Sáng sớm hôm sau, Dương Đổng Triệt mơ mơ màng màng nghe thấy, tiếng khóc thút thít của phụ nữ vang lên bên tai.
Hắn từ từ mở mắt ra, thì ngay lập tức giật mình khi nhìn thấy Giang Hạ Trúc, ngồi trên giường bên cạnh mình.
Mà hình như cô ta còn không mặc quần áo, chỉ kéo chăn lên che từ phần ngực trở xuống.
Hắn vội vàng bật người ngồi dậy, nhìn xuống dưới lớp chăn thì phát hiện bản thân cũng không mặc đồ.
Nhìn quanh căn phòng một lượt thì thấy nội thất khá lạ.
Dương Đổng Triệt không thể tự định hình được bản thân đang ở đâu.
Tại sao hắn và Giang Hạ Trúc lại nằm chung trên một chiếc giường?
Chẳng phải vừa rồi... à, không phải!
Nhìn những tia nắng hắt vào căn phòng qua ô cửa sổ, hắn đoán bây giờ đã sang ngày hôm sau rồi.
Nhưng... hôm qua hắn một mình đến nhà hàng uống rượu.
Tại sao bây giờ lại ở cùng Giang Hạ Trúc.
Lại còn cùng cô ta ở chung trên một chiếc giường được chứ?
Tình hình thế này, không biết chừng hắn cùng Giang Hạ Trúc, đã phát sinh quan hệ gì rồi.
Nhưng mà hắn vẫn quay ra hỏi cô ta, như muốn vớt vát chút hy vọng dù chỉ là nhỏ nhoi.
- Có chuyện gì xảy ra đêm qua vậy? Tại sao chúng ta lại ở đây?
Giang Hạ Trúc nước mắt giàn giụa, thậm chí hắn còn nhìn được ở trên cổ cô ta có những vết tím hồng, rõ ràng là dấu tích sau những cuộc hoan ái để lại.
Nghe Dương Đổng Triệt hỏi, cô ta vẫn không chịu nín khóc, run rẩy đáp trong những tiếng nức nở.
- Em... hôm qua em có đến nhà hàng kia để xem mắt một người đàn ông, nhưng không ngờ lại nhìn thấy sếp ở đấy trong tình trạng say xỉn.
- Em nói để em gọi Tài xế riêng của sếp vào đưa sếp về, nhưng sếp lại nói là sếp đau đầu, muốn ngay lập tức tìm chỗ có giường nằm xuống.
Càng nói về sau thì cô ta càng ấp úng, như có điều gì đó khó nói.
- Thế là... em đã xin cho sếp ngủ tạm ở một căn phòng trong nhà hàng này.
- Nhưng... khi em đưa sếp vào phòng thì sếp liền đè em xuống, rồi nói là sếp muốn em...
Giang Hạ Trúc nói đến đây, hắn cũng coi như đã biết rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dường như vẫn cố chấp không muốn tin vào tai mình, cố tình hỏi lại.
- Ý cô nói là đêm qua chúng ta đã ngủ với nhau sao?
Cô ta gật đầu xác nhận lại.
Một giọt nước mắt lại rơi xuống, trông bộ dạng của Giang Hạ Trúc lúc này đáng thương vô cùng.
Làm cho ai nhìn thấy cũng muốn nâng niu trong lòng.
Dương Đổng Triệt đặt tay lên trán, nhất thời rơi vào trạng thái thất thần.
Tại sao hắn chỉ uống chút rượu mà đã thành ra như thế này rồi?
Hắn đã có vợ rồi.
Như thế này có khác gì đang ngoại tình đâu.
Nếu để Ỷ Thanh Lan biết được chuyện này, cô chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Nghĩ đến đây, Dương Đổng Triệt tự nhiên lại quay ra nổi nóng với Giang Hạ Trúc.
- Tại sao lúc tôi đè cô xuống, cô lại không chống trả? Tại sao lại không gọi người? Hay là chính cô cũng muốn ngủ với tôi để được đổi đời?
- Đừng có bảo với tôi là hôm qua cô cũng say không biết gì. Cô biết người trong lúc say rượu, thì không thể làm chủ được hành động cùng lời nói chứ?
Giang Hạ Trúc tỏ ra ấm ức nói.
- Sếp là đàn ông, em là phụ nữ chân yếu tay mềm, làm sao em có thể chống lại được sự mạnh mẽ của sếp chứ?
- Và hình như căn phòng này có hệ thống cách âm, em đã gào khản cả cổ cũng chẳng thấy có ai vào đây cả.
Cô ta nhìn Dương Đổng Triệt bằng đôi mắt chứa đựng sự tuyệt vọng, đâu đó lại loé lên tình ý.
- Phải! Em thích sếp! Nhưng trước giờ em chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng sếp vì tiền.
- Mặc dù đây là lần đầu của em, nhưng em sẽ không bắt sếp phải chịu trách nhiệm gì cả. Là do em ngu thì em sẽ tự chịu.
Dứt lời, Giang Hạ Trúc kéo hết chăn quần quanh cơ thể.
Rồi cầm theo quần áo bước xuống giường, đi vào bên trong nhà tắm.
Lúc này, Dương Đổng Triệt bất chợt phát hiện, dưới ga giường có dính vết máu.
Lẽ nào... đây là lần đầu của cô ta thật sao?
Vừa rồi... hình như hắn có hơi quá đáng rồi thì phải.
Chỉ là... vết máu trên giường làm hắn nhớ lại, ngày mà hắn cướp đi lần đầu của Ỷ Thanh Lan.
Lần đó... cũng là vì hắn nghĩ cô tham vật chất, nên mới cố tình gài bẫy hắn.
Cho nên, đã không tiếc buông lời chà đạp lên lòng tự trọng của cô.
Khi ấy, hắn cảm thấy bản thân không sai, nên không có một chút nào cảm thấy lời mình nói là quá đáng.
Nhưng hiện tại thì khác.
Hắn đã ngủ với người phụ nữ khác.
Cho dù cô có tha lỗi cho hắn, bản thân hắn cũng không có cách nào tha thứ cho bản thân mình.
Và hình như... hắn lỡ yêu Ỷ Thanh Lan rồi.
À, không phải. Hắn đã yêu cô từ lâu lắm rồi.
Bởi vì yêu cô nên hắn mới muốn chiếm cô làm của riêng.
Chỉ là... hắn không dám thừa nhận tình cảm của mình với cô mà thôi.
Người muốn kết hôn nhất là hắn.
Người không muốn hủy hôn là hắn.
Người không muốn ly hôn nhất cũng vẫn là hắn.
Chỉ là... hiện tại hắn đã không còn xứng với cô nữa rồi.
Sự thờ ơ của hắn vô tình đã làm tổn thương hai người con gái, đã bị hắn cướp mất lần đầu.
Lần này, Dương Đổng Triệt tự cảm thấy bản thân mình thật là khốn nạn.
Hắn ngồi trên giường vò đầu bứt tai, tâm trí vô cùng rối loạn, không biết phải làm gì tiếp theo.
Cũng không thể cứ ngồi ở đây mãi.
Lúc sau, Dương Đổng Triệt cũng chịu đứng dậy mặc lại quần áo.
Hắn vừa kéo khoá quần lên, thì Giang Hạ Trúc cũng từ trong phòng tắm bước ra.
Hắn mở ví lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho cô ta, lạnh lùng nói.
- Trong thẻ này có một triệu tệ, mật khẩu là sáu số 8.
Bốp!
Vừa nhìn thấy Dương Đổng Triệt đưa thẻ tín dụng cho mình, cô ta liền vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt hắn, tức giận nói.
- Anh coi tôi là loại người gì? Anh nghĩ một triệu tệ của anh có thể mua nổi trinh tiết của tôi sao?
- Anh tưởng mình có tiền thì muốn làm gì cũng được sao?