Kha Tịch Tuyết nhìn theo từng cử chỉ nhỏ nhặt của Ỷ Thanh Lan, rồi lại quay ra nói với Vương Duy.
- Ở đây, Thanh Lan đã có tôi lo rồi! Cậu trở về trông chừng Đổng Triệt đi.
Vương Duy gật đầu trước lời đề nghị của Kha Tịch Tuyết, rồi lập tức xoay người rời khỏi phòng.
[...]
Phải đến hơn 7 giờ sáng ngày hôm sau, Dương Đổng Triệt mới mơ màng tỉnh lại.
Vương Duy cả đêm không ngủ, luôn túc trực bên cạnh giường bệnh của hắn.
Nhìn thấy Dương Đổng Triệt mở mắt, cậu ta lấy làm mừng rỡ, vui vẻ nói.
- Thiếu gia, cậu tỉnh lại rồi...! Bây giờ, cậu thấy trong người thế nào rồi?
Dứt lời, Vương Duy không quên phân phó một Vệ sĩ khác, chạy đi thông báo cho Bác sĩ, về chuyện Dương Đổng Triệt đã tỉnh lại.
Hắn đầu tiên nhìn thẳng lên trần nhà sơn màu vàng nhạt, rồi khó khăn quay sang nhìn Vương Duy.
Nhưng vừa mở miệng, Dương Đổng Triệt lại không phải là trả lời câu hỏi của Vệ sĩ thân cận, mà tỏ ra lo lắng hỏi.
- Thanh Lan đâu? Mẹ con cô ấy bây giờ thế nào rồi?
Vương Duy nhìn thấy Thiếu gia nhà mình, vừa tỉnh lại đã kích động.
Cậu ta hết sức lo lắng cho sức khỏe của Dương Đổng Triệt, vội vàng giữ tay hắn.
Cốt là để Dương Đổng Triệt ngoan ngoãn nằm yên trên giường.
- Thiếu gia yên tâm! Thiếu Phu nhân tạm thời không sao. Chỉ là... cô ấy có biểu hiện sinh non. Bây giờ, đang nằm bên khoa phụ sản ạ.
Dương Đổng Triệt nghe xong lời Vương Duy nói, chẳng những không thể yên tâm, mà ngược lại còn càng thêm nóng ruột.
Cái gì mà không sao chứ?
Tuy hắn không có hiểu biết nhiều về ngành Y, nhưng cũng biết rõ sinh non rất nguy hiểm.
Bởi vì, mẹ của Dương Đổng Triệt lúc sinh hắn ra, cũng là sinh non.
Sau đó, bà ấy mất vì băng huyết.
Cho nên, hắn sợ lắm!
Dương Đổng Triệt rất sợ đến một ngày, Ỷ Thanh Lan cũng sẽ bỏ hắn lại một mình trên thế gian, giống như mẹ của hắn lúc trước.
Đấy chính là lý do tại sao Dương Đổng Triệt, lại không muốn Ỷ Thanh Lan mang thai.
Hắn nào phải người lòng lang, dạ thú.
Sao Dương Đổng Triệt có thể ghét bỏ luôn cả con ruột của mình chứ?
Bao nhiêu năm nay, hắn vẫn luôn oán trách Dương Gia Đông không thương yêu hắn, giống như tình yêu thương mà ông ta đã dành cho Dương Uy Long.
Sao Dương Đổng Triệt có thể trở thành người giống như ba mình?
Lạnh lùng với chính con đẻ của mình được chứ?
Chẳng có một thằng đàn ông nào, không thích có con trai nối dõi cho mình cả.
Nhưng nếu phải chọn giữa việc có người kế thừa hương hỏa, với an toàn tính mạng của Ỷ Thanh Lan.
Dương Đổng Triệt vẫn sẽ chọn cô.
Con, hắn có thể không có cũng chẳng sao.
Nhưng Dương Đổng Triệt tuyệt đối không thể không có Ỷ Thanh Lan.
Hắn nhanh nhẹn giựt đứt dây kim truyền.
Vương Duy nhìn thấy Dương Đổng Triệt đang bị thương, mà lại không chịu ngồi yên một chỗ.
Ngay lúc hắn tính bước xuống dưới giường, thì bị cậu ta vội vàng ngăn lại.
- Thiếu gia, chân cậu bây giờ còn đang bị thương. Cậu muốn đi đâu?
Dường như vô cùng khó chịu, khi nhìn thấy Vương Duy cản đường của mình.
Dương Đổng Triệt dùng hết toàn bộ sức lực hiện có của bản thân, vươn tay đẩy cậu ta qua một bên.
- Tránh ra! Tôi phải đi tìm vợ con của tôi.
Hắn muốn bước xuống giường, nhưng vừa muốn đứng lên thì liền phát hiện hai chân của mình, không có một chút sức sống nào.
Cả người vô lực, cứ thế ngã xuống dưới sàn nhà.
Vương Duy cùng mấy người Vệ sĩ đang có mặt trong phòng, đều trở tay không kịp trước hành động của Dương Đổng Triệt.
Chỉ khi nhìn thấy hắn ngã xuống dưới sàn nhà, bọn họ mới hốt hoảng chạy đến đỡ Dương Đổng Triệt ngồi lại ở trên giường.
Vương Duy lại lo lắng hỏi.
- Thiếu gia, cậu không sao chứ? Bác sĩ nói vết thương của cậu hiện tại chưa được phẫu thuật, nên tạm thời chưa thể đi lại được đâu.
Cậu ta biết Dương Đổng Triệt nóng lòng muốn đi gặp Ỷ Thanh Lan, nên cũng không ngăn cản nữa, mà chủ động đưa ra một chủ ý.
- Nếu như Thiếu gia muốn đi gặp Thiếu Phu nhân ngay bây giờ. Vậy để tôi đi mượn xe lăn của bệnh viện cho Thiếu gia, có được không ạ?
Cả cuộc đời của Dương Đổng Triệt, chưa bao giờ thảm hại như ngày hôm nay.
Tới mức không thể tự đứng trên đôi chân của mình, mà phải dùng tới xe lăn.
Vương Duy cho rằng hắn im lặng, nghĩa là không phản đối với đề xuất của câu ta, liền nhanh nhẹn đi mượn một chiếc xe lăn đem về.
Trên đường để Vương Duy đẩy xe lăn, đưa Dương Đổng Triệt đến khoa phụ sản, hắn thắc mắc mà lên tiếng hỏi.
- Vết thương của tôi có nặng không? Cần phẫu thuật như thế nào? Bao giờ tiến hành phẫu thuật? Sau khi phẫu thuật xong, tôi chắc chắn có thể đi lại như bình thường chứ?
Dương Đổng Triệt không phải là lo lắng vì cứu Ỷ Thanh Lan, mà hắn sẽ bị liệt đôi chân.
Mà là bây giờ, cô cuối cùng cũng đã đồng ý tha thứ cho hắn.
Dương Đổng Triệt còn muốn tiếp tục được bảo vệ mẹ con Ỷ Thanh Lan.
Đưa mẹ con cô đi du lịch vòng quanh thế giới.
Bây giờ, nếu như hắn bị liệt nửa người.
Vậy làm sao có thể ngày ngày đi theo, để bảo vệ mẹ con Ỷ Thanh Lan đây?
Mà nếu như Dương Đổng Triệt thật sự bị liệt, thì sao còn xứng với cô nữa chứ?
- Thiếu gia yên tâm! Bác sĩ nói vết thương của Thiếu gia không ảnh hưởng đến dây thần kinh tọa. Nên sau khi phẫu thuật, chỉ cần chờ cho vết thương lành hẳn, là cậu có thể đi lại được bình thường.
Vương Duy giữ chắc tay cầm của chiếc xe lăn, đưa Dương Đổng Triệt đi trong dãy hành lang lát nền đá hoa, phía sau còn có vài Vệ sĩ đi theo cùng.
Nghe thấy câu hỏi của Dương Đổng Triệt, Vương Duy chậm rãi trả lời.
- Còn thời gian tiến hành phẫu thuật, thì Thiếu gia hoàn toàn có thể lựa chọn.
- Bác sĩ nói chúng ta có thể lựa chọn phương pháp ghép da mỏng tự thân, hoặc ghép da toàn bộ độ dày. Nhưng Kha Tiểu thư khuyên là nên sử dụng, phương pháp ghép da toàn bộ độ dày.
Dương Đổng Triệt nghe thấy thế thì yên tâm.
Sử dụng phương pháp phẫu thuật nào cũng được.
Miễn sao hắn vẫn đi lại được bình thường là được.
Vương Duy đưa Dương Đổng Triệt đến phòng chờ trước khi sinh, thì được biết Ỷ Thanh Lan đã vỡ ối và được đưa đến phòng sinh.
Dương Đổng Triệt bấy giờ càng thêm lo lắng, cho tình hình của Ỷ Thanh Lan và đứa bé trong bụng.
Nên lệnh cho Vương Duy mau mau, chóng chóng đưa hắn tới phòng sinh.
Do là Ỷ Thanh Lan sinh non, nên quá trình chuyển dạ có thể không tới 12 tiếng đồng hồ.
Khi đám người Dương Đổng Triệt đi tới gần phòng sinh, đã nhìn thấy Kha Tịch Tuyết lo lắng liên tục đi đi lại lại bên ngoài.
Vương Duy đẩy xe lăn đến gần chỗ chị họ của Ỷ Thanh Lan, đang đứng ngồi không yên.
Không cần Vương Duy lên tiếng, Dương Đổng Triệt đã sốt sắng hỏi.
- Vợ tôi vào phòng sinh lâu chưa? Tình hình của cô ấy bây giờ thế nào rồi?
Đến giờ phút này thì Kha Tịch Tuyết làm gì còn tâm trí, để hỏi thăm sức khỏe của cậu em rể là Dương Đổng Triệt chứ.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, cô ta cũng lên tiếng đáp.
Nhưng sự lo lắng biểu hiện trên gương mặt nãy giờ, vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm.
- Con bé vừa mới vào thôi. Thanh Lan vỡ ối và chảy rất nhiều máu ở âm đạo. Hiện tại, tôi cũng không biết tình hình con bé ra sao rồi nữa.
Mặc dù Kha Tịch Tuyết là Bác sĩ khoa phụ sản, nhưng đây không phải bệnh viện nơi cô ta làm việc.
Cho nên, cho dù Kha Tịch Tuyết có xin xỏ cỡ nào, thì Bác sĩ ở đây cũng vẫn không đồng ý, cho cô ta cùng vào trong phòng sinh.
Nghe Kha Tịch Tuyết nói Ỷ Thanh Lan chảy nhiều máu.
Dương Đổng Triệt lại càng bồn chồn lo lắng.
Sợ lần này hắn sẽ mất đi, người con gái mà hắn yêu thương nhất.
Nhìn cánh cửa phòng sinh nãy giờ vẫn luôn đóng chặt.
Dương Đổng Triệt hận không thể lập tức phá cửa, để xông vào bên trong, ở bên cạnh Ỷ Thanh Lan.
Trong lúc cô đang đứng giữa ranh giới, sự sống và cái chết như thế này.
Một lúc lâu sau, có một Bác sĩ mở cửa phòng bước ra ngoài.
Đám người Dương Đổng Triệt đều hy vọng, người phụ nữ mặc áo blouse trắng này, sẽ đem đến một tin tốt lành cho bọn họ.
Ai ngờ, nữ Bác sĩ này lại nói.
- Sản phụ Ỷ Thanh Lan bị mất rất nhiều máu, vừa sinh non lại còn sinh khó, tình hình hết sức nguy cấp.
- Ai là người nhà của cô Ỷ Thanh Lan. Cho tôi hỏi là một lát nữa, nếu chỉ có thể cứu được một người, thì người nhà lựa chọn giữ lại mẹ hay bé?
Trong lúc tất cả mọi người đều đứng hình, trước câu hỏi của vị Bác sĩ kia.
Thì Dương Đổng Triệt lại không có một chút do dự mà đáp.
- Cứu vợ tôi! Bằng mọi giá phải cứu vợ tôi.