô cấm cửa.
Thậm chí, Ỷ Thanh Lan còn dùng hết toàn bộ sức lực hiện có trong cơ thể, dồn vào bàn tay mà đẩy hắn ra.
- Không, tôi không cho phép anh vào nhà. Anh về đi!
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng, vô tình của cô.
Trong lòng Dương Đổng Triệt lại dâng lên, muôn vàn loại cảm xúc khác nhau.
Khó chịu, bất lực, đau lòng!
Hắn chưa bao giờ nghĩ có ngày, Ỷ Thanh Lan lại tàn nhẫn đẩy hắn ra xa như vậy.
Chuyện đi đến ngày hôm nay, có lẽ tất cả đều là do hắn mà ra.
Là Dương Đổng Triệt đã ngu ngốc, nghĩ rằng Ỷ Thanh Lan sẽ mãi yêu hắn, mãi hèn mọn một lòng si tình hắn.
Cho nên, trước đây hắn luôn tỏ ra lạnh nhạt, không quan tâm đến cảm nhận của cô.
Càng không biết trân trọng, thứ tình yêu thuần tuý mà cô đã dành cho hắn.
Để rồi... chính tay hắn đã bóp chết thứ tình cảm, mà Ỷ Thanh Lan đã vất vả gìn giữ bấy lâu nay.
Bây giờ bắt đầu lại, liệu có là quá muộn?
- Tôi là chủ nơi cô đang làm việc. Hơn nữa, chúng ta còn chưa ly hôn, trên danh nghĩa tôi vẫn là chồng của cô.
- Tôi đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ cô lại không thể mời tôi vào trong ngồi một lát hay sao?
Thay vì cứ mãi trốn tránh, lần này Dương Đổng Triệt lựa chọn đối mặt.
Hắn không muốn cùng cô chiến tranh lạnh thêm nữa, mà sẽ từng bước tiếp cận cô.
Nếu Ỷ Thanh Lan còn yêu hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bày tỏ tình cảm của mình đối với cô.
Rồi cô và hắn sẽ lại quay về bên nhau, và sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Còn nếu như cô đã hết yêu hắn.
Dương Đổng Triệt cũng không ngại thử đủ mọi cách, chỉ để cô yêu hắn thêm lần nữa.
- Còn nữa, hôm qua tôi không cho người theo dõi cô. Vừa rồi... là tôi đi tìm từng căn hộ một, cuối cùng tìm thấy cô ở đây.
Rõ ràng biết Ỷ Thanh Lan cố tình mượn cớ không khỏe để tránh mặt hắn, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Cho nên, sau khi tan làm liền tức tốc chạy đến siêu thị, mua toàn thực phẩm đắt tiền để bồi bổ cho cô.
Cần phải biết, đây là lần đầu tiên có người khiến Dương Đổng Triệt, phải mặt dày đích thân đi gõ cửa từng nhà, chỉ vì muốn tìm người.
Trên đời này, tuyệt đối không có người thứ hai khiến hắn nhẫn lại như vậy.
Có thể thấy, hiện tại trong lòng của Dương Đổng Triệt.
Ỷ Thanh Lan quan trọng hơn tất cả những gì hắn có.
Cô có hơi bất ngờ khi nghe hắn nói, nhưng lại không thể hiện ra ngoài mặt.
Cũng không biết từ bao giờ, Ỷ Thanh Lan lại học được cách che giấu cảm xúc trong lòng mình.
Hắn vì để tìm cô mà thật sự vứt bỏ cả tôn nghiêm, muối mặt đi gõ cửa từng nhà, chỉ vì muốn tìm được cô sao?
Nhưng... tại sao Dương Đổng Triệt phải làm vậy?
- Nơi này bừa bộn, chật chội, tôi làm sao mà dám mời người có thân phận cao quý như Dương Chủ tịch đây vào ngồi chơi, xơi nước?
- Chẳng hay tôi là gì mà lại khiến Chủ tịch Dương phải nhọc lòng, cất công đi tới từng căn hộ chỉ vì muốn tìm ra nơi ở của tôi?
Chua ngoa!
Lời kia của Ỷ Thanh Lan thật sự là chua ngoa!
Thì ra... cô không phải là chỉ có một mắt tính cách dịu dàng, lương thiện, yếu đuối.
Dáng vẻ mà ai nhìn thấy cũng muốn che chở, bảo vệ.
Chỉ là... lúc trước cô vì yêu hắn, cho nên mới nhẫn nại, chịu đựng tính khí khó ưa của hắn.
Nhưng bây giờ cô đã không còn đủ sự bao dung, đủ yêu thương dành cho hắn nữa, cũng chẳng còn cần phải nhìn sắc mặt của hắn mà sống nữa.
Cho nên, Dương Đổng Triệt mới có cơ hội nhìn thấy, một mặt tính cách khác của cô.
Đến bây giờ, hắn mới hiểu được rằng người con gái hắn yêu, đã từng phải chịu đựng hắn ra sao.
Ỷ Thanh Lan không giống như cấp dưới, hay người giúp việc trong nhà của hắn.
Những cái cô phải chịu đựng, không đơn thuần chỉ là sự đày đoạ về mặt tinh thần, mà còn có sự hành hạ cả ở mặt thể xác.
Trên đời này, sợ rằng không có người thứ hai, có thể có đủ sự bao dung và nhẫn nại dành cho hắn như thế.
Lúc Ỷ Thanh Lan lựa chọn buông tay.
Dùng những việc mà hắn đã từng làm, gây cho cô những sự tổn thương sâu sắc đến khó quên, để mà uy hiếp ép hắn phải đồng ý ly hôn.
Có lẽ khi ấy, cũng là lúc cô tuyệt vọng đến tột cùng.
Tại sao tất cả những điều này, đến tận bây giờ Dương Đổng Triệt mới nhìn ra?
Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn xin thề sẽ yêu thương Ỷ Thanh Lan bằng tất cả những gì mình có.
- Có câu... là vợ chồng thì nên đồng cam cộng khổ. Đừng nói là căn chung cư cũ này. Chỉ cần có em, cho dù là lều tranh rách nát, tôi cũng vui vẻ mà bước vào.
Dương Đổng Triệt tự nhiên chắp hai tay sau lưng, ho khan một tiếng, có chút ngại nhưng vẫn lấy hết can đảm nói với cô.
- Còn... lý do tôi vất vả đến từng nhà để tìm em... là bởi vì... tôi... yêu em!
Hắn đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để thú nhận với Ỷ Thanh Lan, cũng như với bản thân mình rằng hắn yêu cô.
Yêu rất nhiều!
Bây giờ mà Dương Đổng Triệt còn không sống thật với cảm xúc của mình.
Vậy thì còn đợi đến khi nào nữa?
Yêu sao?
Một con người lạnh lùng, tàn nhẫn như hắn mà cũng biết yêu sao?
Mà cho dù hắn có biết yêu, thì người mà hắn yêu không thể nào là cô.
Ỷ Thanh Lan nhớ rất rõ, có đến hai lần liền Dương Đổng Triệt gọi cô là “con đĩ”.
Còn nói cô không xứng làm vợ của hắn, cũng như làm Thiếu Phu nhân Dương gia.
Bây giờ hắn lại đứng ở đây nói bản thân yêu cô.
Còn nói cái gì mà vợ chồng thì nên đồng cam cộng khổ.
Đây rõ ràng là chuyện mà những ai biết rõ nội tình, về cuộc hôn nhân giữa cô và hắn, nghe qua đều sẽ thấy nực cười!
Quan hệ vợ chồng giữa Ỷ Thanh Lan cùng Dương Đổng Triệt, trước giờ đều chỉ có ở trên mặt giấy.
Nó vốn dĩ chưa từng có thật trong suốt khoảng thời gian, sau khi cô và hắn ra ở riêng.
Cô nhìn hắn nở một nụ cười giễu cợt.
- Anh nói vợ chồng thì nên đồng cam cộng khổ. Vậy tôi hỏi anh, lúc tôi bị anh hành hạ đến rách cả cùng đồ, anh đã làm gì để cũng chịu nỗi đau giống như tôi?
- Lúc anh không chút tính người hành hạ thể xác của tôi, chà đạp lên tôn nghiêm của tôi. Bấy giờ anh khổ sở lắm sao?
- Rồi cái lúc tôi bị bắt cóc, tôi bị người khác đẩy ngã xuống cầu thang, đến mức ngất xỉu phải nhập viện, anh ở đâu?
- Lúc tôi cần anh nhất, anh đều không có mặt. Tôi vừa thoát khỏi tên bắt cóc, đáng lẽ ra nên được quan tâm, an ủi, thì anh lại ghen tuông vô cớ rồi hành hạ tôi đến thừa sống thiếu chết.
- Vậy anh có tư cách gì mà đòi nhắc đến bốn từ “đồng cam cộng khổ”?