Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 167: Giọt nước mắt đau lòng.




Dương Đổng Triệt và Ỷ Thanh Lan không lâu sau, thì được đưa tới bệnh viện.

Tuy nhiên, cô và hắn không được ở chung một chỗ.

Nếu như Dương Đổng Triệt được đưa đến khoa cấp cứu, thì Ỷ Thanh Lan lại được đưa tới khoa phụ sản.

Kha Tịch Tuyết đương nhiên phải ở bên cạnh em họ của mình.

Trước căn phòng cấp cứu cho Dương Đổng Triệt, chỉ có Vệ sĩ túc trực bên ngoài.

Bên này, đèn phòng cấp cứu sáng mãi chưa tắt.

Còn ở bên kia, Ỷ Thanh Lan cũng đang quằn quại vì những cơn đau chuyển dạ.

Thông thường, thời gian chuyển dạ đối với phụ nữ sinh con lần đầu là 12 đến 18 tiếng.

Cho nên, bây giờ Ỷ Thanh Lan vẫn còn chưa sinh con cũng là chuyện dễ hiểu.

Xem ra, đêm nay bọn họ phải ở lại vùng ngoại ô này rồi.

Một lúc rất lâu sau, đèn ở phòng cấp cứu cuối cùng cũng vụt tắt.

Nhìn thấy Bác sĩ từ trong phòng bước ra ngoài.

Vương Duy nôn nóng hỏi thăm tình hình của Dương Đổng Triệt.

- Bác sĩ, không biết tình hình của Thiếu gia nhà tôi thế nào rồi ạ?

Người đàn ông tuổi ngoài ba mươi, đưa tay lên tháo bỏ lớp khẩu trang, nghiêm túc trả lời.

- Cậu ấy bị bỏng ở cấp độ 2. Chỉ thiếu một chút nữa là tác động đã phá hủy lớp hạ bì.

- Hiện tại, chúng tôi đã tiến hành ổn định lại các chức năng sống của bệnh nhân, cũng như tạm thời xử lý vết bỏng.

- Bây giờ, chúng tôi sẽ đưa cậu ấy đến phòng hồi sức, để tiến hành bồi phụ dịch.

- Còn đối với vết bỏng của cậu ấy. Người nhà có thể lựa chọn phương pháp ghép da mỏng tự thân, hoặc ghép da toàn bộ độ dày.

- Nếu như không tin tưởng được cơ sở trang thiết bị y tế ở đây, thì người nhà có thể đưa bệnh nhân vào trong trung tâm thành phố, mà thực hiện phẫu thuật ghép da.

Vương Duy nghe nói Dương Đổng Triệt đã được ổn định lại chức năng sống, nhưng vẫn chưa yên tâm, lại hỏi Bác sĩ thêm một câu nữa.

- Vậy... sau khi phẫu thuật ghép da xong, thì việc đi lại của Thiếu gia nhà tôi có bị ảnh hưởng gì không Bác sĩ?

Người đàn ông mặc áo blouse đang đứng trước mặt Vương Duy bây giờ, cũng không cảm thấy phiền, khi trả lời câu hỏi của cậu ta.

Lại chậm rãi nhả từng từ một.

- Cái đấy thì cậu không phải lo. Chàng trai kia chỉ bị bỏng cấp độ 2, không ảnh hưởng đến dây thần kinh tọa.

- Sau khi phẫu thuật, bệnh nhân chỉ cần nghỉ ngơi, tịnh dưỡng cho đến khi vết khâu lành hẳn, là có thể đi lại bình thường.

Lần này, Vương Duy mới có thể tạm thời bớt lo lắng cho Thiếu gia nhà mình.

Cậu ta cúi đầu trước vị Bác sĩ kia.

- Cảm ơn Bác sĩ!

Lúc này, đội ngũ Bác sĩ, Y tá sử dụng xe đẩy để đưa Dương Đổng Triệt ra ngoài.

Vị Bác sĩ vừa trao đổi với Vương Duy, bấy giờ lại nói.

- Nếu cậu là người nhà của bệnh nhân, thì làm phiền cậu đi theo tôi làm thủ tục nhập viện.

Vương Duy không phản đối, mà im lặng đi theo phía sau người đàn ông kia.

Sau khi làm thủ tục nhập viện cho Dương Đổng Triệt.

Vương Duy lập tức tới phòng hồi sức, xem xét tình hình của Thiếu gia nhà mình.

Nhìn thấy Dương Đổng Triệt đang nằm trên giường, được truyền dịch, hơi thở cũng ổn định trở lại thì yên tâm.

Vương Duy bảo những Vệ sĩ khác trông chừng Dương Đổng Triệt.

Còn bản thân thì tới khoa phụ sản, xem xét tình hình của Ỷ Thanh Lan.

Bởi vì cô chỉ đang trong quá trình chuyển dạ, chưa chính thức vào phòng sinh.

Nên Kha Tịch Tuyết vẫn được phép ở bên cạnh Ỷ Thanh Lan.

Vương Duy bước vào trong phòng chờ trước khi sinh, đi tới trước giường nơi Ỷ Thanh Lan đang nằm ôm bụng, khuôn mặt cô nhăn nhó vì đau.

Cậu ta nhìn thấy cảnh này thì không tránh khỏi lo lắng.

- Thiếu Phu nhân, cô không sao chứ?

Kha Tịch Tuyết ngồi trên giường bên cạnh Ỷ Thanh Lan.

Nghe câu hỏi này của Vương Duy, cô ta liền lên tiếng trấn an.

- Yên tâm đi! Đây chỉ là những cơn đau xuất hiện do quá trình mở cổ tử cung, để chuẩn bị đưa em bé ra ngoài thôi.

- Không quá nghiêm trọng đâu. Cậu không cần phải lo lắng.

Kha Tịch Tuyết cố tình nói vậy, để cho Ỷ Thanh Lan không bị áp lực về tâm lý, mà Vương Duy cũng bớt lo lắng mà thôi.

Thực tế, sinh non vô cùng nguy hiểm cho cả bà bầu lẫn thai nhi.

Cũng may mà đứa bé trong bụng Ỷ Thanh Lan đã được 36 tuần tuổi.

Phổi đã phát triển hoàn thiện.

Mà tỷ lệ trẻ bị di chứng về thần kinh cũng giảm xuống, chỉ còn một phần mười.

Nên Kha Tịch Tuyết cũng đỡ lo lắng hơn.

- À, mà... Đổng Triệt thế nào rồi?

Hôm nay, Kha Tịch Tuyết mới đặc biệt quan tâm, lo lắng cho cậu em rể quyền quý này.

Vương Duy nghe nói Ỷ Thanh Lan chỉ là đang sắp sinh em bé nên mới vậy, thì cũng yên tâm phần nào.

Nhận được một câu hỏi từ Kha Tịch Tuyết, cậu ta liền đáp.

- Bác sĩ nói chức năng sống của Thiếu gia tạm thời đã ổn định. Hiện tại, Thiếu gia đang được truyền dịch ở phòng hồi sức.

- Bác sĩ còn nói vết thương của Thiếu gia bị bỏng cấp độ 2. Có thể điều trị bằng cách ghép da mỏng tự thân, hoặc ghép da toàn bộ độ dày.

- Họ nói chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật cho Thiếu gia, ngay tại bệnh viện này, hoặc là đợi đến khi trở về bệnh viện trung tâm thành phố, tiến hành phẫu thuật cũng được.

- Nhưng mà... tôi vẫn chưa dám tự ý quyết định. Tính là chờ sau khi Thiếu gia tỉnh lại, mới hỏi ý cậu ấy xem thế nào.

Kha Tịch Tuyết nghe vậy liền nói.

- Nên là ghép da toàn bộ độ dày. Bởi vì, những vùng được ghép da tự thân, sẽ có màu sắc sáng hơn những vùng da khác, và không phát triển hoàn chỉnh như những phần còn lại.

- Nếu ghép da tự thân, có khi về sau lại phải phẫu thuật ghép da thêm lần nữa.

- Còn nếu như sử dụng phương pháp ghép da toàn bộ độ dày, vết cắt sẽ được khâu kín lại. Dạng ghép da này sẽ cắt bỏ toàn bộ lớp biểu bì, hạ bì, mạch máu và cơ theo vết cắt.

- Phương pháp ghép da toàn bộ độ dày, sẽ cho phép vùng da thay thế, được ghép liền khối với vùng da thường, và sẽ tự phát triển được.

Vương Duy nghe Kha Tịch Tuyết thuyết giáo một hồi, có chỗ hiểu cũng có chỗ không.

Nhưng cậu ta vẫn gật gù tán thưởng.

Đúng là Bác sĩ có khác, kiến thức về y học sâu rộng hơn người bình thường.

- Mà tôi thấy cậu nên khuyên nhủ Đổng Triệt phẫu thuật ở đây đi. Chứ Ỷ Thanh Lan cũng sắp sinh rồi! Mà sinh non thì chắc phải ở lại bệnh viện từ vài ngày đến vài tuần.

- Vết thương của Đổng Triệt để lâu, sẽ rất dễ dẫn đến tình trạng nhiễm trùng.

Bởi vì, cơ thể phải hứng chịu không ít sự đau đớn.

Nên Ỷ Thanh Lan chỉ nằm nghe, chị họ mình cùng Vương Duy trò chuyện, chứ không nói gì cả.

Nghe Vệ sĩ thân cận của Dương Đổng Triệt, nhắc đến tình trạng sức khỏe của hắn.

Ỷ Thanh Lan lặng lẽ nghiêng người, quay mặt vào bên trong góc tường.

Bàn tay của cô từ lúc vào đây đến giờ, vẫn luôn ôm lấy bụng bầu của mình.

Một giọt nước mắt nhẹ nhàng tràn ra khỏi viền mi.

Vẫn là giọt nước mắt chứa đựng cảm giác đau lòng.

Tuy nhiên, lần này Ỷ Thanh Lan không phải đau lòng, khi bản thân phải chịu ấm ức.

Mà là đau lòng khi biết Dương Đổng Triệt vì cứu cô, mà bị thương nặng đến như vậy.

Ỷ Thanh Lan hiểu rất rõ, Dương Đổng Triệt là một người đàn ông vô cùng kiêu ngạo.

Trước nay, rất hiếm hắn chịu cúi đầu, nghe theo sự sắp đặt của người khác.

Thế mà vì cô, Dương Đổng Triệt ngay cả tôn nghiêm của mình cũng không cần.

Không chút đắn đo suy nghĩ, mà ở trước mặt bao nhiêu người, hạ mình quỳ gối xuống dưới bề mặt sàn nhà phủ than hồng nóng rực.

Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng diễn ra vài tiếng trước, là Ỷ Thanh Lan lại vừa đau lòng, vừa vô cùng xúc động, trước việc làm của Dương Đổng Triệt, chỉ để bảo vệ mẹ con cô.

Nếu đây là ông trời đang muốn trừng phạt Dương Đổng Triệt, vì trước đây hắn đã đối xử tệ với cô.

Thì Ỷ Thanh Lan thật sự cảm thấy, hắn đã phải trả một cái giá quá đắt rồi!

Nếu như Dương Đổng Triệt còn xảy ra chuyện gì nữa.

Chắc cô sẽ không chịu đựng được nữa mất.