Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 153: Ấu trĩ!




Cầu xin không được, Dương Uy Long túng quẫn làm liều.

Một lần nữa, cậu ta lại đứng dậy.

Nhưng lần này không phải để chất vấn Dương Gia Đông.

Dương Uy Long lấy từ trong người ra một khẩu súng lục.

Đem nòng súng điểm mặt từng người trong phòng khách.

Bộ dạng càng ngày càng trở nên điên loạn.

- Tôi đã nói rồi! Tôi không muốn đi tù. Nếu các người cứ muốn ép tôi đến đường cùng. Vậy thì chúng ta sẽ cùng chết.

Nhìn thấy Dương Uy Long có mang súng bên người, không ai trong phòng khách có thể bình tĩnh.

Tô Mỹ Lệ thấy thế còn tỏ ra sợ hãi, ôm chặt lấy Ỷ Thanh Lan.

Cũng không biết là bà ta sợ mẹ con cô gặp bất trắc.

Hay là chỉ đang lo lắng cho an nguy của bản thân mình nữa.

Dương Gia Đông nhìn thấy hành động của Dương Uy Long, thì giận run người.

Nuôi cậu ta bao nhiêu năm.

Không ngờ tới một ngày, lại bị Dương Uy Long chĩa súng vào người như thế này.

- Cái thằng mất dạy này. Mày có bỏ súng xuống hay không thì bảo?

Cậu ta chẳng những không nghe lời ba mình, mà ngược lại còn thản nhiên đặt điều kiện với Dương Gia Đông.

- Muốn tôi bỏ súng xuống cũng được. Nhưng các người phải chuẩn bị cho tôi 100 triệu đô la, và một cái trực thăng. Để tôi ra nước ngoài sinh sống.

Yêu cầu này của Dương Uy Long.

Dương Gia Đông càng nghe càng cảm thấy hoang đường.

Thật không ngờ ông ta nuôi con trai lớn tới từng này.

Dương Uy Long đã không biết báo hiếu thì thôi, lại còn dám tống tiền ông ta.

- Mày... cái thằng nghịch tử này. Mày đang uy hiếp tao sao?

Dương Gia Đông vốn bị cao huyết áp.

Mỗi khi ông ta kích động quá mức, là lại lên cơn đau tim.

Cũng giống như lúc này, ông ta đưa một tay lên ôm lấy ngực trái, tay còn lại run run chỉ vào người của Dương Uy Long.

Dương Uy Long nhìn bộ dạng khó khăn, chống đỡ cơn khó thở của Dương Gia Đông.

Trên mặt lại chẳng lộ ra được một tí biểu cảm lo lắng nào.

Mà ngược lại, cậu ta còn giống như muốn chọc cho ba mình, thật sự tắt thở mới vừa ý.

- Ông già, ông bớt phí lời đi. Tóm lại, ông làm theo yêu cầu của tôi, hay muốn đi gặp người vợ quá cố của ông, sớm hơn một chút?

Dương Đổng Triệt nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ có thể âm thầm thở dài.

Xem ra, thằng nhóc này không thể không cho đi tù.

Hắn liếc mắt ra hiệu cho Phùng Đăng.

Cậu ta hiểu ý lập tức nhân lúc Dương Uy Long, đang mải thương lượng với Dương Gia Đông.

Mà nhấc chân đá bay khẩu súng, trên tay Dương Uy Long vào một góc.

Phùng Đăng thân thủ nhanh nhẹn, chớp mắt một cái đã túm được cánh tay phải của Dương Uy Long, mà bẻ ngoặt ra đằng sau.

Tay còn lại ấn một bên bả vai của Dương Uy Long xuống.

Chỉ khi khẩu súng trên tay Dương Uy Long rơi xuống sàn nhà.

Mọi người mới có thể yên tâm.

Phùng Đăng không chỉ giỏi bên lĩnh vực Quản trị, mà cậu ta còn biết võ.

Quả là một người Trợ lý đa năng.

Dương Đổng Triệt thầm nhủ khi trở về, nhất định phải tăng lương cho Phùng Đăng mới được.

Đang yên đang lành lại bị Trợ lý của anh trai mình khống chế, chỉ với vài đường cơ bản.

Dương Uy Long ban đầu vô cùng ngạc nhiên đến khó tin, rồi dần dần chuyển sang tức giận.

Cậu ta ra sức vùng vẫy, hòng muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Phùng Đăng.

- Mẹ kiếp! Thả tao ra.

Dương Đổng Triệt trước tiên đứng dậy, đi vòng ra phía sau ghế sofa mà Dương Gia Đông đang ngồi, giúp ông ta xoa bóp phần tai và cổ.

Để huyết áp trong cơ thể của ông ta được hạ xuống cấp tốc.

Dương Gia Đông ngửa cổ nhìn con trai lớn của mình.

Trong lòng cảm kích tới mức không thể diễn tả thành lời.

Ông ta thật không ngờ người mà ông ta hết lòng bồi dưỡng, luôn bênh vực, bảo vệ.

Thì lại đi uy hiếp cả cha ruột của mình.

Còn đứa con mà trước nay, Dương Gia Đông không hay để mắt đến, mặc kệ cho hắn tự sinh, tự diệt.

Thì ngay cả khi đã nói là cắt đứt quan hệ, hắn vẫn lo lắng cho sức khỏe của ông ta.

- Triệt, con...

Vẻ mặt Dương Đổng Triệt vẫn lạnh lùng, đến khi xác nhận Dương Gia Đông đã hết đau tim, hắn mới thu tay về.

Dương Đổng Triệt đi tới trước mặt Dương Uy Long, bất ngờ giáng cho cậu ta liên tiếp hai cái bạt tai.

Bày ra dáng vẻ một người anh trai, là bề trên của cậu ta mà nghiêm khắc giáo huấn.

- Hai cái tát này, một cái tao đánh thay cho ông ấy.

Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía Dương Gia Đông.

- Cái còn lại là tao thay mẹ mày, dạy dỗ lại thằng nghịch tử như mày.

Đôi lông mày rậm rạp nhíu chặt, cho thấy Dương Đổng Triệt bây giờ, chính là cực kỳ không hài lòng về Dương Uy Long.

- Trước giờ, tao chỉ nghĩ là mày được ông ta chiều chuộng quá mức, nên mới có hơi hỗn láo mà thôi.

- Nhưng tao thật không ngờ ngay cả người đàn ông, trước giờ luôn hết mực yêu thương mày. Thế mà chỉ cần một lần không đứng về phía mày, mày lại sẵn sàng chĩa súng vào ông ấy.

- Mày nghĩ chỉ cần chạy ra nước ngoài, là mày có thể thoát khỏi sự truy nã của Cảnh sát sao? Ấu trĩ!

Hắn đi đi lại lại trước mặt Dương Uy Long vài vòng, làm cậu ta cùng Phùng Đăng chóng hết cả mặt, rồi lại tiếp tục chỉ trích cậu em trai.

- Đừng quên, bây giờ mày đã có con rồi đấy. Đừng có nói với tao là mày chỉ biết chơi cho sướng cái thân của mày, còn mặc kệ đứa con trong bụng Giang Hạ Trúc đấy nhé!

- Có gan làm ra những chuyện tày đình, thì phải có gan chịu trách nhiệm với những chuyện mà mày đã làm.

- Nếu không thì mày không đáng mặt là một thằng đàn ông.

Lần này, Dương Đổng Triệt lại cứng rắn nói.

- Tao quyết định rồi! Lần này, tao nhất định sẽ giao mày cho Cảnh sát. Tao không tin môi trường khắc nghiệt trong tù, không rèn dũa được mày.

Vừa rồi, bị Dương Gia Đông tát cho một cái vào má trái.

Bây giờ, lại phải nhận thêm hai cái tát từ Dương Đổng Triệt.

Tự nhiên Dương Uy Long cảm thấy có chút không cân xứng.

Cũng không biết là hai phát tát của Dương Đổng Triệt, hay những lý lẽ mà hắn đưa ra, đã thức tỉnh được Dương Uy Long.

Mà tự nhiên thấy cậu ta sụt xịt, giống như sắp phát khóc đến nơi.

- Anh cả... lần này em thật sự biết sai rồi! Là em đã sai khi hãm hại anh, bất kính với ba.

- Thật không ngờ trước nay em luôn hỗn láo với anh, thế mà anh vẫn coi em như em trai ruột thịt mà dạy bảo.

- Lần này, em chấp nhận ngồi tù để trả giá cho những việc làm xấu xa của mình.

- Có lẽ lần này em đi hơi lâu. Trong thời gian em ở trong tù, mong anh hãy thay em chăm sóc mẹ con Hạ Trúc.

- Em biết là Hạ Trúc cũng có lỗi trong chuyện này. Nhưng cô ấy hiện tại đang mang thai con của em. Cầu xin anh đừng bắt cô ấy phải ngồi tù.

Giờ phút này, Dương Uy Long tự nhiên lại tỏ ra hiểu chuyện một cách kỳ lạ.

Cậu ta cứ thế dặn dò Dương Đổng Triệt từng chút một, như thể là một đi không trở lại vậy.

- Ba chỉ có hai anh em mình là con. Mà ba cũng tuổi cao, sức yếu rồi! Em mong trong thời gian em ngồi tù, anh có thể thay em chăm sóc cho ba, cũng như quản lý Tập đoàn nhà mình.

Nói cho sang thế thôi, chứ Dương Uy Long cũng đã chăm sóc, báo hiếu cho Dương Gia Đông ngày nào đâu, mà thay với chẳng không thay.

- Em biết trước giờ ba luôn thiên vị em hơn anh. Nhưng có nói thế nào thì ông ấy, cũng là ba ruột của cả hai anh em mình.

- Em thấy trước giờ ông ấy, cũng không hề làm ra chuyện gì quá đáng, đến mức anh phải nhất định cắt đứt quan hệ cả.

- Em mong sau khi em đi tù. À không, đến khi em ra tù có thể thấy anh và ba đã làm lành với nhau.

Thái độ của Dương Uy Long cứ thay đổi nhanh một cách chóng mặt.

Khiến Dương Đổng Triệt khó lòng mà tin tưởng, cậu ta thật sự đã biết hối cải.

Tuy vậy, thấy Dương Uy Long nói như thế, hắn cũng không làm khó nữa.

Dương Đổng Triệt kêu Phùng Đăng thả Dương Uy Long ra.

Hắn vươn ra tay dài vỗ nhẹ lên vai người em trai, thái độ cũng dịu xuống không ít.

- Thấy chú biết ăn năn, hối lỗi như vậy, tôi cũng mừng.

- Tôi cũng không định chấp nhất với phụ nữ đang mang thai. Cho nên, chú cứ yên tâm. Tôi sẽ không tố giác Giang Hạ Trúc với Cảnh sát.

- Có điều... cô gái như Giang Hạ Trúc vẫn cần phải uốn nắn lại.

Đến nước này rồi, mà Dương Uy Long vẫn còn biết lo nghĩ cho Giang Hạ Trúc.

Có thể cậu ta thật sự yêu Giang Hạ Trúc.

Nhưng cô ta thì chưa chắc đã yêu thương, người em trai này của hắn thật lòng.

Nếu Giang Hạ Trúc có thể bắt tay với Dương Uy Long, để hãm hại Dương Đổng Triệt.

Thì cũng có thể cấu kết với người khác để lừa cậu ta.

Dương Đổng Triệt nhất định phải điều tra thật kỹ!

Xem đứa con trong bụng Giang Hạ Trúc, có thật sự là con của Dương Uy Long hay không.

- Mà chú cũng không phải lo gì cả. Chỉ cần chú cải tạo tốt, thì sẽ sớm được về với xã hội thôi.

Muốn cho Dương Uy Long đi cải tạo chỉ là một phần.

Dương Đổng Triệt chính là muốn nhân cơ hội này, bỏ tù kẻ mua bán thông tin thuộc Tập đoàn, trước giờ luôn đối đầu với Dương thị.

Chuyện này mà dính đến pháp luật, chắc chắn Tập đoàn kia cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Mà tội mua bán thông tin mật của doanh nghiệp, không chỉ bị xử phạt hành chính, mà còn phải bị phạt tù từ 5 đến 7 năm.

Từ đầu đến cuối, Dương Đổng Triệt không hề đả động gì đến Dương Gia Đông.

Chuyện giữa hắn cùng ba mình, đúng là không nghiêm trọng đến mức phải từ mặt nhau.

Nhưng cũng không phải nói làm lành là làm lành được ngay.

Dương Đổng Triệt chậm rãi thu tay về, quay sang nói với Phùng Đăng.

- Cậu đưa Uy Long ra xe đợi tôi. Đích thân tôi sẽ đưa nó lên Cục Cảnh sát.

Hắn vốn định sẽ để Dương Uy Long ở nhà hết hôm nay, sáng mai mới đưa cậu ta lên trình báo với Cảnh sát.

Nhưng với tốc độ lật mặt, còn nhanh hơn lật bàn tay của Dương Uy Long.

Cộng thêm Dương Gia Đông cũng đã có tuổi rồi.

Dương Đổng Triệt sợ để Dương Uy Long ở nhà thêm một ngày.

Tâm lý cậu ta không ổn định, sẽ làm hại Dương Gia Đông.

Mà hắn càng không thể đưa Dương Uy Long, đến ở tạm tại biệt thự của mình được.

Sớm hay muộn gì rồi cũng phải giao cậu ta cho Cảnh sát.

Thôi thì giao sớm một ngày cho yên tâm.