Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 169: Mẹ tròn, con vuông.




Bác sĩ nghe thấy câu trả lời của hắn, thì hết sức kinh ngạc.

Cô ta đỡ đẻ ở cái bệnh viện này cũng đã gần chục năm, gặp không ít những ca khó sinh.

Nhưng lựa chọn giữ mẹ, bỏ con thì đây là trường hợp đầu tiên.

Nữ Bác sĩ trộm nghĩ, Dương Đổng Triệt chắc chắn phải rất yêu vợ mình, thì mới có thể đưa ra một quyết định dứt khoát, không một chút đắn đo, suy nghĩ như vậy.

Cô ta đưa tới trước mặt hắn, một bản cam kết đã được chuẩn bị từ sẵn, kèm theo đó là một cây bút bi.

- Vậy phiền anh ký vào bản cam kết này.

Dương Đổng Triệt cầm lấy giấy bút.

Sau khi đọc kỹ và xác nhận vị Bác sĩ kia, không viết gì linh tinh trong tờ giấy đó, hắn lập tức đặt bút ký tên.

Đám người Kha Tịch Tuyết đứng một bên, cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ, trước lựa chọn của Dương Đổng Triệt.

Nhưng rồi cũng không ai có ý kiến khác.

Bọn họ đâu thể kêu Bác sĩ chọn đứa bé, mà bỏ mặc sự sống chết của Ỷ Thanh Lan được chứ.

Nhưng Kha Tịch Tuyết cũng không quên nhờ vả nữ Bác sĩ kia.

- Mong Bác sĩ hãy cố gắng cứu sống cả hai mẹ con.

Người phụ nữ trong bộ đồ Bác sĩ nhận lại bản cam kết, nhẹ nhàng đáp lời chị họ của Ỷ Thanh Lan.

- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!

Dứt lời, nữ Bác sĩ xoay người mở cửa trở vào trong phòng sinh.

Thời gian lúc này lại như ngừng trôi.

Dương Đổng Triệt ở bên ngoài phòng sinh vô cùng sốt ruột.

Nhưng lúc này hắn không thể đi lại, chỉ đành đưa hai tay lên vuốt mặt, rồi liên tục thở dài.

Những người khác cũng không thể đứng yên ở một chỗ, mà liên tục đi đi, lại lại bên trong dãy hành lang.

Phải tới hơn 2 tiếng đồng hồ sau, từ trong phòng mới vọng ra tiếng khóc của trẻ nhỏ.

Kéo đám người Vương Duy ra khỏi mở suy nghĩ luẩn quẩn.

Nhưng... Dương Đổng Triệt đến lúc này vẫn chưa hết bất an trong lòng.

Con trai của hắn đã thuận lợi chào đời.

Vậy... còn Ỷ Thanh Lan của hắn thì sao?

Có phải cô đã gặp chuyện gì rồi không?

Cửa phòng sinh một lần nữa bật mở, nữ Y tá bế con trai của Ỷ Thanh Lan và Dương Đổng Triệt ra ngoài, vui vẻ nói.

- Chúc mừng gia đình! Mẹ tròn, con vuông. Tuy nhiên, vì em bé sinh non... nên...

Y tá chưa kịp nói hết lời, thì Dương Đổng Triệt đã tự mình điều khiển xe lăn, đi lướt qua người cô ta, tiến thẳng vào bên trong phòng sinh.

Bởi vì, Ỷ Thanh Lan cũng từng có một thời gian phải ngồi xe lăn.

Cho nên, Dương Đổng Triệt cũng đã từng tìm hiểu cách tự di chuyển xe lăn, và biết được cách vận hành của nó.

Bởi vì Ỷ Thanh Lan sinh khó, lại mất máu quá nhiều.

Nên đội ngũ Y - Bác sĩ đã tiến hành mổ bụng của cô, để lấy đứa bé ra.

May thay, vẫn cứu được cả mẹ lẫn con.

Bây giờ, Bác sĩ đang tiến hành khâu lại vết mổ cho Ỷ Thanh Lan.

Nhìn thấy Dương Đổng Triệt tự tiện đi vào, một Bác sĩ trong phòng khó chịu lớn tiếng nói.

- Này, cậu kia... ai cho cậu vào đây?

Ỷ Thanh Lan lúc này vẫn còn tỉnh táo, nhưng sắc mặt thì vô cùng nhợt nhạt.

Nghe thấy giọng nói của Bác sĩ đột ngột vang lên, cô có phần hiếu kỳ không biết ai đã tự tiện vào trong này, liền nghiêng đầu nhìn ra.

Khi nhìn thấy Dương Đổng Triệt đã tỉnh lại, đang xuất hiện ngay trước mắt của mình.

Ỷ Thanh Lan tự nhiên lại cảm thấy sống mũi mình cay cay.

Loại cảm xúc này, cô không biết phải diễn tả như thế nào.

Cũng chẳng biết là đang vui mừng, khi biết Dương Đổng Triệt đã tỉnh lại.

Hay đang muốn được hắn vỗ về, sau những cơn đau mà cô đã phải hứng chịu, trong quá trình sinh đẻ nữa.

Dương Đổng Triệt nhìn thấy Ỷ Thanh Lan, vẫn còn tỉnh táo thì yên tâm.

Bấy giờ, mới hạ giọng nói với đám Bác sĩ có mặt trong phòng.

- Thật xin lỗi vì hành động lỗ mãng này của tôi. Nhưng mà... có thể nào cho tôi ở đây với vợ tôi hay không?

Nữ Bác sĩ vừa rồi đưa giấy cam kết cho Dương Đổng Triệt ký, biết hắn thương vợ.

Liền lên tiếng nói đỡ cho hắn mấy câu.

- Dù sao cũng sắp khâu xong vết mổ cho cô ấy rồi! Cứ để cậu ta ở đây đi.

Hắn nghe thấy lời người phụ nữ kia nói, liền không khỏi cảm kích.

- Cảm ơn Bác sĩ!

Sau khi vết mổ của Ỷ Thanh Lan được khâu xong, bọn họ cũng không vội chuyển cô ra khỏi phòng sinh.

Mà lần lượt rời khỏi phòng, để cho cô và Dương Đổng Triệt có một chút không gian riêng tư.

Hắn đẩy xe lăn đến gần giường bệnh, nơi mà Ỷ Thanh Lan đang nằm.

Chủ động vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lành lạnh, xúc động nói.

- Hứa với anh...! Sau này, chúng ta đừng sinh thêm con nữa, được không? Một đứa thôi là đủ rồi!

- Anh thật sự sợ... sau khi em vào trong phòng sinh rồi, sẽ không thể trở ra nữa.

Một từ “anh” thay cho từ “tôi”, vô tình kéo gần khoảng cách giữa Dương Đổng Triệt và Ỷ Thanh Lan hơn.

Cứ tưởng là lần này sẽ được hắn vỗ về, an ủi.

Nhưng giờ xem ra... Ỷ Thanh Lan mới là người phải dỗ dành người chồng, nhiều lúc cứ như trẻ con này.

- Em còn muốn sinh thêm một đứa con gái nữa. Nhà phải có đủ trai, đủ gái mới vui.

- Đây là em sinh lần đầu, lại là sinh non nữa, nên mới có hơi khó sinh một chút. Lần sau, sinh con rạ sẽ dễ hơn nhiều.

- Chẳng phải là bây giờ em cũng vẫn ổn hay sao? Anh đừng quá lo lắng!

Nghĩ đến Bánh Bao của cô và hắn vừa mới chào đời.

Ỷ Thanh Lan lập tức hỏi Dương Đổng Triệt.

- Phải rồi! Con của chúng ta đâu? Anh đã nhìn mặt con chưa? Anh thấy nó giống anh hay giống em?

Mặc dù cô đã nói là không sao, nhưng hắn vẫn không yên tâm.

Cứ nhất quyết không muốn cho Ỷ Thanh Lan sinh thêm con.

- Không được. Lỡ như lần sau em vẫn sinh khó thì sao? Anh không thể nào mang sự an toàn tính mạng, của vợ mình ra đặt cược được.

Nghe cô nhắc đến cái tên “Bánh Bao”.

Dương Đổng Triệt bây giờ mới chợt nhớ ra, rằng hắn vừa mới đón chào đứa con đầu lòng.

- Vừa rồi... do là anh lo lắng cho em quá! Nên... khi Y tá vừa mở cửa phòng, là anh vào trong này luôn...

Trông hắn có vẻ ngượng ngùng, khi nói tới chuyện chưa nhìn mặt con trai của mình.

- Đã kịp nhìn mặt con đâu...

Ỷ Thanh Lan nghe Dương Đổng Triệt kệ lại, lập tức nhăn mặt tỏ vẻ không vui.

Ba phần nghiêm khắc, bảy phần bất lực mà nói.

- Này, anh có phải là ba của Bánh Bao không vậy? Ai đời... con sinh ra còn không thèm nhìn mặt.

Rồi cô bày ra dáng vẻ muốn xua đuổi người nào đó.

- Đi... đi... đi... đi... anh mau đi xem con thế nào. Nếu thằng bé biết anh vì em mà quên mất luôn cả con của mình, nó sẽ rất tủi thân. Anh có biết không hả?

Bị đuổi, Dương Đổng Triệt mặc dù không muốn phải xa Ỷ Thanh Lan, nhưng vẫn miễn cưỡng nói.

- Vậy em nằm đây nghỉ ngơi đi. Anh đi thăm con.

Rồi hắn điều khiển cho xe lăn quay đầu, nhưng vẫn hỏi dò cô.

- Anh đi nha...?

Ỷ Thanh Lan lười biếng đáp một câu.

- Ờ...!

Sống với Dương Đổng Triệt bao nhiêu năm nay, số lần cô có thể thoải mái nói trống không với hắn rất ít.

Hay phải nói là đây là lần đầu tiên, Ỷ Thanh Lan không sợ Dương Đổng Triệt bắt bẻ, mà đi nói chuyện không có chủ vị với hắn.

- Anh đi thật đấy...!

Hắn cứ đi qua một ô gạch dưới sàn nhà, lại ngoái đầu lại trêu Ỷ Thanh Lan.

Lần này, cô có vẻ sắp mất kiên nhẫn với Dương Đổng Triệt, liền dứt khoát nói.

- Thế anh có đi hay không thì bảo?

Dương Đổng Triệt xị mặt xuống, trong lòng âm thầm than thở.

Cái gì mà con cái là cầu nối gắn kết giữa vợ và chồng chứ?

Hắn bây giờ có thể nhìn được trong tương lai không xa, bản thân sắp mất vợ vào tay cái thằng cu nào đó tên Bánh Bao rồi.

- Anh đi liền đây.