Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 70: Cho anh đi. anh sẽ cưới em.




- Cái gì? 2 triệu tệ đã là nhiều rồi. Bây giờ, ông lại đòi những 20 triệu tệ. Tôi nói thẳng là con gái của ông, cho dù đi bán trinh cũng không có cái giá đó đâu.

- Ông thế này có khác gì đi cướp của không? Tôi không đồng ý!

Chưa ai nói gì thì Tô Mỹ Lệ ngồi bên cạnh chồng đã gào ầm lên.

Dương Đổng Triệt là con rể của bà ta, sau này sản nghiệp Dương gia cũng giao cho hắn quản lý.

Quãng đời còn lại của bà ta, cũng trông cậy cả vào cuộc hôn nhân, của cô con gái Ỷ Thanh Lan.

Bảo làm sao bà ta có thể trơ mắt nhìn 20 triệu kia, rơi vào tay người ngoài được đây?

Người tên Giang Viên kia cũng không phải dạng vừa.

Nghe vợ kế của Dương Gia Đông nói thế, ông ta lập tức phản bác lại ngay.

- Bà chẳng phải cũng có con gái hay sao? Nếu bà quý con gái của mình hơn vàng, hơn bạc, chẳng lẽ tôi lại không sao?

- Con gái của bà ngủ với Dương Đổng Triệt một đêm, liền thành Thiếu Phu nhân Dương gia. Vậy tại sao trinh tiết của con gái tôi, lại không đáng giá 20 triệu tệ?

Tin đồn Ỷ Thanh Lan gài bẫy Dương Đổng Triệt dạo trước, được phát tán đầy trên mạng xã hội.

Cho nên, chẳng ai bất ngờ khi Giang Viên biết được chuyện, vợ của Dương Đổng Triệt là con gái ruột của Phu nhân Dương gia.

Xem ra... người đàn ông này trước khi đến đây, đều đã có sự chuẩn bị rồi.

- Ông...

Tô Mỹ Lệ cứng miệng, hoàn toàn không còn lý lẽ nào để đối phó với Giang Viên.

Ngay lúc này, Giang Hạ Trúc đứng ngay bên cạnh người đàn ông lại lên tiếng nói.

- Ba à! Ba quên ai là người đã giúp ba trả nợ rồi sao? Sao bây giờ ba có thể đòi thêm tiền từ chỗ Dương tổng chứ?

- Ba nghe lời con, chúng ta mau về đi.

Người đàn ông dường như vẫn không chịu nghe lời Giang Hạ Trúc, ông ta lại gắt gỏng nói.

- Sao mày ngu thế hả con? Chẳng lẽ Dương Đổng Triệt chỉ cần bỏ ra 5 vạn tệ, là có thể phá đi trinh tiết của con gái nhà lành hay sao?

- Đợi tao lấy được tiền từ chỗ cậu ta, tao sẽ trả cả gốc lẫn lãi số tiền 5 vạn tệ kia.

Nói rồi, Giang Viên lại quay ra hỏi Dương Đổng Triệt.

- Sao rồi? Cậu có chịu đền bù tổn thất cho con gái tôi hay không?

Với cái tình hình này, Dương Đổng Triệt cảm thấy nếu không đưa tiền cho ông ta.

Người đàn ông này chắc chắn sẽ không dễ dàng rời khỏi đây.

20 triệu tệ có thể đối với những người như Giang Viên, là số tiền rất rất lớn.

Nhưng đối với hắn thì chỉ như hạt cát giữa sa mạc.

Lần trước, Dương Đổng Triệt đưa Ỷ Thanh Lan đến Bali, chỉ tính riêng tiền thuê phòng ngủ có một tuần thôi, mà đã tiêu tốn hết hơn 2 triệu tệ.

Thì phải biết hắn giàu có như thế nào rồi đấy.

Dương Đổng Triệt lấy từ trong ví tiền ra một tấm thẻ đen, dùng hai ngón tay kẹp lại, đưa lên trước mặt Giang Viên mà nói.

- Trong này là 20 triệu tệ. Chỉ cần ông hứa sau này không đến tìm người nhà họ Dương làm loạn nữa, số tiền này sẽ thuộc về ông.

- Còn nếu như ông nuốt lời, thì người nhà họ Giang các người đừng mong sống yên với tôi.

Nhìn thấy tấm thẻ trong tay hắn, hai mắt người đàn ông liền sáng lên.

Thái độ nói chuyện với hắn cũng thay đổi nhanh một cách chóng mặt.

Không còn sự hằn học giống như vài phút trước, mà thay vào đó là sự mềm mỏng.

- Tôi hứa! Chỉ cần cậu đưa số tiền này cho tôi, từ này về sau tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện, trước mặt người nhà họ Dương.

Dương Đổng Triệt hài lòng đưa tiền cho Giang Viên.

Dương Gia Đông lại nghĩ, số tiền trong cái thẻ kia không biết có phải là, hắn lấy từ công quỹ của Tập đoàn hay không.

Song, cũng lại chẳng nói gì.

Giang Viên sau khi cầm lấy được tấm thẻ, từ trong tay Dương Đổng Triệt, lập tức thúc giục Giang Hạ Trúc đi về.

Cô ta kêu người đàn ông ra ngoài trước, rồi lại hướng Dương Gia Đông một lần nữa cúi đầu.

- Một lần nữa, con xin lỗi Chủ tịch cũng như mọi người, vì cách hành xử lỗ mãng của ba con. Con sẽ sớm đem số tiền kia hoàn trả lại.

- Nếu không có việc gì khác, con xin phép ra về ạ!

Nói rồi, Giang Hạ Trúc vội vàng xoay người rời khỏi phòng khách.

Dương Đổng Triệt cũng không định nói gì với ba mình, trực tiếp đứng dậy cầm lấy nắm đẩy của chiếc xe lăn, đưa Ỷ Thanh Lan quay trở lại phòng ngủ trên lầu.

Khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, hắn xoay người chống hai tay xuống phần tay tựa của xe lăn, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé của cô, nghiêm túc nói.

- Thấy gì không? Không phải cô gái nào bị tôi phá trinh, cũng được trở thành Thiếu Phu nhân Dương gia.

- Cô nên biết được gả cho tôi là phúc phận của cô, đừng có hở ra là đòi ly hôn. Rất trẻ con!

Ỷ Thanh Lan ngước mắt nhìn hắn, đôi môi mềm mại mím chặt, không định nói gì.

Đúng, trước kia cô cũng giống như bao nhiêu cô gái ở ngoài kia.

Được gả cho Dương Đổng Triệt, chính là mơ ước lớn nhất của cuộc đời cô.

Nhưng kể từ sau những lan hắn mò vào phòng ngủ của cô, mượn danh nghĩa chồng sắp cưới để bắt cô hầu hạ hắn.

Rồi đến chuyện không đồng ý hủy hôn, sự sỉ nhục của hắn vào đêm tân hôn, cho đến chuyện làm cô bị rách cùng đồ.

Cuộc hôn nhân này đối với cô, trong phút chốc liền biến thành một cơn ác mộng.

Nó ám ảnh tâm trí của Ỷ Thanh Lan từng giây, từng phút.

Dần dần, chính cô còn chẳng hiểu bản thân là kết hôn, hay bước vào địa ngục trần gian nữa.

[...]

Dương Đổng Triệt hôm nay ở bên cạnh Ỷ Thanh Lan, đến tối muộn mới chịu trở về nhà riêng.

Hắn cũng có lỡ rời xa cô đâu, chỉ là ba hắn sợ hắn ở đây, không kiềm chế nổi cơn động dục.

Vì để bảo vệ cô con dâu đang bị thương, nên Dương Gia Đông liền hắt hủi cậu con trai của mình.

Hay phải nói là vốn dĩ bình thường, ông ta cũng có yêu thương gì hắn đâu.

Lúc này, mẹ cùng ba chồng cô đã đi ngủ rồi.

Ỷ Thanh cũng đã ngồi lên giường, chuẩn bị nằm xuống thì nghe thấy bên ngoài, hình như có ai đó đang vặn núm cửa.

Bởi vì cô đang bị thương, để thuận tiện cho người ra vào nên hoàn toàn không có chốt trong.

Lạch cạch một hồi, cô nhìn thấy Dương Uy Long đẩy cửa bước vào phòng.

Đã thế, cậu ta còn thuận tay chốt luôn cửa lại.

Hành động chốt cửa của cậu ta, không khỏi khiến Ỷ Thanh Lan giật mình, cảm thấy bất an trong lòng.

Cậu ta loạng choạng đi về phía cô, khi Dương Uy Long đã đến ngay trước mặt, cô ngửi thấy trên người cậu ta tỏa ra một mùi rượu nồng nặc.

Hình như cậu ta say rượu rồi thì phải.

- Anh... sao anh lại vào đây? Có phải anh đi nhầm phòng rồi không?

Cô chỉ vừa kịp nói dứt câu, cậu ta liền chồm tới đè cô xuống giường.

Vùi đầu vào ngực Ỷ Thanh Lan, tham lam hít lấy mùi thơm quyến rũ chỉ thuộc về cô.

- Lan... anh yêu em! Đêm nay chiều anh đi.

Bất ngờ bị đè xuống giường, cô vô cùng hốt hoảng, vội vàng dùng hai tay ra sức đẩy Dương Uy Long ra, sợ hãi nói.

- Không... Uy Long... mau dừng lại! Anh say rồi! Tôi là chị dâu của anh đấy.

Ỷ Thanh Lan cố hết sức chống trả, nhưng sức khỏe của cô vẫn còn yếu, không cách nào đẩy được thân xác to lớn phía trên ra.

Dương Uy Long thấy thế càng được nước làm càn.

Cậu ta kéo vai áo chiếc đầm ngủ bằng voan dài tay của cô xuống, bắt đầu hôn mút da thịt ở phần cổ của cô.

Đem hơi ấm mang theo men say phả vào da thịt nõn nà phía dưới, cậu ta trầm giọng nói.

- Dù sao Đổng Triệt cũng đã ngoại tình rồi. Cho anh đi. Anh sẽ cưới em.