Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 59: Mau nói anh nghe, em đau những chỗ nào?




Bình thường vẫn là Dương Đổng Triệt đưa đón Ỷ Thanh Lan đi làm.

Cả đêm qua hai người họ đều không về, sáng sớm hôm nay lại chỉ thấy hắn về nhà một mình.

Cộng thêm chuyện vài ngày trước cô nói mình bị bắt cóc.

Bảo sao khi hắn vừa về đến nhà, Hầu gái có thể đoán được đêm qua, có lẽ hai người họ không ở cạnh nhau.

Người làm trong nhà hiện tại đều rất lo lắng.

Sợ rằng để hắn tìm được cô, hắn sẽ lại đày đọa cô giống như mọi khi.

Xe của Dương Đổng Triệt dừng lại trước cổng Tập đoàn Xuân Loan, hắn vội vàng mở cửa xe bước ra ngoài, nhưng lúc hắn toan bước vào cổng chính thì lại bị Bảo vệ chặn lại.

- Đây có phải là điện thoại của cô Ỷ không vậy cậu?

Ông Bảo vệ đưa ra một chiếc điện thoại cảm ứng đời mới, mặc dù biết rõ đây là điện thoại của Ỷ Thanh Lan.

Bởi vì trước đó ông ta có xem màn hình khoá, thấy chiếc điện thoại này để hình nền là ảnh cưới của cô và hắn.

Với lại, ốp điện thoại là kiểu dáng dành cho con gái, nên ông ta mới không nghĩ đây là điện thoại của Dương Đổng Triệt.

Nhưng theo phép lịch sự tối thiểu, ông ta vẫn muốn hỏi lại cho chắc.

Hắn nhìn người Bảo vệ, rồi cầm lấy điện thoại từ tay ông ta, không khó để hắn nhận ra đây đích thị là điện thoại của vợ mình.

- Phải, đây là điện thoại của vợ tôi. Nhưng... tại sao chú lại có nó?

Người đàn ông nghiêm túc đáp.

- À, là do cô Lao công trong lúc dọn vệ sinh, đã nhặt được điện thoại của vợ cậu, ở khu vực cầu thang bộ.

- Nhưng bởi vì cô ấy còn phải dọn dẹp vệ sinh trong các phòng ban, sợ không gặp được cậu, nên bảo tôi chờ cậu đến rồi đưa nó cho cậu.

Điện thoại của Ỷ Thanh Lan được tìm thấy ở cầu thang bộ?

Dương Đổng Triệt nhíu mày khó hiểu, rồi lại nhìn người Bảo vệ vội vàng hỏi.

- Vậy chú có biết bây giờ vợ tôi đang ở đâu không?

Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên về câu hỏi này của Dương Đổng Triệt.

- Cậu không biết gì sao? Tối qua vợ cậu bị té cầu thang, được cậu Trạch Vĩ với cô Nhạc Yên đưa vào bệnh viện rồi.

Ầm!

Lời người Bảo vệ nói ra như sét đánh bên tai hắn.

Ỷ Thanh Lan bị té cầu thang từ tối qua sao?

Tại sao không ai báo cho hắn biết?

Dương Đổng Triệt hiện tại có thể nói là vô cùng lo lắng, không biết bây giờ tình trạng sức khỏe của cô thế nào.

Hắn lại quay ra vội vàng hỏi người đàn ông.

- Chú có biết vợ tôi nằm ở bệnh viện nào không?

Người Bảo vệ lắc đầu.

- Tôi cũng không biết nữa.

Dương Đổng Triệt khó chịu vò đầu bứt tóc, ruột gan nóng như lửa đốt.

Không biết làm thế nào bèn vội lao ra khỏi Tập đoàn, kêu Tài xế lái xe đến bệnh viện gần nhất.

Xem Ỷ Thanh Lan có ở đó hay không.

[...]

Tại bệnh viện!

Sau một đêm bất tỉnh nhân sự vì đầu bị va đập, Ỷ Thanh Lan cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

Khi vừa mở mắt ra, cô khá là ngạc nhiên vì nhìn thấy Lưu Trạch Vĩ, Phó Kiến Đằng cùng Nhạc Yên, xuất hiện bên cạnh giường bệnh nơi cô nằm.

Và cô cũng đã rất hụt hẫng khi không nhìn thấy Dương Đổng Triệt.

Thực tế... chưa một lần nào cô gặp chuyện, mà Dương Đổng Triệt là người có mặt đầu tiên.

Trong khi cô là vợ của hắn.

Nhìn thấy Ỷ Thanh Lan cuối cùng cũng tỉnh lại, mọi người đều hết sức vui mừng, Lưu Trạch Vĩ lên tiếng quan tâm.

- Thanh Lan, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi. Em thấy trong người thế nào rồi? Có thấy đau ở đâu không?

Thấy cô có ý muốn ngồi dậy, Lưu Trạch Vĩ chu đáo đỡ cô ngồi dựa vào cạnh giường.

Ỷ Thanh Lan đưa tay sờ lên phần trán có vết thương, được dán băng gạt để cầm máu.

Nhìn một bên cổ chân quấn băng thun, rồi lại nhìn đám người Phó Kiến Đằng yếu ớt nói.

- Đêm qua... là mọi người đưa em vào bệnh viện sao? Cảm ơn mọi người nhiều nhé!

Nhạc Yên bắt đầu kể công thay cho Lưu Trạch Vĩ.

- Hôm qua... là anh Trạch Vĩ phát hiện cô bị té cầu thang, rồi đưa cô đi bệnh viện đấy.

- Xin lỗi, vì giúp tôi mà cô mới bị như thế này. Mà tại sao cô lại bất cẩn để bị ngã như vậy?

Nghe cô ta hỏi, Ỷ Thanh Lan bây giờ mới từ từ nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, sau đó liền nói.

- Hôm qua... lúc đèn điện trong toà nhà vụt tắt, em tính lấy điện thoại ra để bật đèn pin.

- Nhưng khi em chỉ vừa kịp rút điện thoại từ trong túi xách ra, thì có bàn tay ai đó đẩy ngã em xuống bậc cầu thang.

Nghe cô tường thuật lại sự việc ngày hôm qua, mọi người nhìn nhau đầy vẻ kinh ngạc, Lưu Trạch Vĩ lại nói.

- Có kẻ lại dám ra tay với người của Xuân Loan ngay ở Tổng Công ty sao? Xem ra... tối qua có không ít người biết em quay lại Tổng Công ty.

- Nhưng... là ai đã hãm hại em? Bọn họ làm vậy nhằm mục đích gì chứ?

Lời của Lưu Trạch Vĩ, khiến Ỷ Thanh Lan bất giác lại thở dài một hơi.

- Em cũng không biết nữa!

Từ lúc vào làm ở Tập đoàn đến giờ, có không ít người ghen ghét với cô.

Hiện tại, chính cô cũng không thể phán đoán được rằng tối qua là ai đã hại mình.

Càng không biết họ làm vậy để được lợi ích gì.

- Phải rồi! Tại sao tối qua anh Vĩ lại biết em bị té cầu thang, mà đưa em đi bệnh viện vậy?

Ỷ Thanh Lan hỏi Lưu Trạch Vĩ, thì cũng không quên hỏi Phó Kiến Đằng một câu.

- Cả anh nữa. Sao anh lại ở đây?

Lưu Trạch Vĩ ôn tồn đối đáp.

- À, tối qua anh để quên điện thoại ở Tập đoàn nên quay lại lấy. Đúng lúc đang tính bấm thang máy để đi xuống thì toà nhà lại bị cúp điện, cho nên anh mới phải đi cầu thang bộ.

- Không ngờ trùng hợp lại thấy em bị ngất ở chỗ cầu thang xuống tầng ba, cho nên anh liền vội vàng đưa em đi bệnh viện.

Cũng may, Ỷ Thanh chỉ bị một số vết thương ngoài da, với bị trẹo chân nên Lưu Trạch Vĩ cũng yên tâm hơn.

- Anh nghĩ việc tối qua toà nhà bị mất điện không phải là trùng hợp, mà là có người cố tình sắp đặt.

Nghe cô hỏi, Phó Kiến Đằng có hơi lúng túng, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng đáp.

- Ờ... tôi có người quen cũng nằm ở bệnh viện này, lúc đến thăm cô ấy rồi đang chuẩn bị về, thì nhìn thấy cậu Lưu bồng em vào đây.

- Tôi vì lo lắng cho em nên mới đi theo xem thử.

Bọn họ nói như vậy càng khiến Ỷ Thanh Lan cảm thấy áy náy.

- Thật ngại quá! Chỉ vì em mà mọi người phải ở đây cả đêm.

Nhạc Yên nở một nụ cười hiền.

- Cùng là người làm chung trong một Tập đoàn, cô không cần phải khách sáo.

- Huống hồ... nếu không phải vì tìm chiếc bông tai giúp tôi, thì cô cũng không ra nông nỗi này.

Ỷ Thanh Lan lúc này mới chợt nhớ ra một chuyện.

Dương Đổng Triệt không có ở đây, như vậy rất có thể hắn không hề hay biết, chuyện cô bị người khác hãm hại phải vào đây.

Không biết chừng bây giờ, hắn đang nháo nhào lên đi tìm cô cũng nên.

Ỷ Thanh Lan quay bên nọ lại ngó bên kia, nhìn thấy túi xách của mình đặt trên mặt bàn kính cách xa giường bệnh.

Bởi vì phần chân của cô đang bị thương, không tiện đi lại nên đành nhờ vả Lưu Trạch Vĩ.

- Anh có thể lấy giúp em chiếc túi xách qua đây không?

Mặc dù không biết cô muốn làm gì, nhưng Lưu Trạch Vĩ vẫn nghe lời lấy túi xách cho cô.

Ỷ Thanh Lan cầm lấy túi xách của mình, mở khoá lục lọi đồ đạc đựng bên trong.

Cô vô cùng hoảng loạn khi không tìm thấy điện thoại, mà bình thường vẫn để trong chiếc túi này.

Không có điện thoại, không thể gọi về cho Dương Đổng Triệt.

Cô phải làm sao bây giờ?

Ỷ Thanh Lan nhìn ba người kia bằng vẻ mặt như sắp khóc tới nơi.

- Mọi người có ai thấy điện thoại của em đâu không?

Mọi người đều không rõ vì điều gì, mà cô tự nhiên lại trở lên hoảng hốt như vậy.

Phó Kiến Đằng lo lắng hỏi.

- Em cần điện thoại để làm gì vậy? Có cần tôi cho mượn điện thoại không?

Lưu Trạch Vĩ cũng nói.

- Cái này thì anh không biết. Tối qua anh thấy em đeo chiếc túi này trên vai, lúc em được đưa đến phòng phục hồi chức năng, anh thấy nó vướng nên mới giúp em lấy nó ra thôi.

- Đồ đạc bên trong anh hoàn toàn không động tới.

May sao, bệnh viện mà Dương Đổng Triệt đến chính là bệnh viện mà cô đang nằm.

Sau khi hỏi thăm Y tá, Bác sĩ, hắn cuối cùng cũng tìm được đến phòng của Ỷ Thanh Lan.

Trong lúc tâm trí của cô đang vô cùng rối ren, muốn ngay tức khắc tìm được điện thoại, thì hắn lại bất ngờ đẩy cửa bước vào.

Không thèm quan tâm đến đám người kia.

Dương Đổng Triệt vội chạy đến ngồi xuống bên giường bệnh, tỏ ra vô cùng lo lắng hỏi han về tình hình của Ỷ Thanh Lan.

- Bà xã, anh nghe có người nói em bị té cầu thang. Mau nói anh nghe, em đau những chỗ nào?