Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 58: Tự nhiên hắn thấy bất an trong lòng.




Khuôn mặt đẹp trai của hắn bị tát một cái với lực đạo không hề nhẹ, khó tránh khỏi lệch qua một bên.

Da thịt bên má dần đỏ ửng in hắn dấu tay của Giang Hạ Trúc, đôi lông mày được mọc thành hàng lối rõ ràng của hắn, hơi nhíu lại vì phải tiếp nhận cảm giác đau rát.

Thế nhưng... Dương Đổng Triệt lại không nổi giận một chút nào.

Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn bị phụ nữ đánh.

Có lẽ Giang Hạ Trúc nhiều nhầm rằng hắn có ý định bóc bánh trả tiền, nên mới tỏ ra tức giận như thế.

Lần này là hắn sai với cô ta.

Hắn có tư cách gì mà đòi nổi giận khi bị đánh chứ?

Thậm chí... Dương Đổng Triệt còn cảm thấy, hắn bị ăn một phát tát là đáng lắm!

Nhưng mà chuyện trước mắt bây giờ, không phải là quan tâm xem hắn có đáng bị đánh hay không.

Mà hắn phải giải thích với Giang Hạ Trúc, tránh để cô ta hiểu lầm.

- Không phải! Cô hiểu sai ý của tôi rồi! Lần trước đưa cô về nhà, tôi thấy nơi cô ở quá tồi tàn, nên mới muốn đưa cho cô số tiền này, để gia đình cô có thể dọn đến một căn hộ tốt hơn.

- Chứ tôi không hề có ý định sẽ dùng tiền để mua trinh tiết của cô.

Thật không ngờ một người luôn cao ngạo, lạnh lùng như Dương Đổng Triệt, mà cũng có ngày phải xuống nước trước mặt người khác như thế này.

- Tôi biết lần này là do tôi sai, nhưng là người đã có gia đình rồi, cho nên tôi không thể chịu trách nhiệm với cô bằng cách cưới cô làm vợ được.

- Nhưng mà ngoại trừ cách này, cô muốn tôi làm gì để bù đắp cho cô, chỉ cần trong khả năng tôi làm được thì tôi chắc chắn sẽ làm.

Giang Hạ Trúc thở dài một tiếng, cũng không còn dáng vẻ giận dữ nữa.

Vươn tay đẩy nhẹ bàn tay đang cầm thẻ của hắn, tỏ ra hiểu chuyện mà nói.

- Tôi đã nói rồi, tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm. Chỉ cần có thể nói ra được tình cảm của mình dành cho anh, như vậy tôi đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

- Cảm ơn anh vì đã nghĩ cho gia đình tôi! Thành ý của anh tôi xin nhận, còn số tiền này anh cất đi.

Thấy cô ta nói vậy, Dương Đổng Triệt cũng không cưỡng ép thêm nữa.

Hắn cất tấm thẻ vào trong ví, không quên nói.

- Vậy... cảm ơn cô! Và... cũng xin lỗi cô rất nhiều! Cảm ơn cô vì đã dành tình cảm cho tôi!

- Xin lỗi vì đã không thể đáp lại tình cảm của cô, lại còn cướp đi sự trong trắng của cô.

Giang Hạ Trúc càng làm như vậy, càng khiến hắn cảm thấy áy náy với cô ta.

- Sau này có gì khó khăn cứ tới tìm tôi.

Cô ta gật đầu nở một nụ cười.

- Vậy sau này em sẽ không khách sáo đâu đấy sếp.

Nghe cô ta gọi mình là sếp, tâm trạng của hắn trong phút chốc liền trầm xuống.

- Đừng gọi tôi là sếp nữa. Tôi bị Chủ tịch sa thải rồi!

Giang Hạ Trúc nghe đến đây liền tỏ ra bất ngờ mà hỏi lại.

- Sếp không đùa đấy chứ? Em thấy trước giờ anh vẫn luôn tận tâm vì Tập đoàn.

- Hơn nữa, anh còn là con trai của Chủ tịch. Tại sao Chủ tịch có thể sa thải anh được?

Hắn nở một nụ cười tự giễu.

- Tôi bị người khác hãm hại, bị khép vào tội bòn rút công quỹ của Tập đoàn, rồi còn bị vu oan là bán thông tin cho đối thủ.

- Tôi giải thích nhưng ba tôi không tin, cho nên đành chịu thôi. Mà thôi... để tôi đưa cô về.

Hai người bước ra khỏi phòng, Giang Hạ Trúc lại nói.

- Em tin tưởng sếp không phải loại người như vậy!

- Sếp yên tâm! Em vẫn còn ở Tập đoàn, em sẽ giúp sếp tìm ra bằng chứng để đòi lại sự trong sạch.

Bây giờ, Dương Đổng Triệt chẳng còn biết làm gì ngoài việc cảm ơn cô ta.

Để chuộc lỗi, hắn đưa cô ta về nhà để thay quần áo, rồi lại chờ để đưa cô ta đến Tập đoàn làm việc.

Nhưng bởi vì sợ người trong Tập đoàn Dương thị lại bàn ra tán vào, nên hắn chỉ đưa Giang Hạ Trúc đến cách Tập đoàn khoảng 10 mét.

Đợi cô ta xuống xe, hắn lập tức kêu Tài xế đánh xe trở về nhà.

[...]

Hắn mệt mỏi thả mình xuống ghế sofa, ngửa đầu ra sau dựa vào thành ghế, đưa tay lên day day mi tâm.

Tỏ rõ sự đuối sức cả về mặt thể xác lẫn tinh thần.

Hầu gái pha cho Dương Đổng Triệt một tách cafe nóng, đặt tách sứ xuống mặt bàn kính.

Cô ta do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói.

- Thiếu... Thiếu gia... đêm qua Thiếu Phu nhân không về nhà.

Người giúp việc vừa nói hết câu, Dương Đổng Triệt lập tức bật dậy, nhìn cô ta chất vấn.

- Cô vừa nói gì? Ỷ Thanh Lan đêm qua cũng không về sao?

Cô Hầu gái có vẻ sợ hắn nổi giận, e dè gật đầu.

- Dạ phải thưa Thiếu gia!

Dương Đổng Triệt rũ mi suy nghĩ một chút, hắn lại nghĩ đến không biết cô có phải là giống như lần trước, bị bắt cóc rồi không?

Tại sao cứ lúc nào hắn không kịp tới đón, là Ỷ Thanh Lan lại không về nhà hết vậy?

Hắn vội vàng rút điện thoại từ trong túi áo vest ra, vì nhớ đến hôm trước có cái định vị giữa hai chiếc điện thoại của cô và hắn.

Sau khi xem định vị, hắn phát hiện Ỷ Thanh Lan vẫn còn ở nội thành, chính xác là ở khu vực Tập đoàn Xuân Loan.

Chẳng lẽ cả đêm qua cô ở Tập đoàn Xuân Loan không về nhà sao?

Dương Đổng Triệt vội vàng gọi điện thoại cho cô, nhưng lạ một điều rằng mặc dù đầu dây bên kia vẫn đổ chuông, nhưng lại chẳng thấy ai bắt máy.

Không hiểu sao tự nhiên hắn lại thấy bất an trong lòng, liền vội vàng đứng dậy bước ra ngoài, lệnh Tài xế lập tức đánh xe đến Tập đoàn Xuân Loan.