Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 80: Tại sao cô lại phải quan tâm đến hắn chứ?




Mặc dù cô đã phủ nhận chuyện hắn uy hiếp, không cho cô được quyền ly hôn ở trước mặt Ỷ Tuấn Tú.

Nhưng chẳng hiểu sao nghe nhưng lời mà Ỷ Thanh Lan nói với anh trai mình, Dương Đổng Triệt lại cảm thấy cô dường như đang bất lực, trước mối quan hệ giữa cô và hắn.

Càng nghĩ... trong lòng hắn lại giống như có tảng đá đè nặng lên, vô cùng khó chịu.

Sở dĩ... vừa rồi hắn không đánh trả Ỷ Tuấn Tú, cũng không chen vào cuộc nói chuyện giữa anh ta và Ỷ Thanh Lan.

Là bởi vì Dương Đổng Triệt tự cảm thấy, bản thân mình lần này thật sự đã sai!

Phải, hắn trước giờ là một người thông minh.

Thế mà lại để mắc mưu con nhỏ Ngân Xuyên.

Có vợ rồi mà còn uống rượu tới mức say xỉn.

Người ta tuỳ ý đưa lên giường cũng không hề hay biết.

Như thế chẳng là hắn quá sai hay sao?

Cũng chẳng biết từ khi nào, một người vốn dĩ kiêu ngạo như Dương Đổng Triệt, lại có những lúc tự biết nhận sai về mình.

Hắn biết tại sao tin tức hắn cưỡng bức Thực tập sinh, đã tràn lan trên mạng xã hội.

Nhưng Dương Gia Đông lẫn cậu em trai Dương Uy Long, lại không đến đây làm loạn giống như Ỷ Tuấn Tú.

Chính là bởi vì thằng con trai cưng của ba hắn, vừa mới làm ra chuyện khiến Ỷ Thanh Lan phải chịu tổn thương.

Bọn họ làm gì còn mặt mũi tới đây.

Còn Tô Mỹ Lệ, bà ta chỉ dám ngấm ngầm sử dụng thủ đoạn, chứ làm sao dám hé răng nửa lời chỉ trích hắn.

Hầu gái đưa Ỷ Thanh Lan vào trong phòng ngủ rồi lui ra ngoài.

Điện thoại của cô đặt trên mặt tủ bất ngờ phát sáng, kèm theo đó là hồi chuông thông báo có tin nhắn đến.

Cô tự mình đẩy xe lăn đến bên giường, cầm điện thoại lên xem ai nhắn tin cho mình.

Lúc này, màn hình điện thoại hiện lên dòng tin nhắn, được gửi đến từ Wechat của Phó Kiến Đằng.

“Thanh Lan, chồng em không yêu em đâu. Nếu hắn yêu em, thì hắn đã không vào nhà hàng rồi ngủ với cô nhân viên kia, càng không cưỡng bức Thực tập sinh Xuân Loan.”

“Nghe tôi, em bỏ hắn đi.”

“Tôi yêu em! Cũng không ngại chuyện em đã có một đời chồng đâu.”

“Chỉ cần em chịu ly hôn. Tôi nhất định cưới em.”

Đọc được dòng tin nhắn mà Phó Kiến Đằng gửi đến.

Tâm trạng của Ỷ Thanh Lan càng thêm tồi tệ.

Sự tử tế của anh ta vô tình càng khiến Dương Đổng Triệt, ở trong mắt cô càng thêm khốn nạn.

Giá như cô chưa từng yêu hắn, thì có thể cô sẽ tiếp nhận tình cảm của Phó Kiến Đằng.

Nhưng thật là tiếc! Khi cô đã gặp Dương Đổng Triệt trước khi gặp anh ta.

Cho dù bây giờ cô có ngừng yêu hắn, thì trái tim của cô cũng không thể chứa thêm hình bóng, của bất cứ người đàn ông nào nữa.

Ỷ Thanh Lan đặt điện thoại trở về vị trí cũ trên mặt tủ, mà không có ý định trả lời tin nhắn, lại mệt mỏi thở dài một hơi.

Nghe thấy tiếng lạch cạch, hình như có người đang mở cửa phòng.

Cô sợ người đó là Dương Đổng Triệt, nên vội vàng rời khỏi xe lăn mà leo lên giường nằm.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, khứu giác liền ngửi thấy mùi thơm hương sữa tắm mà hắn thường dùng.

Dương Đổng Triệt sau khi bước vào trong phòng, cũng cẩn thận đóng cửa lại.

Nhìn Ỷ Thanh Lan nằm im trên giường, hắn nghĩ rằng cô đã ngủ.

Nên nhẹ nhàng bước tới bên giường, khom người cầm lấy bao thuốc lá ở trên mặt tủ.

Kế đến, hắn lấy một chai rượu cùng ly thủy tinh rồi bước ra ngoài ban công.

Từng hành động của hắn vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận, cốt để tránh gây ra tiếng động làm cô thức giấc.

Kể từ lúc Dương Đổng Triệt bước vào phòng, Ỷ Thanh Lan vẫn luôn nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Nhưng mãi vẫn không thấy phần giường trống bên cạnh, có dấu hiệu bị đè xuống.

Cô có chút hiếu kỳ, không biết hắn còn làm gì mà chưa chịu đi ngủ.

Nhưng chỉ một giây sau, ý nghĩ đó trong đầu cô liền tan biến.

Hắn làm gì thì mặc xác hắn.

Tại sao cô phải quan tâm đến hắn chứ?

Dương Đổng Triệt ra ngoài ban công ngồi uống rượu.

Ban công trong phòng ngủ này cũng khá rộng, thừa sức đặt một bộ bàn ghế.

Mà vẫn còn rất nhiều vị trí trống, để có thể đặt thêm mấy chậu cây cảnh.

Hắn ngồi đó, phì phèo điếu thuốc trên tay, hướng mắt nhìn ra ngoài khoảng không vô định.

Có một điều lạ là Dương Đổng Triệt nghiện rượu, nhưng lại không hề nghiện thuốc lá.

Chỉ những lúc thật sự rơi vào trạng thái bế tắc, hắn mới hút một điếu cho khuây khỏa.

Bây giờ, hắn chẳng còn muốn nghĩ gì nữa.

Kệ, tới đâu hay tới đó.

Đêm đó, cô và hắn không ai ngủ được.

Dương Đổng Triệt những tưởng có Ỷ Thanh Lan ở bên cạnh, hắn sẽ có thể ngủ ngon.

Nhưng bây giờ thì cô lại trở thành nguyên nhân khiến hắn mất ngủ.

Những ngày tiếp theo, hai người vẫn sống chung dưới một mái nhà.

Nhưng Ỷ Thanh Lan vẫn kiên trì giữ thái độ lạnh nhạt như vậy.

Cô ít nói hơn hẳn.

Ngay cả khi Dương Đổng Triệt chủ động bắt chuyện, cô cũng chỉ trả lời khi thật sự cần thiết.

[...]

Cô và hắn chiến tranh lạnh những hơn một tháng trời.

Khiến Dương Đổng Triệt cảm thấy, mình như một đất nước muốn hoà giải.

Nhưng nước của Ỷ Thanh Lan lại không có ý định đình chiến.

Chỉ hơn một tháng, là vết thương ở chân cô đã lành hẳn.

Ỷ Thanh Lan đã có thể đi lại bình thường, mà không cần dùng tới xe lăn.

Bây giờ, cũng là lúc cô quay lại Tập đoàn để tiếp tục công việc của mình.

Ngày đầu tiên trở lại làm việc, Dương Đổng Triệt vẫn cứ nhân danh Quản lý kiêm Vệ sĩ riêng, hộ tống cô tới Tập đoàn.

Khi đưa Ỷ Thanh Lan vào tới sảnh chính của tầng trệt, hắn bảo cô lên phòng luyện kỹ năng diễn xuất trước, hắn đi vệ sinh rồi sẽ quay lại.

Cô cũng không nói gì, mặc hắn muốn đi đâu thì đi.

Ỷ Thanh Lan vốn định nghe lời hắn, đi lên lầu trên trước.

Nhưng mới đi được thêm vài bước nữa, Orla cùng đồng bọn của cô ta, tự nhiên lại đột ngột xuất hiện cản đường cô.

Bởi vì chỉ gãy xương cẳng tay, cho nên chỉ sáu tuần là cô ta có thể tháo bột.

Hiện tại, Orla khoanh hai tay trước ngực, nhìn cô cong môi nở một nụ mỉa mai.

- Ý trời... sau bao nhiêu chuyện mất mặt như vậy. Cô còn dám đến Tập đoàn sao?