Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 174: Ngoại truyện: càng ngày càng tinh quái.




- Được rồi! Chúng ta cùng ngồi xuống ăn đi. Em đói lắm rồi đấy.

Câu cuối cùng mà hắn nói ra, khiến cho cô không thể tiếp tục nói thêm, về chuyện Dương Đổng Triệt càng ngày, càng ga lăng đối với Ỷ Thanh Lan.

Mà trong lòng của cô bây giờ, ngập tràn niềm hạnh phúc.

Ỷ Thanh Lan lập tức chuyển sang một chủ đề khác.

Dương Đổng Triệt cũng không phản đối, mà chủ động thu tay về.

Đợi cho cô đặt bó hoa lên bàn, rồi ngồi vào chiếc ghế mà hắn vừa kéo ra giúp Ỷ Thanh Lan.

Dương Đổng Triệt mới đi tới, ngồi xuống vị trí đối diện với cô.

- Biết em không uống được rượu, nên anh đã đặc biệt chuẩn bị loại rượu trái cây cho chúng ta.

- Em yên tâm! Đây là rượu vang nho. Tuyệt đối sẽ không có vị chát, hăng, cay hay khó chịu.

Hắn cầm lấy chai rượu trên mặt bàn, khui nắp rót vào ly thủy tinh cho cả mình, và Ỷ Thanh Lan.

Sau khi đóng lại nắp chai rượu, Dương Đổng Triệt mới lại nói thêm.

- Phụ nữ mà uống rượu trái cây từ một đến hai ly mỗi ngày. Sau một thời gian, da dẻ sẽ càng trở nên hồng hào, mà vấn đề tiêu hoá cũng được cải thiện.

Nghe hắn nói tới chuyện, rượu trái cây có tác dụng làm đẹp da.

Thành ra, Ỷ Thanh Lan lại hào hứng hơn hẳn.

Cô dùng hai tay cầm lấy ly rượu, đưa lên khứu giác ngửi thử.

Trên tay của Ỷ Thanh Lan bây giờ, là một ly rượu có màu vàng đẹp mắt.

Phả vào trong không khí là mùi thơm thoang thoảng của dưa mật.

Khiến cho con người ta có cảm giác dễ chịu.

Trong lúc cô mải mê thưởng thức mùi thơm của rượu.

Thì Dương Đổng Triệt đã chu đáo cầm dao nĩa, cắt miếng cá Halibut trong đĩa của Ỷ Thanh Lan, ra thành từng lát nhỏ.

Đặt dao nĩa xuống mặt bàn, hắn cầm lấy ly rượu của mình, hơi nghiêng về phía cô.

- Nào, chúng ta cùng cạn ly.

Ỷ Thanh Lan đồng ý, đem ly rượu của mình chạm nhẹ vào chiếc ly thuỷ tinh, trên tay Dương Đổng Triệt.

Sau đó, cả cô và hắn cùng nhấp một ngụm rượu nhỏ, rồi cùng đặt ly thuỷ tinh xuống mặt bàn.

- Em thấy mùi vị của loại rượu này thế nào? Không tệ chứ?

Dương Đổng Triệt đang rất nóng lòng muốn biết, xem chai rượu mà hắn chọn, có hợp với khẩu vị của Ỷ Thanh Lan không.

- Ừm... loại rượu này có mùi thơm ngọt ngào, ít chua, mà nồng độ cồn cũng không cao. Em cảm thấy thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị, uống chút rượu quả thật rất thú vị.

Cô có vẻ khá nghiêm túc, khi đưa ra nhận xét về rượu vang nho loại Chenin Blanc.

Dương Đổng Triệt thì lại rất mừng, khi Ỷ Thanh Lan không chê loại rượu trái cây này.

- Anh đã cắt sẵn Halibut cho em rồi đấy. Món ăn hôm nay được nấu theo kiểu của Canada. Em ăn thử xem có hợp khẩu vị không.

Hắn bây giờ mới cầm dao nĩa, cắt nhỏ thức ăn trong đĩa của mình.

Ỷ Thanh Lan chậm rãi cầm nĩa cắm vào một lát cá, mà Dương Đổng Triệt đã cắt nhỏ từ sẵn cho mình, đưa lên miệng nếm thử.

Sau khi đã nhai, nuốt miếng cá, cô mới nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện, nở một nụ cười tươi.

- Cá này đem sốt với cà chua, nên phần thịt cá không bị khô. Mà nêm nếm gia vị cũng rất vừa ăn.

Dương Đổng Triệt cũng ăn một miếng Cá Halibut, rồi lại nhìn Ỷ Thanh Lan cười.

- Em thích thì ăn nhiều vào.

Cô và hắn vừa ăn, vừa trò chuyện bên ánh nến vô cùng lãng mạn.

Lát sau, Dương Đổng Triệt chủ động đứng dậy, bật loa trong phòng, mở một bản nhạc có giai điệu nhẹ nhàng.

Rồi hắn bước đến trước mặt Ỷ Thanh Lan, một tay chắp sau lưng, tay còn lại vươn ra trước mặt cô.

Hơi khom người, cất giọng trêu đùa.

- Không biết hôm nay, tôi có vinh dự được mời quý cô xinh đẹp đây, cùng nhảy với tôi một bản nhạc hay không?

Cô nhìn thấy bộ dạng này của Dương Đổng Triệt, thì có chút buồn cười.

Nhưng vẫn vươn tay, đặt vào trong lòng bàn tay của hắn, chủ động đứng dậy khỏi ghế ngồi.

Bắt chước điệu bộ trêu người của Dương Đổng Triệt, mà hơi nhún gối.

- Thật vinh hạnh cho em, khi hôm nay được khiêu vũ cùng một bạch mã Hoàng tử như ngài.

Sau cái nhún người đó, Ỷ Thanh Lan đứng thẳng người lên, chủ động vòng hai tay ôm lấy cổ của Dương Đổng Triệt.

Cô sống ở Dương gia nhiều năm, tham gia không ít những buổi dạ hội của giới thượng lưu.

Đối với chuyện khiêu vũ mà nói, Ỷ Thanh Lan cũng học được chút ít.

Hắn cũng vòng tay nắm giữ eo nhỏ của cô.

Hai người bắt đầu chậm rãi di chuyển theo điệu nhạc.

Ánh mắt si tình mà Ỷ Thanh Lan và Dương Đổng Triệt dành cho nhau, cũng đã đủ để cô và hắn đều hiểu thấu tâm tư của đối phương, mà chẳng cần phải nói gì cả.

Đến một thời điểm nhất định, cô và hắn không hẹn mà chủ động tách nhau ra.

Dương Đổng Triệt để Ỷ Thanh Lan quay vài vòng, bên dưới cánh tay của cô và hắn.

Rồi lại ôm lấy vòng eo con kiến, cùng cô di chuyển đến mọi ngóc ngách trong căn phòng ngủ.

Lát sau, Dương Đổng Triệt ôm Ỷ Thanh Lan cùng ngã xuống chiếc giường, trải đầy những cánh hoa hồng.

Hắn si mê ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ mình yêu.

Cuối cùng, nhẹ nhàng đặt xuống môi cô một nụ hôn.

Nhưng lần này, cái hôn không chỉ đơn thuần là môi chạm môi.

Mà Dương Đổng Triệt còn nhẹ nhàng dùng cái lưỡi không xương, tách mở hai cánh môi mềm mại, tựa như cánh hoa anh đào nở rộ của Ỷ Thanh Lan, rồi luồn lách vào bên trong khoang miệng ướt át.

Quấn lấy chiếc lưỡi chứa đầy hương vị ngọt ngào của cô, tận lực hôn mút.

Ỷ Thanh Lan cũng không nằm im chịu trận như trước kia.

Đôi bàn tay mảnh khảnh đang ôm lấy cổ của Dương Đổng Triệt, thuận thế liền kéo hắn sát về phía mình hơn nữa.

Đôi gò bồng tròn trĩnh, nhờ vào việc đang cho con bú, mà càng trở nên đầy đặn.

Cố tình ưỡn cao, cọ xát vào bộ ngực rắn chắc của hắn, dường như muốn khiêu khích.

Đồng thời, đôi môi đỏ mọng cũng hé mở một khoảng vừa phải, để Dương Đổng Triệt có thể dễ dàng công phá địa đạo bên trong.

Cái lưỡi mềm mại, ướt át của Ỷ Thanh Lan chỉ đơn giản là lướt nhẹ qua bề mặt phiến lưỡi của hắn.

Nhưng lại lặp đi, lặp lại rất nhiều lần.

Thỉnh thoảng, cô còn cố ý cắn nhẹ vào vành môi của Dương Đổng Triệt.

Như đang cố tình kích thích ham muốn trong cơ thể của hắn.

Nụ hôn càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

Mà trong khi hai người đang tận lực trao đổi dịch vị, hai tay của Dương Đổng Triệt cũng không an phận.

Hắn cho dù không cần nhìn, cũng rất dễ dàng cởi bỏ chiếc áo choàng ngủ trên giường Ỷ Thanh Lan.

Dây đầm ngủ kéo xuống khuỷu tay của cô, hết phân nửa trái đào căng mọng liền lộ ra ngoài.

Dương Đổng Triệt vươn tay bao bọc lấy, phần nhô lên trước ngực của Ỷ Thanh Lan.

Theo từng hành động vuốt ve, nhẹ nhàng cưng chiều của hắn.

Bầu ngực tròn căng khẽ lay động, trong lòng bàn tay Dương Đổng Triệt.

Hắn cố tình muốn làm cô khó chịu.

Ỷ Thanh Lan cũng không chịu thua, mà cố tình co một chân lên.

Dùng phần đầu gối chạm nhẹ vào vật thể căng phồng, sau lớp quần ngủ bằng lụa của Dương Đổng Triệt.

Điểm yếu chí mạng bị tấn công.

Vật thể cứng rắn càng thêm khó chịu.

Hận không thể lập tức xuyên phá lớp phòng vệ, mà ngay tức khắc đàn áp đối phương.

Dương Đổng Triệt kết thúc nụ hôn sâu.

Ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt, đã nhuộm một tầng sắc hồng của Ỷ Thanh Lan.

Hơi thở bắt đầu có chút hỗn loạn.

- Vợ yêu! Em càng ngày càng tinh quái rồi đấy.

Nào ngờ, Ỷ Thanh Lan lại táo bạo đưa một tay xuống phía dưới, tụt quần chun của hắn.

Rồi không biết xấu hổ mà cầm lấy dị vật căng cứng, nhẹ nhàng vuốt ve.

- Không như vậy, làm sao xứng với anh, phải không?