Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 69: Ba của giang hạ trúc đến dương gia làm loạn.




- Tôi...

Hắn vẫn nhìn cô, trong phút chốc ngưng trọng vài giây.

Cô còn tưởng hắn sẽ nghiêm túc cho cô một câu trả lời, nhưng lời Dương Đổng Triệt nói ra vô cùng ngang ngược.

Khiến Ỷ Thanh Lan lại hận không thể ngay lập tức, đập chết người chồng cao cao tại thượng này của mình.

Đại loại, câu trả lời của hắn chỉ vọng vẹn có mấy từ.

- Không thích...!

Dứt lời, Dương Đổng Triệt liền buông tha cho cơ thể của cô, nghiêm chỉnh ngồi dậy.

- À, lời tôi nói trước mặt ba và anh trai cô, toàn bộ đều là sự thật. Hôm đó tôi say, Giang Hạ Trúc cũng chẳng phải là tình nhân của tôi.

Hắn bước xuống dưới giường, vươn tay cầm lấy bộ đàm đặt trên mặt tủ cạnh đầu giường, kết lối xuống phòng khách kêu Hầu gái mang chén muỗng lên.

Ỷ Thanh Lan theo đó cũng ngồi dậy, nhưng chỉ nhìn theo tầm vóc của hắn mà không đáp.

Dương Đổng Triệt đây là sợ cô hiểu nhầm, hắn cùng cô gái tên Giang Hạ Trúc kia có quan hệ tình cảm với nhau, nên cố muốn giải thích sao?

Nhưng... hắn làm như thế để chứng minh điều gì?

Cứ cho là cô gái đó thật sự không phải bồ nhí của hắn đi.

Nhưng không có cô ta thì bên cạnh Dương Đổng Triệt, cũng có cả tá cô tình nhân khác.

Chính miệng hắn từng nói với cô như vậy.

Còn có thể là giả sao?

Chén muỗng rất nhanh được đem lên.

Đợi Hầu gái ra ngoài rồi, cháo cũng đã được múc ra.

Hắn nhìn dáng vẻ trầm ngâm suy tư của Ỷ Thanh Lan, liền chuyển sang chủ đề khác.

- Vừa rồi... Hà Tiên đến đây sao? Cô ta có gây khó dễ gì cho cô không?

Nhìn thấy Dương Đổng Triệt cầm chén cháo quay lại ngồi lên giường, lại nghe hắn hỏi về cô cháu gái của mình, cô bất chợt nhớ lại cái lần Hà Tiên vu oan cho cô.

Thay vì đứng ra bênh vực, hắn lại đi mời người có ý định chia rẽ cô và hắn dùng bữa.

Ỷ Thanh Lan nghĩ rằng, bây giờ có nói với hắn, rằng vừa rồi cô ta có ý muốn cô mãi mãi biến mất.

Như thế, cũng chẳng có ích lợi gì.

Cho nên, chỉ yếu ớt nở một nụ cười.

- Cô ấy nói... yêu anh!

Cùng Hà Tiên lớn lên bên nhau, Dương Đổng Triệt cũng không ngốc tới mức, nhìn không ra là cô ta có tình cảm với mình.

Cho nên, cũng chẳng mấy bất ngờ khi cô ta đem chuyện đó nói với cô.

Điều hắn lo lắng bây giờ, chỉ là sợ Ỷ Thanh Lan sẽ lại hiểu lầm rằng, hắn có tình ý với cháu họ của mình.

- Nhưng tôi không có tình cảm với Hà Tiên. Ăn cháo đi.

Nhìn Dương Đổng Triệt múc một muỗng cháo, cẩn thận thổi cho bớt hơi nóng, rồi mới đưa đến gần miệng cô, Ỷ Thanh Lan ngại ngùng đáp.

- Em... em có thể tự ăn được.

Hắn cảm thấy cô như muốn đẩy mình ra xa thì khó chịu nói.

- Tôi đút thì làm sao? Cô tưởng ai cũng được tôi bón cho ăn đấy à?

Ỷ Thanh Lan nghe vậy thì không nói gì nữa, ngoan ngoãn để hắn đút, cho đến khi ăn hết chén cháo.

Những ngày sau, Dương Đổng Triệt cũng không đề cập tới chuyện đưa cô về nhà riêng nữa.

Hắn cần điều tra làm rõ chuyện bán thông tin cho đối thủ, cũng như bòn rút công quỹ.

Sợ không có nhiều thời gian ở bên cạnh chăm sóc cô.

Ở đây, có mẹ ruột của cô, dù sao cũng tốt hơn.

[...]

Một ngày chủ nhật, người nhà họ Dương đều có mặt ở nhà, Dương Đổng Triệt cũng có mặt ở đấy.

Sáng sớm đã nhìn thấy một chiếc taxi dừng lại trước cổng biệt thự.

Một người đàn ông trung niên vẻ mặt không mấy phúc hậu bước ra khỏi xe, không quên lôi Giang Hạ Trúc trong bộ dạng nhếch nhác ra ngoài.

Giang Hạ Trúc lúc này, trên người chỉ mặc một bộ quần áo pijama dài tay bằng lụa, đầu bù tóc rối, gương mặt đấm nước mắt với đôi viền mắt xuất hiện quầng thâm.

Bị người đàn ông lôi đến trước cổng biệt thự, mà rõ ràng cô ta ra sức kháng cự nhưng bất thành.

Người đàn ông vươn ra tay dài nhấn chuông cửa, chẳng bao lâu thì đã thấy Hầu gái bước ra mở cửa.

Thấy người làm có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy người lạ, ông ta hằn học nói.

- Vào báo với ông chủ của cô rằng, có ba của Giang Hạ Trúc tới tìm.

Cô Hầu gái làm theo lời ông ta, nhưng trước khi quay vào trong thông báo, cô ta không quên chốt cửa cẩn thận.

Để đề phòng người đàn ông này là người xấu, muốn vào ăn trộm đồ, hoặc làm hại người trong nhà.

Lúc bấy giờ, Dương Gia Đông đang ngồi trong phòng khách, ăn trái cây cùng Tô Mỹ Lệ.

Nghe ngườ làm báo lại, ông ta cũng đoán được ba của Giang Hạ Trúc đến đây, chắc cũng chẳng có chuyện gì tốt lành.

Ông ta vẫn kêu Hầu gái cho bọn họ vào nhà.

Đồng thời, cho người lên gọi cả Dương Đổng Triệt cùng Ỷ Thanh Lan xuống phòng khách.

- Ba ơi! Chúng ta đi về đi mà.

Người còn chưa xuất hiện, thì Dương Gia Đông đã nghe thấy giọng nói của Giang Hạ Trúc, mà có vẻ như cô ta còn đang khóc.

Chỉ một lát sau, ông ta liền nhìn thấy một người đàn ông trạc tuổi mình, lôi cô ta sền sệt vào trong phòng khách, còn cao giọng nói.

- Mày đi vào đây.

Dương Gia Đông nheo mắt nhìn qua hai người trước mặt, vẫn giữ thái độ hoà nhã mà hỏi.

- Xin lỗi...! Vị đây là...?

Đối diện với gia chủ Dương gia, người đàn ông kia vẫn không nể nang gì, lớn tiếng nói.

- Tôi là ba của nó. Gọi thằng con trai cưng của ông, đã cướp đi sự trong trắng của con gái tôi ra đây.

Giang Hạ Trúc nén nước mắt, nhìn Dương Gia Đông cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.

- Xin lỗi Chủ tịch! Đáng ra con không nên để ba con, tới đây làm phiền gia đình mình.

- Bây giờ, con sẽ đưa ba con về ngay.

Nói rồi, cô ta lại hướng đến người đàn ông đứng bên cạnh mà van nải.

- Ba, đừng làm phiền họ nữa. Chúng ta đi về thôi.

Giang Hạ Trúc định kéo người đàn ông bên cạnh ra ngoài, nhưng lại bị ông ta hất tay ra.

- Mày im. Hôm nay nhà họ Dương mà không giải quyết cho rõ, thì tao không có đi đâu hết.

Đúng lúc ấy, Dương Đổng Triệt cũng đẩy xe lăn cùng Ỷ Thanh Lan xuống tới phòng khách, nghe người đàn ông kia la lối om sòm, hắn lạnh lùng hỏi.

- Có chuyện gì vậy?

Nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau lưng, người đàn ông xoay người lại.

Vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, ông ta lại gào lên.

- Cuối cùng thì tôi cũng gặp được cậu rồi. Cậu hủy đi trinh tiết của con gái tôi. Bây giờ, cậu định tính thế nào đây?

Đối với sự nháo loạn của người đàn ông, Dương Gia Đông vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không hể nổi nóng.

Thậm chí, trên mặt còn có nét cười.

- Tôi đã nghe Hầu gái nói lại việc Tiên sinh là ba của cô Giang đây rồi.

- Ý tôi muốn hỏi tên của tiên sinh, để tiện xưng hô mà thôi.

Người đàn ông tự tiện bước đến ghế sofa mà ngồi xuống, hướng Dương Gia Đông đáp.

- Tôi tên Giang Viên.

Dương Đổng Triệt đẩy Ỷ Thanh Lan đến gần chỗ bàn ghế sofa trong phòng khách, rồi ngồi xuống vị trí đối diện người đàn ông, được cho là ba của Giang Hạ Trúc.

Bây giờ, Ỷ Thanh Lan mới có cơ hội gặp trực tiếp, người phụ nữ được lên sóng với chồng mình.

Mặc dù, hình như lúc này cô ta không trang điểm, nhưng trông vẫn rất xinh đẹp.

- Đêm đó tôi uống say, con gái ông cũng biết rõ. Chuyện tôi với Giang Hạ Trúc ngủ với nhau chỉ là sự cố ngoài ý muốn.

- Lúc đó, tôi hoàn toàn không được tỉnh táo.

Dương Đổng Triệt vẫn vậy.

Thái độ khi nói chuyện với người đàn ông lạ mặt kia, vẫn rất lạnh lùng, xa cách.

- Tôi cũng đã nói với Giang Hạ Trúc là tôi có vợ rồi. Ngoại trừ việc kêu tôi lấy con gái ông, ông muốn bồi thường thế nào cũng được.

Giang Hạ Trúc nhìn thấy người đàn ông ngồi xuống ghế, cô ta cũng đi tới đứng bên cạnh ba mình.

Người đàn ông tên Giang Viên kia rất nhanh đã thỏa hiệp.

- Được thôi. Chỉ cần cậu đưa cho tôi 20 triệu tệ, đây coi như là tiền đền bù trinh tiết cho con gái tôi.

- Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ làm phiền gia đình cậu nữa.